Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Quân cũng không rõ sắc mặt lúc trở về của Đỗ Biệt Ly hỏng mức nào, bất quá nhớ đối phương nói hôm nay đi gặp đối tác, ngoài dự tính lại gặp phải thứ kì ba, hắn không biết nên an ủi thế nào, lại không muốn câu hỏi của mình khiến Đỗ Biệt Ly không thoải mái rồi trở mặt, chỉ có thể mang canh đường phèn nấm tuyết còn nóng từ phòng bếp ra, để trên bàn trà, ôn thanh nói: “Bên ngoài thực lạnh đi, uống chút cho ấm.”
Đỗ Biệt Ly cảm kích Cố Quân vẫn dịu dàng thuận theo như lúc đầu, liền đem túi đựng công văn và quần áo để xuống bên cạnh, cầm lấy thìa, bắt đầu nhấm nháp. Hớp mấy ngụm, tư vị trong veo ôn nhuận, tâm tình thực tốt hơn không ít. Lúc này cậu mới tách ra một tia dư quang mà nhìn chung quanh, phát hiện Cố Quân đang ngồi thực ngay ngắn nhìn cậu, dưới ánh mắt hữu hình này, Đỗ Biệt Ly rốt cục cũng không thể không biết xấu hổ mà độc hưởng, liền đưa bát sang: “Cậu cũng nếm thử đi? Uống ngon lắm.”
Cố Quân vốn nên nói cho đối phương rằng mình đã uống rồi, nhưng bây giờ thấy Đỗ Biệt Ly đưa bát lại, áo cardigan len màu be dưới ánh đèn vàng ấm áp làm cậu phá lệ nhu hòa, liền không thể từ chối nổi.
Mà Đỗ Biệt Ly thấy đối phương cầm thìa sứ trắng mình vừa mới dùng qua, húp chút canh ngọt, đột nhiên cảm thấy canh đường phèn nấm tuyết có chút quá ngọt, làm cậu không khỏi có chút khát nước.
Nhưng mà khi Cố Quân đặt bát xuống, ngay tức khắc liền hỏi ra câu hỏi mà Đỗ Biệt Ly đến tận bây giờ vẫn trăn trở: “Hiện tại có thể cho em câu trả lời được không, Biệt Ly?”
Đỗ Biệt Ly nhìn đôi mắt tối đen đầy chuyên chú của đối phương, tầm mắt chuyển tới đôi môi vừa bị nước làm ướt, cùng nhân hạ hạm tuyến làm cho người ta không yên kia (Ly: Hạ hàm tuyến là cái chỗ dưới hàm ấy, nhưng k biết nói là ntn nên chỉ đành auto thôi QAQ), đột nhiên hạ quyết tâm: Vậy cứ ích kỷ một lần đi.
Vì thế Cố Quân thấy Đỗ Biệt Ly buông mi xuống, sau đó đưa ra một câu trả lời mơ hồ: “Có thể thử một lần.”
Cố Quân nghe vậy mừng rỡ, mặt mày đều cong cong, không tiếng động mà cười ngây ngô: “Được, Được.”
Đỗ Biệt Ly nhìn khuôn mặt thành thục hiện tại của đối phương, nở ra nụ cười của đứa trẻ đen đúa đã bị mình lãng quên nhiều năm trước, trong lòng nhất thời liền phát run.
Đáng tiếc Cố Quân tuy đã thực hành vô số lần trong giấc mơ, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ thuần khiết, người trong lòng đồng ý lời tỏ tình cả hắn, cuối cùng mới chỉ cầm tay đối phương, thăm dò mà hôn trán cậu, đã cảm thấy mỹ mãn mà đi dọn bát đĩa. Nhưng trước khi nói “Ngủ ngon”, lại không hề có ý định áp chế tình cảm của mình, nhìn theo Đỗ Biệt Ly trở lại phòng, mới đóng cửa phòng mình lại.
Hành động ngây thơ của Cố Quân làm cho Đỗ Biệt Ly trong lòng có quỷ thả lỏng khẩu khí: Được rồi, phải nhanh lên, theo tình trạng hôm nay của mình, thực không có cách nào xuống tay với hắn.
Ly: Canh đường phèn nấm tuyết nè
Áo Cardigan màu be nè