Thập cửu.
Lúc anh trai về, ba ba còn đang ngủ. Gõ cửa sau ta còn chưa có dậy, anh trai dùng chìa khóa của mình mở cửa.
Cầm theo túi thuốc đi vào, anh trai ngồi bên giường dùng ánh mắt thực phức tạp nhìn ba ba.
Ba ba có điểm không an mấp máy, hướng lại gần ta.
Anh trai để túi thuốc trên tủ đầu giường, sau đó nói với ta: “Vũ Nhiên đi ra ngoài, anh cũng muốn ngủ một lát, cơm trưa không cần gọi chúng ta.”
Ta đi ra thuận tiện đóng cửa lại, ma nữ đang bưng đồ ăn ra ngoài. Thấy ta đi ra liền hỏi: “Uy, bọn họ không có việc gì đi.”
“Chị cũng biết lo a.” Ta khó chịu nói.
“Đừng nói ta giống như không có lương tâm như vậy được không.” Ma nữ sờ mũi ra vẻ.
“Quên đi không nói, dù sao lần này là chị xông họa lớn.” Ta vô tình cầm đũa ăn cơm, trong miệng là mùi vị không quen, vẫn là anh trai nấu cơm tốt.
Ma nữ cầm đũa chọc a chọc, chọc đến nát bét mới nói: “Ta cũng không phải cố ý, ta nào biết sẽ như vậy a, hơn nữa anh trai nhóc định lực không tốt cũng không thể trách ta.”
Ta phiền a phiền a phiền, khẩu khí không tốt nói: “Em nào biết ai đúng ai sai, em chỉ biết chị không đến sẽ không nhiều chuyện như vậy.”
Ma nữ nghe ta nói, sụt sịt nửa ngày bỗng đẩy chén, ghé vào trên bàn khóc lên.
Ta sửng sốt một chút, thật cẩn thận đẩy đẩy tay bả: “Uy, chị Lê Lê, không cần như vậy a. Coi như em nói sai đc ko?”
Chị Lê Lê nâng lên đôi mắt đẫm lệ ủy khuất: “Nhóc nghĩ ta muốn a, ta mang thai sau liền gọi cho trị gái ta thương lượng, kết quả ba ba ta chạy tới cùng mẹ chồng ta cái nhau, Lưu Thành không ngờ cũng nháo vào, nháo đến hai nhà loạn thành một đoàn, ba ba ta nói nếu Lưu Thành dám để cho ta sinh liền ly hôn, mẹ Lưu Thành lại nói nếu ta dám phá liền cũng ly hôn, ở nhà Lưu Thành còn cùng mẹ ảnh tranh cãi, về nhà mẹ đẻ lại cãi với ba ba, ta không còn biện pháp mới tìm anh nhóc, tâm tình ta ko tốt mới nghĩ trêu người ta một chút, ai biết sẽ ra vậy?”
“Này em hiểu rồi.” Ta co quắp nói.
“Dù sao làm gì cũng không dung ta, quay đầu lại ta đi là được.” Ma nữ nói xong lau nước mắt, ăn cơm. Cơm nước xong lại im rặng vào bếp rửa bát.
Buổi chiều chị Lê Lê cùng ta hai người ngồi trong phòng khách không nói gì.
Chị Lê Lê nói: “Vũ Nhiên, nhóc gọi anh Lưu Thành cho ta đi.”
“Chị Lê Lê em xin lỗi thôi, đừng như vậy.” Ta thần tình xin lỗi nhìn bả.
Chị Lê Lê nằm xuống ghế nói: “Gọi cho chị đi, ảnh khẳng định đang tìm chị khắp nơi, tìm rất vất vả, tuy chị làm bộ không biết nhưng kỳ thật chị biết hết. Mỗi tối nằm trên giường chị đều nghĩ ảnh hôm nay ăn cơm không, ăn mấy bát, vài ngày nay có gầy đi không, gầy mấy cân, ảnh khẳng định tìm chị tìm mệt chết đi, chị trốn ảnh cũng trốn mệt chết đi. Chị muốn ảnh đón chị về.” Tự vào sô fa chị Lê Lê ngửa mặt, nước mắt tràn xuống hai bên: “Tiểu Vũ, gọi hộ chị đi, chị không muốn cho ảnh biết chị khóc.”
Ta biết đại khái không có đường lui, đi đến cuối ghế cầm điện thoại, gọi cái số mà chị Lê Lê đọc cho ta.
“Alô, anh Lưu Thành ạ? Em là Vũ Nhiên.”
“Vũ Nhiên, Vũ Nhiên, anh hỏi em, chị Lê Lê có phải đang ở nhà em không?” thanh âm của anh Lưu Thành vội vàng đến phát run.
“Ân, chị Lê Lê muốn anh tới đón.”
“Thật tốt quá thật tốt quá. Ô.........” Bên trong truyền ra tiếng anh Lưu Thành khóc: “Rốt cuộc anh cũng tìm đc cổ, anh cho là anh tìm không thấy cổ.”
“Anh Lưu Thành a, chị Lê Lê tốt lắm, chính là rất nhớ anh.” Ta không biết nói cái gì cho phải, rõ ràng tìm đc rồi sao lại khóc.
“Ân, hiện anh đang ở Trường Sa, anh ngồi tốc hành tối sẽ tới nơi. Hiện tại anh đi mua vé, em kêu chị lê Lê chờ anh.” Ảnh nói xong liền dập máy, vội vàng giống như nếu ảnh có cánh nhất định bay tới đây.
Ta quay lại, chị Lê Lê chính ngốc nhìn ta, ta nói: “Anh Lưu Thành nói tối sẽ tới nơi.”
“Ô ô ô......”Chị Lê Lê cũng không nói gì, bổ nhào vào người ta khóc toáng lên.
Nhào tới như vậy áp ta rất nặng, ta lảo đảo một cái đẩy đẩy bả: “Chị đừng như vậy thôi, chị khóc, ảnh cũng khóc.”
Chị Lê Lê mặt đầy nước nhìn ta, vừa khóc vừa cười nói: “Ta cao hứng, nhóc quản đc.”
“Uy, nào có ai qua sông liền rút cầu như vậy?” Ta khó chịu hỏi.
“Ô ~ ô ~ ô ~~ ta cao hứng thôi ô ~~ nhóc quản.....” Ma nữ tuôn một chuỗi.
Sau, ma nữ khóc mệt liền nằm luôn trên ghế ngủ, ta đem chăn ra đắp cho bả, chỉnh lại điều hòa, sau đó ghé vào trên ghế chỉnh nhỏ TV ngồi xem.
Trong phòng lập tức trở nên im ắng, nhìn ma nữ tựa trên ghế bỗng nhiên tâm tình chuyển tốt dựa qua, nhẹ vuốt tóc bả nói: “Biết không, nữ nhân ở nhà chúng ta không cần thiết.”
Ma nữ có lẽ khó chịu nhíu nhíu mày chuyển đầu qua, ta thở dài đỡ lại đầu bả, “Chị Lê Lê, có lẽ với anh Lưu Thành em bé cũng là không cần thiết.”
h chiều, anh trai mới từ trong phòng đi ra, nhìn đến chị Lê Lê co ở trên ghế thở dài, nhẹ tay nhẹ chân dùng chăn bao lấy bả ôm về phòng.
“Anh Lưu Thành tối sẽ tới đón chị Lê Lê.” Ta nói với anh.
Anh trai nhíu mày: “Em không cần cáo mật, Lê Lê tự có khó xử.”
“Là chị ấy muốn em gọi.” Nhìn biểu tình của anh trai ta chạy nhanh thẳng thắn nói.
Anh trai tựa vào khung cửa xoa xoa cái trán, cười khổ nói: “Cổ mỗi lần đều quăng cho ta cục diện rối rắm, ta thật là hết cách với cổ rồi.”
“Ba ba thế nào?” Ta hỏi.
“Còn đang ngủ.” Anh trai ứng tiếng sau đó chạy vào bếp cầm bát cháo yến mạch đi ra.
“Anh......Vậy hai người?” Ta thật không biết nên hỏi hay không?
Anh trai cúi thấp đầu, thìa cháo đưa đến miệng lại buông xuống, cười khổ: “Ba ba em hắn thích anh.”
Sau đó ngửa đầu tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, ngay tại khi ta nghĩ hắn sẽ không nói gì thì anh trai bỗng nhiên cười: “Hắn nói hắn thích anh đã nhiều năm, hắn nói là sự thật.”
Anh trai nói xong, cúi đầu uống cháo, uống xong anh đứng lên xoa đầu ta: “Anh nghĩ thử thích hắn, bởi vì anh bị hắn cảm động.”
Anh trai vào bếp rửa bát, ta mờ mịt ngồi trong phòng khách.
Sau đó anh trai đi ra, tay còn cầm bánh bao thừa lại ban sáng. Cười đến có điểm xấu xa, nói với ta: “Namnhân sáng sớm mới rời giường không thích hợp diễn trò, rất dễ sát súng phát hỏa.”
Ta còn đang tự hỏi lập tức bị nghẹn họng nhìn trân trối, đáp án tựa hồ sắp chạm đến lập tức hôi phi yên diệt, ta thực hoài nghi anh trai là cố ý, bất quá ta vĩnh vễn cũng không bắt đc nhược điểm.