Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

chương 77: ngoại truyện 04: kiếp trước

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngọn lửa cuồng nộ nuốt chửng tất cả mọi thứ, khoảnh khắc thanh xà ngang bị rơi xuống, người đàn ông không biết cảm nhận cảm xúc của người khác, không biết vui buồn là gì, giờ đây đang rơi nước mắt vì cô.

“Tuế Tuế –”

Anh vừa cố chấp vừa dịu dàng dỗ dành cô, “Tuế Tuế, không sợ.”

Ngọn lửa lớn đã thiêu rụi mọi thứ, cuối cùng chỉ còn đám tro tàn. Cũng may không có nhiều người ở nơi đó, có người bị thương nhưng có không tử vong.

Ba tháng sau, nơi đất cháy được san phẳng, xây dựng lại các toà nhà cao tầng.

Đám cháy lớn đó dần bị lãng quên nhưng cũng có người không dám chấp nhận, không dám đối mặt với người khác, khoá chuyện cũ vào trong kí ức riêng của mình.

Trong bệnh viện trắng toát lạnh lẽo, Quý Lăng Thành đang nói chuyện với bác sĩ trị liệu riêng của con trai mình.

Bác sĩ lắc đầu nuối tiếc, “Thân thể của cậu ấy không còn nguy cấp nữa, nhưng tay phải của cậu ấy sợ là… khó hồi phục.”

Ngày đó, người trong nhà khó mà giữ được Quý Vân Tu chạy ra ngoài, khi bọn họ biết chỗ Tịch Tuế ở bị cháy thì cũng là lúc nhận được điện thoại từ bênh biện, sợ tới mức hồn bay phách tán!

Quý Vân Tu bị đập đầu chảy máu, thanh xà ngang cuối cùng rơi xuống đè trên cánh tay phải của anh.

Cũng may là anh còn sống, chỉ là từ nay về sau cánh tay phải của anh không hoạt động được bình thường nữa…

Anh không chịu mở miệng nói chuyện, nhưng bây giờ cầm lấy bút viết chữ thì không khỏi run tay. Anh không có cách nào để viết chữ đẹp, càng không có tâm trạng vẽ tranh như trước.

Quý Lăng Thành nhọc lòng vì anh không thôi, nhưng chính bản thân ông cũng không đau lòng vì điều đó, vì chuyện mà anh cố gắng kiên trì làm đó chính là vì làm bạn với Tịch Tuế.

Lúc hai người được cứu ra, tuy Tịch Tuế được bảo vệ dưới Quý Vân Tu nhưng cũng bị trọng thương vì mặt đất cũng bị cháy. Nhưng cô không may mắn lắm, sau khi được cứu ra khỏi đám cháy đưa vào bệnh viện thì rốt cục không thể tỉnh lại.

Quý Vân Tu cho rằng cô đang nghỉ ngơi nên cố chấp đợi cô tỉnh dậy.

Quý Lăng Thành lặp lại lần thứ N: “Quý Vân Tu, về nhà thôi con.”

Ba tháng.

Tịch Tuế không bao giờ rời khỏi nhà mà ở bệnh viện ba tháng, thế là đủ rồi.

Nhưng Quý Vân Tu không quan tâm, theo như anh nghĩ thì cố chấp chờ Tịch Tuế tỉnh dậy thì phải chờ cho được.

Quý Lăng Thành dựa vào cánh cửa phòng bệnh, đôi mắt mỏi mệt.

Người vợ đảm đang săn sóc Khương Thuỵ Vân lại đỡ ông, “Để Vân Tu ở lại chúng ta cũng không yên tâm, hay là chúng ta đưa nó về, nó không gặp được Tịch Tuế thì có lẽ…”

Lời còn chưa dứt, Quý Lăng Thành liền giơ tay bảo không cần nói gì thêm nữa.

Sao ông không nghĩ tới chuyện đưa Quý Vân Tu bề, nhưng ông sợ, sợ mình làm vậy thì sẽ đánh mất đứa con trai duy nhất của mình.

Quý Vân Tu biết Tịch Tuế đang gặp khó khăn thì chủ động đưa ra yêu cầu với ông. Tịch Tuế từ chối sự giúp đỡ của bọn họ, Quý Vân Tu liền tìm mọi cách đi theo quản gia Quý để tìm địa chỉ của Tịch Tuế, tự mình chạy tới.

Hôm đó thời tiết giông bão, quản gia Quý đưa Quý Vân Tu về nhà, ông lo con trai lại tuỳ ý chạy ra ngoài theo ý muốn nên ra lệnh cho người giúp việc khoá cửa, không cho phép anh đi ra ngoài.

Nhưng Quý Vân Tu rất thông minh, không biết anh biết được mật mã khoá cửa với chìa khoá như thế nào mà chạy ra ngoài tìm Tịch Tuế. Đúng lúc hôm đó gặp chuyện như vậy.

Không dám tưởng tượng nổi, nếu ép buộc Quý Vân Tu thì anh sẽ làm điều gì vì Tịch Tuế nữa?

Thôi, anh nguyện ý canh chừng Tịch Tuế thì tóm lại ở bệnh viện cũng sẽ không chạy loạn ra ngoài gặp nguy hiểm.

Sau khi ra khỏi đảo nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài, Diệp Liễu Nhứ mới biết bạn thân mình xảy ra biến cố lớn, đáng tiếc là mọi thứ đã chậm rồi.

Cô ấy hối hận tại sao mình không về sớm chút, thế thì cô ấy sẽ không để Tịch Tuế ở nơi như vậy, sẽ không gặp tai nạn…

Diệp Liễu Nhứ đau lòng không thôi nên quyết định định cư ở thành phố Vân Hải

Cô ấy thường xuyên tới bệnh viện thăm bạn thân. Thỉnh thoảng sẽ gặp anh em Quý Vân Tu và Quý Nhan.

Sau này qua lại quen nhau, lâu lâu đứng cùng nhau nói vài câu.

“Thật ra hồi còn học đại học chị cũng từng nghe Tuế Tuế nhắc đến Quý Vân Tu, không có cơ hội làm quen, bây giờ lại gặp nhau dưới tình huống thế này.” Từ trước đến nay cô ấy không tin vào tình cảm của đàn ông, nhưng Quý Vân Tu đã làm cô cảm động, cô rất thích những người như thế.

Quý Nhan cười khổ, “Anh cả em chắc chắn rất yêu chị ấy.”

Diệp Liễu Nhứ nhíu mày nghi hoặc, “Sao em lại nói thế?”

Cô nhớ là Quý Vân Tu bị bệnh tư kỷ, còn có tình huống đặc biệt khác nữa. Người như vậy thì sẽ hiểu được tình yêu là gì sao?

Quý Nhan quay đầu lại, nhìn cảnh an tĩnh như tranh vẽ xuyên qua cửa sổ, lẩm bẩm nói nhỏ, “Bởi vì yêu là bản năng cá nhân, giống như nếu đói thì phải ăn vậy…”

Anh không hiểu, nhưng anh biết yêu.

Khi mọi người đành bất lực với Quý Vân Tu thì bỗng có ngày anh tự đi ra bệnh viện.

Người nhà họ Quý bất ngờ không thôi.

Không chỉ thế anh còn an phận về nhà họ Quý, không làm loạn đòi đi gặp Tịch Tuế nữa.

Mọi người không rõ anh bị làm sao nữa?

Nhưng không ai dám đi hỏi, sợ không cẩn thận chọc vào Quý Vân Tu thì anh không về nữa.

Rốt cuộc Quý Vân Tu bị làm sao thì chỉ có hai người biết!

Một là anh, hai là…

“A Tu, anh dẫn em về nhà được không?”

“A Tu, bây giờ em rất vui vẻ.”

“A Tu, anh phải ăn cơm đàng hoàng, ngủ thật ngon, sinh hoạt lành mạnh.”

Là Tịch Tuế.

Quý Vân Tu thấy Tịch Tuế, là một Tịch Tuế khoẻ mạnh.

Cô nói phải về nhà thì anh liền về nhà; cô nói cô rất vui, anh cũng vui; cô nói anh phải sinh hoạt lành mạnh, anh liền làm việc và nghỉ ngơi ăn cơm theo đúng qui định như ngày xưa.

Chỉ cần là lời Tuế Tuế nói thì anh không bao giờ từ chối.

Giống như hiện tại, ở trong phòng vẽ tranh của anh, có thêm một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô ở trong phòng vẽ loay hoay cũng chưa thấy bức tranh mà mình muốn tìm, cô hỏi: “A Tu, trước kia anh có vẽ một bức ảnh thiếu nữ dưới ánh mặt trời vàng không?”

Quý Vân Tu lắc đầu.

Tia Chớp quỳ rạp trên mặt đất nhìn chủ nhân, rồi nhìn cô chủ, nó biết thân biết phận làm bóng đèn yên lặng không ra tiếng.

Tịch Tuế không biết tại sao mình lại xuất hiện ở chỗ này với hình thức hư vô.

Cô đã nhìn thấy cảnh tượng sau vụ hỏa hoạn, Quý Vân Tu bình an vô sự, trong khi cô nằm trong bệnh viện và trở thành trạng thái thực vật.

Ký ức về kiếp khác của cô cứ như một giấc mơ, thậm chí cô còn tự hỏi liệu đó có phải là một giấc mơ đẹp mà mình đã tưởng tượng trong lúc hôn mê hay không?

Không ai có thể trả lời cho tất cả những câu hỏi này, cô chỉ biết rằng trên đời này, hiện tại chỉ có Quý Vân Tu có thể nhìn thấy mình. Nằm trong bệnh viện chẳng qua là cái xác không hồn.

Quý Vân Tu cầm bút trong tay, lần thứ ba lung tung bôi đen giấy vẽ, trong lòng cảm thấy khô khốc.

Tịch Tuế nắm tay anh theo bản năng, thân thể lại xuyên qua anh giống như không khí, không có cảm xúc gì, cũng không để lại bất cứ dấu vết gì.

Tịch Tuế híp mắt thở dài, lại xoay người vòng đến trước mặt Quý Vân Tu, nhẹ giọng gọi tên anh, “A Tu, bây giờ anh không vẽ được cũng không sao, anh đừng vội, anh rất tuyệt, sẽ tìm lại được cách thích hợp với chính mình.”

Tay phải của Quý Vân Tu đã bị tật không thể dùng bút như bình thường nữa. Lúc giơ bút vẽ lên dừng lại trên mặt giấy, ngón tay anh sẽ không kiềm chế được mà run rẩy, ngay cả đường cong cũng không vẽ được thì còn nói chi là một tác phẩm hoàn mỹ.

Anh nghe lời cô nói xong thì buông bút.

Hoàn cảnh yên tĩnh vậy khiến tâm trạng hai người an bình.

Trải qua cuộc sống thứ hai hạnh phúc, cuối cùng cô cũng biết đối với bản thân mình điều gì là quan trọng nhất.

Trong giấc mơ đẹp đẽ đó, cô hạnh phúc vì được sống lại và hài lòng với kết thúc câu chuyện đã thay đổi của mình, nhưng cô không biết rằng Quý Vân Tu trên thế giới này đã đánh mất thứ quan trọng nhất vì cô.

Một hoạ sĩ thiên tài không vẽ được thì đó là kiểu tiếc nuối không cam lòng đến nhường nào?

A Tu của cô đau khổ như vậy mà cô còn không thể cho anh một cái ôm.

Khi đêm khuya tĩnh lặng, Tịch Tuế nhẹ nhàng xuyên qua cánh cửa khoá chặt, đi vào bên trong phòng của Quý Vân Tu

Cô khom lưng đứng trước giường anh, ngón tay dán sát vào mặt anh, miêu tả gương mặt thanh khiết đó hết lần này đến lần khác, “Sau này anh phải nên làm sao đây?”

Chúng ta sau này phải nên làm gì đây…

Không có bất cứ ai có thể cho cô đáp án.

Bằng cách này, cô làm bạn với Quý Vân Tu qua mùa đông rồi chào đón mùa xuân hoa nở.

Vào thời điểm này cô dạy cho Quý Vân Tu rất nhiều chuyện.

Dưới sự chỉ dẫn của Tịch Tuế, anh có được điện thoại riêng cho mình, còn học được rất nhiều kĩ năng mới.

Ở bên ngoài anh vẫn không thích nói chuyện nhưng lúc đối mặt với Tịch Tuế thỉnh thoảng anh sẽ nói chuyện.

“Tuế Tuế, em đừng chơi với Tia Chớp nữa, chơi với anh đi được không?”

“Tia Chớp tránh ra!”

Nhưng cũng chỉ là hai ba câu, anh không nói thêm nữa.

Lúc này Khương Thuỵ Vân và quản gia Quý đang đứng chỗ khúc cua cầu thang, gương mặt nghiêm túc.

Ánh mắt Khương Thuỵ Vân bảo, hai người lặng lẽ xuống lầu, “Quản gia Quý, lúc nãy ông cũng nghe thấy lời Vân Tu nói chứ?”

“Vâng…” Đúng là rất đáng sợ, Tịch Tuế đang nằm ở bệnh viện thở htoi thóp, thế thì lúc nãy Quý Vân Tu nói chuyện vời không khí sao?

“Ông có nhớ lúc trước đột nhiên Vân Tu rời khỏi bênh viện nói phải về nhà thì từ lúc đó nó không còn muốn đến bệnh viện chờ Tịch Tuế không.”

“Tôi nhớ, nhưng lúc ấy mọi người không dám hỏi sợ làm tổn thương cậu chủ.”

“Vậy thì đúng rồi, Vân Tu là đứa cố chấp, làm sao chuyển biến như thế được? Lúc trước tôi còn không phát hiện ra nhưng vừa nãy nghe thấy Vân Tu nói chuyện với không khí như thế thì làm tôi lạnh cả người.”

Quản gia Quý nghĩ tới những chuyện tâm linh như chuyện linh hồn con người.

Không chờ ông mở miệng, Khương Tuỵ Vân đỡ trán, nhíu chặt mày, tìm kiếm sự đồng ý, “Chẳng lẽ nó… bị ảo giác?”

“Bà chủ, bà không thể nói như thế được!”

Vận mệnh của cậu chủ nhà ông đã nhiều chông gai rồi, nếu tinh thần bị tổn thương nữa thì nhà họ Quý họ nên làm sao dây…

Thế thì Quý Lăng Thành sẽ tuyệt vọng đến nhường nào?

“Chuyện này không thể lơ là được, chờ chồng tôi về thì tôi sẽ nói ông ấy nhanh chóng đưa Vân Tu đi chữa bệnh.”

“Bà chủ, có lẽ cậu chỉ chỉ là quá nhớ cô Tịch nên mới lẩm bẩm như vậy thôi, không nghiêm tọng như bà nghĩ đâu.”

“Quản gia Quý! Vân Tu là đứa con trai duy nhất trong nhà này, chuyện gì liên quan đến nó thì không thể bỏ qua.”

Khương Thuỵ Vân về phòng với khuôn mặt xấu, nhưng lúc đóng cửa lại, biểu cảm lo lắng biến mất ngay lập tức.

Bà ta lén lút liên hệ với Quý Hoài Tây:

“Không còn Quý Vân Tu thì cậu là chỗ dựa duy nhất của Quý Lăng Thành, đến lúc đó nhà họ Quý sẽ vào túi của chúng ta.”

“Nghĩ cách đưa nó vào bệnh viện tâm thần đi.”

Tác giả: Phiên ngoại về kiếp trước chỉ có mấy chương chủ yếu là điều tra công bằng cái chết kiếp trước của Tuế Tuế, tôi còn hi vọng A Tu ở thế giới bên kia được cứu rỗi, nhưng kết cục cũng như thế thôi ~

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay