Liên Thảo dù đã cố gắng trấn an tinh thần của mình nhưng vẫn không thể tránh khỏi trong lòng dấy lên sợ hãi. Cô không biết hình ảnh nhìn thấy là thật hay ảo giác, chỉ là nếu như con ma đó dám động đến Bảo Bối thì cô sẽ…mua thật nhiều tỏi, máu chó cả thánh giá nữa để đuổi con ma đó đi.
Như nghĩ ra một điều gì đó sáng suốt cô vui vẻ hét toáng lên:
- Bảo Bối! Mẹ đã nghĩ ra cách trừ tà rồi. Đảm bảo con ma đó sẽ không dám đến quấy rầy chúng ta nữa.
Vân Phong nghi hoặc nhìn cô, không biết cô gái ngốc này lại định bày trò gì? Nhưng anh có thể khẳng định là không dùng được. Dù nghĩ vậy nhưng nếu cô đang chờ đợi câu hỏi của anh thì cũng nên đáp ứng vậy.
- Trừ tà bằng cách gì?(giọng nói không hề có âm điệu hào hứng, tò mò)
Cô nháy mắt, nghênh mặt lên trả lời:
- Bảo Bối có biết bọn yêu ma sợ nhất là gì không? Cực sợ luôn đó( nhỏ giọng thần bí)
Yêu ma sợ nhất sao? Điều này anh mà không biết thì ai biết nữa. Nhìn chằm chằm vào cô, anh trầm giọng trả lời:
- Hồn phiêu phách tán.
- Hả??( há hốc mồm) hồn phiêu phách tán nghĩa là sao?
- Không biết?(cô lắc đầu) là đánh tan linh hồn của yêu ma, không bao giờ còn có cơ hội đầu thai.
- Đến mức độ đó sao? Nhưng chúng ta nào có năng lực đó. Vì vậy tốt nhất vẫn nên dùng cách của mẹ.
- Cách gì?
- Rồi con sẽ biết. Ăn uống xong chúng ta sẽ đi thực hiện.
Vô cùng vui vẻ, cô bắt đầu làm bữa trưa. Có vẻ cô đã quên mất cảnh đáng sợ vừa rồi.
Nhìn cô hào hứng như vậy, anh cũng đỡ lo lắng cho cô gái ngốc này hơn cho dù là thế nào anh cũng không muốn nhìn thấy cô sợ hãi.
Đi vòng quanh trong bếp, âm khí cũng tan đi ít nhiều chứng mẹ con hồn ma đó không có ở đây. Có lẽ để cô gái ngốc đó yên lòng anh phải nhanh chóng làm cho họ hồn phi phách tán. Đừng trách vì sao anh làm vậy tất cả đều do họ tự chuốc lấy.
Khi anh đang chuẩn bị bước ra ngoài quan sát, thì giọng nói hơi run của cô cất lên:
- Bảo Bối con định đi đâu?
- Không đi đâu cả, chỉ ra ngoài quan sát thôi.
- Không cần ra ngoài quan sát, ở đây với mẹ được không?
- Được, tôi ở đây với cô. Cô còn sợ sao?
- Có đôi chút. Mẹ sợ con ra ngoài rồi sẽ không quay lại nữa. Mẹ không muốn mất con.
- Yên tâm đi, sẽ không ai làm tôi biến mất được. Nấu tiếp đi.
- Ừm
Liên Thảo gật đầu, tiếp tục công việc nấu nướng. Chỉ sau phút một bàn ăn ngon đã được hoàn thành. Cô hướng Bảo Bối gọi lại:
- Bảo Bối lại đây ăn thử xem.
Cô gắp miếng thịt vàng ngập đưa nên miệng nó, chờ nó ăn thử.
Liếc mắt nhìn cô, anh ngồi xuống ghế tự lấy đũa gắp ăn.
- Tôi tự ăn được.
Anh đâu phải là trẻ con, mà muốn ăn cũng phải chờ cô đưa đến tận miệng chứ, tự ăn vẫn thoải mái hơn. Nhưng khi ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt chờ mong vì không được đáp ứng mà ủ rũ buồn phiền thì cũng không lỡ. Thôi vậy chỉ là miếng thôi. Cuối cùng vẫn phải ngẩng đầu lên ăn miếng thịt cô gắp.
Ánh mắt cô tràn ngập niềm vui, hớn hở ngồi xuống.
- Thế nào Bảo Bối có ngon không? Ăn miếng nữa nhé.
- Khá lạ miệng nhưng ăn cũng được. Tôi tự ăn được không cần gắp cho đâu.
- Bảo Bối không thể khen mẹ tiếng được sao? Thế nào là khá lạ miệng?
- Tôi chỉ nói thật thôi. Lạ miệng vì tôi chưa ăn nó bao giờ.
- Hì, thế nào cũng được. Ăn nhiều vào.
Sau khi ăn xong bữa trưa, cô bắt đầu dẫn Bảo Bối đi mua đồ trừ tà. Chỉ là khi hai người đi khỏi, ở nơi góc khuất xuất hiện bóng trắng mờ ảo lớn nhỏ. Đứa nhỏ tay bám víu vào gấu áo của mẹ:
- Mẹ! Nguyệt Nguyệt không muốn như vậy đâu. Mẹ mang Bảo Bối đi đi.
- Nguyệt Nguyệt ngoan, mẹ nhất định sẽ mang thằng nhóc đó đến cho con. Cả đứa mẹ của nó nữa sẽ không ai thoát được đâu.
- Mẹ, con chỉ cần Bảo Bối thôi.
- Nguyệt Nguyệt con không hiểu. Nếu không phải bọn họ, mẹ con ta sẽ nhận kết qủa này sao? Nhất là đứa bé kia nó quá kiêu ngạo. Bọn họ phải chết thì mới giải hận trong lòng mẹ. Họ chết thì con mới có được đứa bé đấy.
- Vậy khi nào thì họ chết.
- Trong đêm nay. Các người hãy chờ xem.
Hai bóng trắng biến mất nơi góc tường khuất. Oán hận đã khiến họ không tài nào siêu thoát.