“Được không?”
Đôi mắt kia nhìn thẳng băng, làm nội tâm cô rạo rực, đành phải che miệng ho khan hai tiếng.
Quý Vân Tu cho rằng cô chưa hết bị cảm nên lại gấp gáp không chịu được.
Tịch Tuế nắm đúng tay anh, nhét vào trong ổ chăn.
Cô cũng không biết tại sao mình lại hành động vậy, hai người trưởng thành rồi mà trẻ con như mấy đứa nhỏ.
Với ánh mắt chờ mong của anh, Tịch Tuế ưỡn ngực, vỗ ngực nói hùng hồn: “Anh qua đây đi! Em nuôi anh!”
Nghe cô nói vậy Quý Vân Tu tự dưng trầm mặc.
Hình như có chỗ nào đó sai sai?
Trong phim toàn là bạn trai nuôi bạn gái, sao anh có thể để Tuế Tuế nuôi anh được!
“Không cần Tuế Tuế nuôi anh!”
“Sao? Chồng sắp cưới muốn làm phản em à?”
“Anh sẽ nuôi Tuế Tuế!”
Ồ, không ngờ chồng sắp cưới của cô lại có chủ nghĩa thích làm trụ cột gia đình đó?
Tịch Tuế nhướng mày, cười hỏi: “Kiểu như anh muốn đưa thẻ ngân hàng cho em ấy hả?”
“Ừm ừm!” Anh nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ rõ trong lòng từng câu mà Tịch Tuế nói, sau đó thì đưa thẻ tín dụng cho cô bằng cả hai tay.
Mấy cái thẻ này đã qua tay hai người mấy lần rồi, vòng đi vòng lại cuối cùng lại về tay cô.
Tịch Tuế lấy thẻ anh nhưng chưa bao giờ sử dụng.
Tịch Tuế dần hết cảm mạo, lúc ra cửa đổ rác thì thấy trong chung cư có người chuyển đi.
Ban đầu thì cô không để ý lắm, nhưng phát hiện các nhà khác cũng lần lượt chuyển đi, trong thang máy cô không khỏi tò mò: “Ầy, cho tôi hỏi chút, sao hôm nay lại có nhiều nhà dọn đi vậy?”
“Cô không biết hả? Nghe nói toà chung cư này bị người có tiền mua rồi, hợp đồng thuê nhà của chúng ta chưa hết thì được bồi thường gấp đôi đấy!”
Tịch Tuế nghi hoặc khó hiểu.
Ai mà giàu như vậy nhỉ, thế mà mua cả toà chung cư.
Mấu chốt là cô chẳng có thông báo gì.
Kỳ lạ….
Tịch Tuế về nhà, biết Quý Vân Tu đang ở trong phòng làm việc của anh thì cô cũng không quấy rầy.
Chờ đến trưa, cô chuẩn bị đơn giản bữa cơm cho hai người, dọn xong hết lên bàn rồi mới lên lầu gõ cửa.
“A Tu, em có làm phiền anh không?”
Quý Vân Tu ngồi đối diện màn hình máy tính lắc lắc đầu.
Anh rời tay ra khỏi con chuột, trượt ghế ra sau, đứng lên, đi xuống lầu cùng cô.
Hai người sinh hoạt an nhàn hơn tưởng tượng, có lẽ là vì mới ở chung nên chưa vào khung, cũng có lẽ bởi vì tính cách hai người bù trừ cho nhau nên vừa vặn đủ.
Quý Vân Tu không ăn cay được nên cô nấu đồ ăn thanh đạm.
“Ngon không anh?”
“Rất ngon.” Anh giơ ngón cái lên, một câu khen đơn giản cũng có thể thắp sáng tâm tình của người xuống bếp.
Người phụ nữ đắm chìm trong vại mật lại nói hùng hồn, “Thế sau này em xuống bếp nấu cho anh ăn nhé!”
Không phải nói, hai người trên bàn ăn không nói chuyện nhiều, sau khi ăn xong thì Quý Vân Tu chủ động dọn chén đũa, hai người tự chủ động phân công công việc.
Cũng may là ít người nên dọn dẹp không tốn nhiều thời gian lắm, lúc Tịch Tuế ở ngoài ban công tắm nắng thì Quý Vân Tu đã dọn xong xuôi.
“Buổi sáng em đi ra ngoài thấy mọi người đều chuyển đi hết, nói là toà chung cư này bị người nhà giàu nào đó mua rồi, nhưng bây giờ em còn không được thông báo gì nữa, không biết tại sao. Lát nữa chúng ta qua bên bất động sản hỏi thử đi.” Vừa lúc sau khi ăn xong đi tản bộ chút.
Tịch Tuế nói xong liền nhích người, đi đến bên cửa chuẩn bị đổi giày.
Bỗng nhiên Quý Vân Tu nắm tay cô, cản cô lại.
“Không cần hỏi.”
“Ơ? Anh biết gì hả?”
“Anh làm.”
“Sao?”
“Toà chung cư này, anh mua.”
Tịch Tuế:???
Lúc nghe Quý Vân Tu nhẹ nhàng nói ra lời này, trên mặt cô hiện biểu cảm phức tạp.
Quý Vân Tu nhìn không hiểu, thậm chí còn không thể phân tích biểu cảm lúc này của cô, “Tuế Tuế, em sao vậy?”
“Đỡ em…”
“Ừm!” Anh ngoan ngoãn vươn tay đỡ người cô.
Kỹ thuật diễn xuất của Tịch Tuế càng khoa trương, run run tay, “Làm cô chủ nhà họ Tịch nhiều năm như vậy rồi đây là lần đầu tiên em mới biết được tiêu tiền như nước là như thế nào… Không, là lần thứ hai!”
Lần trước là ở tiệc tối đấu giá, Quý Vân Tu lấy được cái vòng ngọc với giá cao nhất, lần này thì mua hẳn toà chung cư!
“Ý là, bây giờ cả toà chung cư này là của tụi mình?” Tịch Tuế cười cong môi, sự vui vẻ trên gương mặt không thể nào che giấu.
“Trên luật pháp thì là thế.”
“Khoan đã, không phải anh đã đưa hết thẻ cho em rồi hả? Sao anh còn có nhiều tiền vậy để mua?” Trọng điểm của người phụ nữ đều có thể thay đổi linh hoạt.
Đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, Quý Vân Tu chậm rãi rời tay khỏi người cô, anh hơi xoay người qua một bên, nắm lấy hai lỗ tai mình, ấp úng: “Mua trước… khi giao… thẻ.”
“Sao anh không nói với em!”
“Anh xin lỗi.” Anh cúi đầu, không đợi đối phương nói tiếp thì đánh phủ đầu, hứa với cô: “Anh nhớ rồi, lần sau anh sẽ nói trước.”
“Còn có lần sau à? Anh còn muốn mua toà chung cư nào nữa?”
Anh lắc đầu, “Anh không biết, Tuế Tuế thích cái nào thì mua!”
Cái từ: Mua!
Tịch Tuế chống nạnh, ra vẻ nghiêm túc, “Anh lại học ở đâu đấy?”
“Trong phim diễn như vậy mà.” Anh trả lời đầy hùng hồn, nghe như là nói có sách mách có chứng vậy.
Vốn định nghiêm túc dạy dỗ “tên ăn chơi” này nhưng lại bị anh làm cho vui vẻ.
“Quý Vân Tu!! Sau này anh không được xem mấy phim ngôn tình máu chó nữa!”
“Vậy… anh coi cái gì?”
“Coi phim về tình yêu nước!”
Đương nhiên, cùng với sự ngọt ngào với chồng sắp cưới thì Tịch Tuế còn vài mối ưu phiền khác.
Công việc đã hoàn thành ở nhà rồi, nên cô họp online để đưa ra các phương án.
Còn việc chính là chuyện bị thương ở tiệc đính hôn nữa.
Tất cả mọi người đều cho là sự cố, cô không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ là âm thầm điều tra.
Có lẽ đối phương cũng nghĩ cô sẽ bỏ qua chuyện này nên sẽ bớt cảnh giác, trái lại thì bọn họ tìm ra được nhược điểm!
Mấy ngày nay điều tra nhân viên đã từ chức sau vụ quả cầu trang trí đó, nhưng anh ta đã rời khỏi Vân Hải rồi nên họ đành phải tra các tin tức khác, cuối cùng cũng tìm ra!
Hơn nữa, rất may mắn khi biết được anh ta đang trên chuyến tàu trở về Vân Hải.
—
Phùng Thiên Hoà tuyệt đối không ngờ rằng mình vừa mới về thành phố Vân Hải, còn chưa ra khỏi nhà ga mà đã bị bắt!
Đã hứa với người trả tiền rồi, nói là phải chuyển chỗ ở nhưng hắn luyến tiếc thành phố lớn phồn hoa nên quay về. Vốn cho rằng mọi chuyện trôi qua rồi sẽ không có ai truy cứu, kết quả lại thành chuột chui vào rọ.
“Phùng Thiên Hoà, năm nay tuổi…”
Có người đứng bên cạnh anh ta, đọc các thông tin cá nhân.
Phùng Thiên Hoà bối rối ngồi trên ghế, tay chân run rẩy.
Vốn anh ta không thường xuyên làm việc xấu, bây giờ đối mặt với sự việc như vậy nên đương nhiên là rất sợ hãi.
Cửa phòng lại được mở ra, Tịch Tuế mặc áo gió màu đen đi vào, ánh mắt trầm tĩnh lập tức đáp trên người Phùng Thiên Hoà.
Phùng Thiên Hoà chột dạ cúi đầu.
“Nói một chút đi, về chuyện quả cầu trang trí.”
“Cô Tịch, tôi không biết quả cầu trang trí gì hết…”
“À, trở mặt nhanh đấy.”
“Bây giờ anh không chịu thừa nhận cũng không sao, tôi cho anh xem hai bức ảnh, anh sẽ hiểu thôi.” Tịch Tuế lấy hai bức ảnh từ túi xách ra, đó là hình ảnh từ video theo dõi, cái khác chính là gương mặt được phóng to.
Tịch Tuế liền vứt lên người anh ta, “Đáng tiếc là hôm đó camera quay đến anh.”
“Hiện tại tôi lén tìm anh là không mong làm to chuyện này lên. Đương nhiên nếu anh cứ cứng đầu như thế thì tôi đành phải giao cho cảnh sát thôi.”
“Cô Tịch!” Phùng Thiên Hoà với tiếng tim đập “thình thịch” quỳ xuống trước mặt cô, “Cô Tịch hãy tha thứ cho tôi đi, nhà tôi có mẹ già, có con gái nhỏ nên tôi không thể ngồi tù được.”
Phùng Thiên Hoà không có gì, khi anh ta thấy chứng cứ, lại nghe Tịch Tuế nói kiện đến cảnh sát thì mới chịu đầu hàng.
“Tôi cũng không biết đối phương là ai, chỉ là nhận được điện thoại, đối phương bảo chỉ cần tôi làm chuyện này thì sẽ được nhiều tiền.”
“Cụ thể là chuyện gì?”
“Người đó bảo tôi đặt một vật sắc nhọn ở trong quả cầu, khi có người xuất hiện thì ấn chốt mở để quả cầu rơi xuống trước. Cho dù có bị phát hiện thì cũng bảo là sơ ý để quên đồ dùng ở trong đó.”
“Vậy sao anh biết chắc được là chúng tôi ở dưới quả cầu đó?”
“Ngày nào cậu cả Quý cũng đến hội trường, phần lớn thời gian đều đứng ở một vị trí cố định, nên…” Cho nên anh ta có một cơ hội gây án hoàn hảo.
“Không gặp tận mặt người kia mà anh dám mạo hiểm làm việc này ư?”
“Người đó rất hào phóng, lúc bắt đầu đã cho tôi năm vạn rồi… Lúc đó tôi… lúc đó cũng do tôi ham tiền quá nên mới làm ra chuyện hoang đường đó, cô Tịch xin đừng so đo tiểu nhân, xin hãy tha cho tôi.” Bản thân Phùng Thiên Hoà chưa hiểu sự đời nên mới nói mấy câu là đã nhận hết tội.
Nói cho cùng thì cũng là do hai bên tính kế chưa được trọn vẹn.
Chỉ sợ người kia tiêu tiền mà cùng không ngờ là Phùng Thiên Hoà dám quay trở lại!
“Người đó là nam hay nữ?”
“Nghe giọng thì có vẻ là nam.”
“Nam…” Tịch Tuế nghĩ ngay đến Quý Hoài Tây.
Theo cách Phùng Thiên Hoà nói thì người muốn hại Quý Vân Tu chính là Quý Hoài Tây, nếu lúc ấy hai người không phản ứng nhanh nhẹn thì không chừng bây giờ còn đang ở bệnh viện!
Cô nhất định phải bắt được người đó! Nếu không thì A Tu khó có thể bình an.
Trước tiên Tịch Tuế xác định đó là Quý Hoài Tây, chuyện này cô cũng nói với quản gia Quý.
Tuy rằng quản gia Quý khó tin được nhưng ông ấy quan tâm đến sự an toàn của cậu cả nhà mình nên nghĩ giống Tịch Tuế.
Sau nhiều cuộc điều tra, phát hiện dạo gần đây Quý Hoài Tây rất lộ liễu, lúc chuẩn bị thì những người khác đang ở nước ngoài. Còn người có động cơ gây án lớn nhất là Quý Hoài Tây, nhưng bọn họ điều tra từng lớp một lại phát hiện có sự tương phản.
Tìm được nhật kí điện thoại ở buồng điện thoại công cộng, tra xét thời gian thì không thể tìm rõ được bóng người qua camera.
Tịch Tuế không cam lòng từ bỏ, cô nhìn quanh bốn phía.
Đột nhiên cô phát hiện ra một điều gì đó!
Đối diện buồng điện thoại là một tiệm tạp hoá, thế mà còn có cả camera?
Sau khi nói chuyện với ông chủ thì cô cực kì may mắn được một chứng cứ khác.
Phóng to ra thì thấy một người mặc đồ kín mít đội mũ đi vào buồng điện thoại, với cái thân hình đó thì chắc chắn đó không phải là Quý Hoài Tây!
Người đó kéo khoá đồ kín mít nhưng so với buồng điện thoại thì cũng chỉ m, không nhìn rõ được đôi giày người đó đang mang.
Hoặc là người đàn ông với vóc dáng nhỏ, hoặc có thể là… phụ nữ.
Trong lòng Tịch Tuế dâng lên một nỗi nghi ngờ, “Từ từ… Nếu người này dùng điện thoại công cộng, lại tránh camera thì chắc chắn là người làm việc tương đối kĩ càng, cho dù nghe thấy giọng nam nhưng sẽ không chắc là nam.”
Cô copy video rồi chia sẻ cho quản gia Quý, rồi nói phân tích của mình cho ông ấy nghe.
Quản gia Quý nhìn chằm chằm vào hình ảnh, lướt qua lướt lại, đột nhiên nhớ ra cái gì đó!
“Đôi giày này hình như là… của bà chủ…”
—
- -----oOo------