Nhẹ nhàng hôn lên cơ thể cô lượt coi như màn dạo đầu. Anh chậm rãi ngồi dậy cởi bỏ y phục trên người mình, cơ thể rắn chắc, đẹp đẽ như vị thần Hy Lạp cứ như vậy hiện hữu trước mắt cô.
Đây không phải lần đầu tiên Liên Thảo nhìn thấy cơ thể của anh, nhưng dù cho có trực tiếp nhìn bao nhiêu lần cô vẫn không tránh khỏi ngại ngùng. Cô thể cảm thấy cơ thể mình đang dần nóng bừng lên, thứ cảm giác lạ lẫm không ngừng len lỏi đòi hỏi sự động chạm thân mật.
Dịu dàng nằm đè lên cô chỉ nhẹ nhàng va chạm cũng đã khơi dậy ham muốn trong anh. Hơi thở ấm nóng bỗng trở lên nặng nề hơn, kề sát tai cô anh thổi nhẹ vào đó giọng trầm thấp lên tiếng:
– Chúng ta bắt đầu nhé?
– Ừm ( không dám trực tiếp đối diện với anh cô gật gật đầu)
Khẽ mỉm cười anh hôn lên môi cô cái rồi nhanh chóng rời khỏi.
Luồn bàn tay xuống cặp đùi đang khép lại của cô chậm rãi tách rộng ra sang bên, đưa thân mình vào giữa, anh nhẹ nhàng cầm phân thân của mình chậm rãi ma sát hoa huyt nhỏ hẹp không còn mềm mại của cô. Mỗi lần động chạm cơ thể cô lại lần rung lên cảm xúc khát khao đến kì lạ.
Cảm thấy đã tạo được ham muốn trong cô anh chậm rãi đẩy vào thật nhẹ nhàng, ánh mắt không ngừng quan sát nét mặt của cô, chỉ cần cô biểu hiện đau đớn anh sẽ dừng lại để cô dần làm quen với cảm giác.
” Sao lại trở lên đau nhức như vậy chứ? Không phải chỉ có lần đầu đau thôi sao? Đau quá, mình phải cố chịu không thể để anh dừng lại được”
Không dám biểu hiện ra khuôn mặt, không dám kêu la cô âm thầm chịu đựng con đau mình. Cơ thể biến thành thi ma lên đến cả trong huyệt cốc của cô cũng bị biến dạng, nó thô ráp, nứt loét lại thêm sự va chạm của anh khiến những vết nứt đó bị giãn rộng ra đâm sâu vào da thịt. Càng va chạm càng đau đớn.
– Liên Thảo đừng cố nén chịu nếu đau hãy nói cho anh biết.
Anh biết cô đang nén chịu cơn mình, dù anh không phải cô nhưng anh có thể cảm giác bên trong cô thế nào? Lần ân ái thật sự chỉ chìm trong đau đớn.
Hít sâu luồng khí, anh bắt đầu những va chạm luật động trong cô, từng nhịp nhẹ nhàng không vội vã.
Đôi mắt hé mở nhìn thẳng anh, cô kìm nén đau đớn lên tiếng:
– Phong, anh có thể vừa ân ái vừa ôm em không?
Vân Phong không trả lời mà ngả người xuống nằm đè lên cô ôm chặt cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
– Chỉ cầm ái thê của ta muốn ta luôn sẵn lòng.
Chôn chặt khuôn mặt vào lồng ngực ấm áp của anh, tốt rồi giờ có đau đớn đến mấy anh cũng không nhìn ra.
Phía dưới anh vẫn không ngừng đưa đẩy từ nông vào sâu, từ chậm rãi dần trở lên nhanh hơn và tốc độ cũng mạnh hơn.
Ngay lúc chuẩn bị lên đỉnh cao của cảm giác thăng hoa (nếu là bình thường) thì trong cơ thể cô trận nhiệt lửa đang dần hình thành thay cho cảm giác ngọt ngào đó. Ngọn lửa đó cứ lớn dần thiêu đốt cơ thể cô, nóng bừng lên đỏ ửng như bị người ta vứt vào chảo dầu vậy. Cơ thể không ngừng co rút đau đớn, trên da thịt cô chúng như có hàng vạn con sâu đang chui rúc trong đó, từng mảnh da thịt cứ nổi lên căng phồng như bỏng rát rồi vỡ ra đau xót.
– Liên Thảo, giờ em thấy sao rồi? Còn chịu đựng được không? (anh lo lắng hỏi)
– Không…sao, em chịu…chịu được mà, đừng…đừng dừng lại.
Đau đớn khiến cô không kìm nén được mà cắn chặt môi mình, cô có thể cảm nhận thấy tốc độ của anh đang dần chậm lại. Chỉ là anh chậm lại nó cũng đỡ đau hơn, nếu thế thì:
– Phong, em chịu được anh mau di chuyển nhanh mạnh hơn nữa đi.
– Em nói sao?(nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ)
– Tốc độ giải độc tùy thuộc vào tốc độ ra vào của anh. Mau làm nhanh đi chẳng còn nhiều thời gian nữa đâu.
– Được.
Hai mắt anh nhắm chặt bắt đầu luật động điên cuồng, anh ra vào nhanh và mạnh hơn. Lúc này đây anh thật không dám quan sát vẻ mặt của cô vì anh biết cô đang rất đau đớn, nhìn thấy cô đau đớn anh thật không biết mình còn tiếp tục được không.
Đêm nay thật với cô chẳng khác nào là đêm tra tấn đầy yêu thương. Cơ thể hết nhăn nhúm lở loét ra từng mủ trắng, lại chuyển màu lúc thì hồng đỏ lúc thì xanh vàng hệt như tắc kè hoa. Đến khi nào mới kết thúc đây?