Nhị thập nhị
Sau, lại bởi vì xe xóc nảy quá lợi hại mà đem ta diêu tỉnh. Xoa xoa mắt liếc ngoài cửa sổ nhìn một cái, cảm giác đầu tiên chính là: thực nhà quê.
Ghé vào cửa kính nhìn một chút, ta đẩy ba ba, hỏi: “Vì cái gì phải trồng rau hẹ lá lớn như vậy?”
Ba ba nghe đc sau sửng sốt một lúc mới cười phá lên, sau đó chỉ vào cục đá ven đường nói: “Cái kia là lúa mạch đc ko?”
Anh trai chính là khẽ cười một chút nói với ba ba: “Nó từ nhỏ luôn ở trong thành phố, không biết cũng thực bình thường, A Khiêm ngươi làm chi cười khoa trương như vậy?”
“Đúng a đúng a, con làm chi phải biết.” Ta hờn dỗi mạnh ngã về chỗ ngồi.
Ba ba xoay người lại hỏi ta: “Vũ Nhiên có phải rất không cao hứng trở về?”
Ta xoa xoa ánh mắt ngập nước sắp trào: “Con vốn nghĩ năm nay có thể ba người ở trong nhà ăn mì nấu lẩu, xem kịch tết, kể chút chuyện vui, sau đó hai người cho con một bao lì xì. Hiện tại phải về địa phương quê mùa này cho người ta chê cười, con làm chi muốn về a.”
“Ba ba..... Phụt ha ha ~~..... Ba ba xin lỗi, ba ba không cười con.” Rõ ràng nhẫn thật vất vả, ba muốn cười liền cười đi, cho dù ba là ba ba thì như vậy thất lễ cũng thực không tốt.
Ta khó chịu trừng hắn: “Để cho khẳng định mà phải cho một đám người đi thăm, rõ ràng đều là người xa lạ.” Xe còn tại cái đường gồ ghề này xóc a xóc, hảo hảo một chiếc xe bị xóc như vậy càng làm ta thê khó chịu. Sau mới biết đc là ba ba nói phải đi đường tắt mới vào con đường rách nát này.
“Coi như là ba ba nhờ con đc không, Vũ Nhiên không cần tức giận được ko?” Ba ba lần này thay đỏi biểu tình thành khẩn, nhưng là thực hiển nhiên để chuẩn bị đc một tấc tiến một thước.
Quả nhiên, xem sắc mặt ta tốt một chút ba ba lập tức nói: “Còn có đại khái mười mấy phút đồng hồ, vào khu phố chúng ta đi ra, xuống xe Vũ Nhiên phải ngoan ngoãn điểm, ngoan ngoãn chào hỏi, sang năm mới sẽ có rất nhiều người cho con lì xì nga.”
Lấy tiền hấp dẫn ta cũng vô dụng.
“Vũ Nhiên ngoan điểm thôi.” Ba ba không có biện pháp nhìn ta, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Anh trai cười nói với ba ba: “Ngươi đừng để nó dắt mũi, lớn như vậy rồi nó lại không biết giữ mặt chính mình.”
Anh.....Ta biết ta là cừu con dưới vuốt sài lang của ngươi, ta ở dưới móng vuốt của ngươi vĩnh viễn cũng ko thể gây sóng gió.
Sau đó rất mất hứng nặn ra một nụ cười nhìn ba ba: “Đc rồi, con đã biết.”
Ba ba biết ta tâm tình ko tốt cho nên nhìn ta có chút mất tự nhiên, cũng không nói gì.
Chạy hết con đường nát kia rốt cuộc đến đc mặt đường trải nhựa bằng phẳng, ven đường cũng từ đất cát đổi thành XX phục sức, XX một giá, XX mỹ phẩm cửa hàng.
Sau đó chạy tới một khoảnh đất liền nhìn thấy cái trường sơ trung Hồ Tuyền theo lời ba ba nói, tên có thể có quan hệ tới hồ nước gần đó.
Hình như là kỳ nghỉ, tuy có cửa sắt bảo vệ nhưng lại ko người, ba ba xuống xe mở cửa, anh trai lái xe chạy vào trong.
Mặc dù là sơ trung, nhưng lại ko lớn bằng trường tiểu học của ta, một đường băng rất nhỏ tầm thước, dưới bóng cây cuối đường có xếp bốn bàn đánh bóng bàn, theo thứ tự là đơn, đôi và ghép, có điểm chim sẻ tuy nhỏ nhưng lòng mề đầy đủ.
Anh trai chạy dọc con đường theo hồ nước, phía trước chính là trường học, ba ba nói: “Đằng sau trường là KTX cùng căn tin, sau đó mới là nơi giáo viên ở.”
Một đường chạy đến mới phát hiện phía trước mặc dù là nhà lầu, nhưng mặt sau lại là cấu tạo theo nhà trệt, tuy không lớn nhưng lại là độc môn độc viện, hơn nữa mỗi viện sân sau còn có vườn, nhìn man có ý tứ.
Mỗi sân mỗi cửa đều dán câu đối, dưới hiên còn treo đèn g màu đỏ, còn có chùm pháo, so với nhà chúng ta còn có không khí hơn.
Anh trai nghe theo lời ba ba chỉ huy, rẽ qua khúc ngoặt bên hồ rồi vòng vo một lúc mới tới nơi.
Ba ba nói: “Xe đậu bên ngoài cũng không sao.”
Người trong viện nghe đc thanh âm, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chạy ra nhìn xung quanh.
Sau đó giống như cùng người trong phòng nói cái gì, đang chuẩn bị đi vào ba ba lại mở cửa xe hô to: “Mẹ, con đã về.”
Người ngoài cửa ngẩn ra, chạy ra mở cổng, thực cao hứng cười hỏi::”Ai đưa con về vậy?”
Anh trai quay đầu nói với ta: “Xuống xe nhanh lên.”
“Không cần a không cần.” Ta vẻ mặt cầu xin nhìn người phụ nữ hẳn xưng là bà nội kia lại không chút cảm giác thân thiết kia.
Anh trai nói: “Ngoan, đừng cho ba ba em khó xử, em không phải rất gữ gìn ba ba thôi?”
Sau đó ta tình không cam lòng không nguyện khoác áo nhảy xuống.
Bà nội nhìn ta có chút kinh ngạc, sau đó anh trai cũng xuống xe, bà nội nghi hoặc, sau đó ba ba nói: “Cùng Vũ Nhiên, còn có anh trai nó A Nguyên cùng về đón tết, mẹ.” Sau đó ba ba kéo ta qua nói: “Vũ Nhiên, chào bà nội.”
Bà nội sửng sốt một chút, hỏi: “Anh trai ai? Anh trai Bình Bình?”
Hừ hừ, đã nói anh giống anh trai Bình tỷ, lần này hết chối đi.
Anh trai đi tới ôm lấy vai ta, hướng bà nội cười cười: “Cháu là anh trai Vũ Nhiên, trước kia là bạn học của A Khiêm, năm nay đã quấy rầy rồi.”
Bất quá thực hiển nhiên bà nội càng nghe càng mơ hồ, cũng không nói, quét tới quét lui nhìn chúng ta, lúc này, một nữ nhân trong viện hỏi vọng ra: “Mẹ, là Trúc Khiêm đã về sao?” Là thanh âm trong điện thoại.
Ta vừa thấy liền chạy đi lên: “Bà nội, bên ngoài lạnh lắm nga, hơn nữa Vũ Nhiên khát nước.”
Bà nội mới kịp phản ứng nói: “A, mau mau, đều vào đi thôi.”
Ba ba nói: “Mẹ, mẹ mang Vũ Nhiên vào trước, con giúp A Nguyên lấy hành lý.”
“Hảo, là Vũ Nhiên phải ko? Ách……. Đi vào bà nội rót trà cho con.” Sau đó tuy vẫn thực nghi hoặc vẫn rất nhiệt tình nắm tay ta đi vào trong viện.
Thời điểm vào trong sân liền nhìn đến một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đứng ở cửa đại sảnh nhìn ta chằm chằm, nhìn ta có chút mao cốt tủng nhiên. Sau khi vào cửa, lại bỗng nhiên hướng ta cười cười: “Nhóc là hài tử nghe điện kia?”
Ta dùng sức nặn ra một nụ cười: “Bác, lần trước thực xin lỗi nga, không nên quải điện của bác, ha ha …. ha ha……….”
“Con trai Trúc Khiêm?” Cười thực quái: “Đều lớn như vậy? Bân tử nhà ta năm nay mới tuổi thôi.”
Bà nội nói: “Trúc Lan, đi nhà thầy Trương gọi ba về, biết rõ Trúc Khiêm hôm nay về còn chạy đi.”
Bác cười: “Con xem ba ba chính biết hôm nay Trúc Khiêm về nên mới chạy ra ngoài.” Sau đó liền đi ra ngoài.