Đột nhiên Quý Vân Tu chạy ra khỏi phòng vẽ tranh, rồi cầm một cái áo sơmi trắng trở về, Tịch Tuế nhìn anh không rõ nguyên do, ánh mắt bảo: Anh muốn làm gì vậy?
“Tuế Tuế, em mặc cái này đi.” Anh đưa cái áo sơmi trắng to rộng của mình cho cô.
Tịch Tuế cầm cái áo, nghi hoặc, “Mặc cái này làm gì?”
Chẳng lẽ dạo này anh xem phim ngôn tình có cảnh nữ chính mặc áo của nam chính thành váy sao?
Đây là tình huống mà cô nghĩ có khả năng nhất.
“Vẽ tranh.” Anh chỉ vào giá vẽ giải thích.
Mỗi lần nhìn thấy bức tranh kia là tâm tình Tịch Tuế bứt rứt, bởi vì nó sẽ làm cô nhớ đến buổi tối trong phòng cặp đôi đó, trải qua chuyện ngu xuẩn với Quý Vân Tu!
Đó đúng là một sự sỉ nhục đối với sức hấp dẫn của cô.
“Anh muốn em làm người mẫu hả?”
“Ừm!” Anh nghiêm túc gật đầu, kéo cổ tay áo sơmi trắng, hồi hộp muốn nhìn cô sau khi đã thay áo.
“Em không…” Muốn từ chối theo bản năng nhưng đột nhiên cô nảy ra ý tưởng.
Thật ra cô muốn xem một chút, giữa mình và tranh vẽ thì cái nào có sức hút hơn?
“Muốn nhìn em thay hả, được thôi, anh khoá cửa trước đi.” Cô chỉ chỉ vào cánh cửa.
Quý Vân Tu lập tức chạy đến khoá cửa phòng lại, phòng vẽ tranh to lớn biến thành thế giới của hai người.
Thấy anh trở về mà thái độ vẫn như cũ, Tịch Tuế cong môi cười, “Anh bình thản quá ha.”
Vòng tay ra sau cổ, cô quay đầu lại, kéo dây cột tóc xuống ngay, mái tóc quăn mềm mại xoã ra.
Cô nâng tay lên, cởi từng cúc áo từ trên xuống dưới, mỗi một động tác hoàn thành trong nháy mắt, ánh mắt không hề nhìn anh.
Ngón trỏ mảnh khảnh sượt nhẹ qua xương quai xanh, áp giọng, cố ý hỏi: “Còn muốn cởi nữa không?”
Anh không đáp.
Cô cúi đầu mỉm cười, gỡ áo sơ mi đang treo trên khuỷu tay xuống, cánh tay luồng vào cổ tay áo, mặc chiếc áo sơmi rộng thùng thình vào người.
Thấy anh bất động, Tịch Tuế móc móc ngón tay, “Anh vẽ đi.”
Dường như mọi thứ chỉ để hoàn thành nốt bức tranh.
Quý Vân Tu cố gắng đè nén xao động trong nội tâm, anh ngồi trước giá vẽ, lại cầm bút vẽ lên. Anh quan sát người mẫu một lát rồi mới có dũng khí hạ bút.
Tịch Tuế cực kì kiên nhẫn, cô giữ nguyên tư thế, nhưng đôi mắt kia thì nhìn thẳng vào anh, ánh mắt như cuốn lấy anh.
Khi lần thứ hai tầm mắt chạm nhau, cô nhẹ kéo lấy ống tay áo, áo sơmi trượt xuống vai tuyết, ngừng ở chỗ khuỷu tay.
Cảnh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện càng hấp dẫn hơn, ánh mắt Quý Vân Tu đã không thể dời khỏi người trước mắt.
Ngón tay mảnh khảnh lôi kéo vạt áo đến giữa lưng, quanh eo, dáng người xinh đẹp mảnh khảnh, một từ đẹp không thể hình dung nổi trong mắt Quý Vân Tu.
Sau đó, cô hơi ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với anh, “A Tu, nếu những lúc anh thiếu linh cảm thì hãy làm những chuyện vui vẻ để thả lỏng chính mình.”
Không biết anh có hiểu những lời này không, tay cầm bút chậm chạp, trái lại anh cúi đầu xuống.
Tịch Tuế âm thầm cắn răng, chẳng lẽ anh… anh… lại bình đạm như vậy?
Cô u oán nhìn xuống trước ngực, cũng không nhỏ mà.
Anh không thích thật sao?
Tịch Tuế không tin, cô lớn mật vòng ra sau anh, cúi người, cánh tay mảnh khảnh vòng lấy cần cổ trắng nõn của anh, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, “Anh thấy, tranh đẹp, hay là em?”
Cảm nhận được cả người cô gái ghé trên người mình, chạm thấy được sự mềm mại, cả người anh cương cứng.
“A Tu, anh thật sự, không muốn à?”
“Tuế Tuế.” Cuối cùng anh cũng mở miệng, nhưng cũng chỉ kêu nhẹ tên cô.
“Hửm?” Người nào đó ngây thơ không biết “nguy hiểm” sắp xảy ra.
Anh ngửa đầu, đáy mắt nhiễm dục vọng. “Em sẽ khóc đấy.”
Giờ phút này, trong mắt anh dường như có mấy chữ: Em, sẽ, hối, hận…
Cổ họng cô thắt lại, dường như muốn rút lui.
Người đàn ông đứng dậy, xoay ra sau, cánh tay mạnh mẽ vòng cô lại, làm cho cô không thể tránh thoát.
Bàn tay ấm áp dày rộng dọc theo đường cong đẹp đẽ trên người cô, chiếm lợi thế trên người cô.
Khi đang chìm đắm thì anh xốc vải phủ bức tranh, mảnh lụa mỏng sạch sẽ được phô ra trên mặt đất, anh dẫn cô vào bức hoạ của mình bằng những nét hoàn mỹ.
Quả nhiên là cô khóc lóc xin tha, Quý Vân Tu nhẫn tâm hơn bất cứ điều gì mà véo trên eo cô, tạo ra dấu vết.
Tịch Tuế chống cự nhưng vô dụng, cô cắn đôi môi hồng nhuận, chân run run dưới đất.
Cô sai rồi…
Nghe nói, anh Y·X và vợ đã đi du lịch vẽ tranh xong, sau đó có linh cảm dào dạt, tạo ra được hai bức hoạ hoàn mỹ.
Mọi người hâm mộ anh Y·X có đôi tay thần thánh vì có thể tạo ra cảnh đẹp tuyệt trần trên tranh vẽ.
Đáng tiếc là anh Y·X hiếm khi xuất hiện trước công chúng, điều này làm cho rất nhiều fans cảm thấy tiếc nuối.
Cho đến khi Weibo cá nhân của anh post “Triển lãm nhiếp ảnh”.
Rất nhiều người hâm mộ đã đến vì Tịch Tuế vợ của anh Y·X.
Khi Tịch Tuế tự mình biết chuyện Quý Vân Tu đăng bài trên Weibo là khi cô đang ngồi trên sô pha cắn hạt dưa…
Thấy tin tức, cô vội vã hỏi chuyện anh, “A Tu, sao trên Weibo lại thế này?”
“Bất ngờ.” Anh vô cùng bình tĩnh mà trả lời.
“Triển lãm nhiếp ảnh là bất ngờ cho em sao?”
Anh chớp chớp mắt, gật đầu.
Đột nhiên Tịch Tuế nói không nên lời,
Những năm cô học nhiếp ảnh còn chưa từng nghĩ đến tương lai sau này sẽ có triển lãm, nhưng cho đến khi cô định từ bỏ thì nguyện vọng ấy mãi vẫn chưa được thực hiện.
Bây giờ được anh nói ra một cách thoải mái như thế, cảm giác phức tạp này không thể diễn tả thành lời.
Nhất thời vừa mừng vừa lo, “Cái gì thế này, chuyện lớn mà sao anh không bàn bạc với em.”
“Phụ nữ thích bất ngờ.”
“Nhưng, em đâu có phải là nhiếp ảnh gia nổi tiếng gì đâu, nếu không có ai xem triển lãm thì làm sao…” Lỡ như anh phí công chuẩn bị bất ngờ cho cô mà không có ai thưởng thức, thì không tránh khỏi tủi thân.
Chủ yếu vẫn lo do mình chưa đủ thực lực, chưa đủ mức độ nổi tiếng, sợ cho đến lúc đó triển lãm vắng hoe thì đau buồn hơn.
Dường như Quý Vân Tu không hề nghĩ đến kết quả xấu, anh nắm chặt tay cô, bình tĩnh trấn an, “Đừng lo.”
Bởi vì những lời này của Quý Vân Tu mà Tịch Tuế càng tràn ngập chờ mong.
Khi đến cửa triển lãm nhiếp ảnh, cô mở cửa kính xe nhìn xung quanh, thấy một hàng dài xếp hàng dài ở lối vào, cô không thể tin được, “Chúng ta đến nhầm chỗ rồi sao?”
Quý Vân Tu lắc đầu, anh mở cửa xe ra cho cô, ga lăng vươn tay ra, đón cô xuống.
Cô đã đi xem nhiều dịp trọng đại, không phải không được đứng trên sân khấu mà là triển lãm ảnh này có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với cô, không tránh khỏi thiếu tự tin.
“Tuế Tuế, đừng sợ.” Anh nhìn thấu tâm tư của cô, nắm chặt tay cô, toàn tâm toàn ý chờ đợi.
Không ngờ rằng, người đến triển lãm còn nhiều hơn cô tưởng tượng!
“Đây là thật sao…” Đúng là không thể tin được, người vô danh như mình mà cũng có nhiều người đến xem triển lãm như thế.
Cô đi khắp nơi trong triển lãm, mỗi bức ảnh đều có chữ kí của cô.
Khi cô đang vô cùng cảm động thì bỗng nhiên nghe thấy hai nữ sinh gần đó nói chuyện, “Mình đến xem Y·X mà sao không thấy anh ấy ta?”
“Không biết nữa, cứ tưởng anh ấy sẽ thay vợ đến triển lãm rồi xuất hiện luôn chứ.”
Ngực như bị cắm một đao…
Cô biết mà, người vô danh như mình sao có thể được thế này.
Ngay khi cô đang thấy mất mát thì phía sau có tiếng quen thuộc, “Cô Tịch, sau này cô sẽ trở thành một nhiếp ảnh gia ưu tú.”
Tịch Tuế quay đầu lại theo bản năng, khi thấy vợ chồng An Á thì bất ngờ cực kì, “An…”
“Suỵt.” Định gọi tên mà cô An Á ra hiệu cô im lặng, mỉm cười lắc đầu, “Bí mật nhé.”
“Ừm ừm!” Idol nói sao cũng đúng!
Nói chuyện với An Á một lát rồi bọn họ tự do đi thưởng thức tác phẩm.
Đang bồi hồi trong triển lãm thì bỗng cô gặp được một người khách lạ mà quen — Sơ Doanh.
Lúc này Sơ Doanh không còn một mình mà cô ta thân mật kéo bạn trai mình, người bạn trai nhìn bình thường nhưng lại nổi tiếng trong giới ăn chơi trác táng.
Sơ Doanh không ngờ sẽ gặp lại Tịch Tuế thế này.
Trước khi đến đây, cô ta biết triển lãm là của Tịch Tuế, trong thâm tâm cô ta thì không muốn liên quan bất cứ thứ gì đến Tịch Tuế, nhưng lí trí bảo rằng cô ta cần phải đến đây!
Không phải vì Tịch Tuế mà là để nắm chặt cơ hội của chính mình.
Sau khi Quý Hoài Tây suy tàn, cô ta cũng nhận ra đàn ông rất bạc tình, nên cô ta từ bỏ tấm chân tình trong lòng và chỉ muốn đảm bảo một cuộc sống giàu sang.
Bây giờ cô ta còn trẻ, lại có sắc đẹp, không tiếc lấy sắc dụ người, chỉ để có được một cuộc sống tốt.
Bạn trai bên cạnh là cậu chủ giàu có, khi anh ta nguyện ý cưng chiều mình thì cô ta cũng đâu thể làm phụ tâm ý của anh ta được. Cho nên khi bạn trai đưa cô ta đến đây, cô ta cũng không thể từ chối.
Mặc dù biết là chắc chắn sẽ gặp Tịch Tuế.
Cuộc sống vốn không công bằng, có người giàu sau phú quý, có được sự ưu ái yêu thương, không cần buồn lòng.
Mà cô ta phải dựa vào chính mình để leo lên bằng bất cứ giá nào.
—
Bên ngoài có gió to, anh đại trong giới kinh doanh ở thành phố Vân Hải Tần Tứ cũng xuất hiện ở đây, biết bao nhiêu người không kìm lòng mà muốn chụp ảnh rồi bị bảo vệ ngăn lại.
Là nhân vật chính của triển lãm, Tịch Tuế đương nhiên là phải chú ý hơn với việc “fan cuồng” này, sợ những người ở đây sẽ náo loạn.
Nhưng mà cô thấy nơi nào có Tần Tứ là sẽ có Quý Nhan.
Thôi được rồi, cô hiểu rồi, anh đại này theo người đẹp đến đây, nhưng thoạt nhìn phản ứng của Quý Nhan thì có vẻ con đường theo vợ rất khó khăn.
Thật ra trong khi thấy cảnh náo loạn nơi đây, cô đã vô cùng thoả mãn, từng nguyện vọng của mình đã được thực hiện rồi cô không còn muốn gì nữa.
Nhưng mà ở bên cạnh Quý Vân Tu, cô không khỏi cảm thán, “A Tu, anh nói xem, có phải mọi người đến vì em thật không….”
Anh chỉ vào chính mình, nghiêm túc nói với cô, “Là fan cuồng.”
Tịch Tuế không khỏi bật cười, “Đây là từ anh mới học được sao?”
Anh lại chỉ vào trái tim mình, “Lời trong lòng.”
Tịch Tuế nâng tay lên, mu bàn tay hướng vào trong, lòng bàn tay hướng về phía trước, năm ngón tay đan vào anh, “Em thích lời trong lòng của anh.”
Cũng thích Quý Vân Tu của hiện tại.
- -----oOo------