Vì trời đã về đêm nên khó khăn lắm cô mới thuê được căn hộ nhỏ nhắn.
Căn hộ tuy nhỏ nhưng được thiết kế khá là đầy đủ: phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng khách và phòng bếp thế là đã quá ổn. Bởi vì chủ nhân của căn hộ này có việc phải ra nước ngoài vài tháng nên cho cô thuê coi như trông nhà hộ, giá thuê nhà rất hợp lí mà đầy đủ đồ dùng tiện nghi nên cô cũng không cần mua sắm gì thêm, chỉ cần dọn dẹp qua là ok.
Dọn dẹp hết hơn tiếng cuối cùng thì cũng trở nên gọn gàng, sạch sẽ. Ngước mắt lên nhìn đồng hồ bây giờ đã gần h tối.
Liên Thảo vội vàng vào bếp nấu nướng. Cô có thể chịu đói tốt nhưng Bảo Bối thì không, dù sao nó cũng là đứa trẻ làm sao chịu đói được ” vì mải dọn dẹp mà quên mất con mình đúng là đáng đánh”. Có vẻ nếu chỉ tự trách hình như với cô chưa đủ, cô còn tự đánh vào đầu mình vài cái coi như tự phạt. Làm gì cũng được nhưng không được quên Bảo Bối.
Nhìn cô đang nhiên lại tự đánh mình, anh khó hiểu nhìn cô:” chẳng lẽ những người ngốc thường có những hành động không ai hiểu nổi sao?”
- Đừng tự đánh mình nữa, cô ngốc thế là đã quá đủ rồi đừng để cho mình ngốc thêm nữa.
Giọng nói trong trẻo của Vân Phong cất lên cũng như phán sự trừng phạt đã được kết thúc. Cảm động cô chạy đến ôm nó vào lòng:
- Bảo Bối, con đang đau lòng cho mẹ phải không? Mẹ cảm động quá! Bây giờ chỉ có con đối xử tốt với mẹ thôi.
Thật sự nghe cô ta xưng hô như vậy anh thấy vô cùng chói tai, cô ta có biết anh hơn cô bao nhiêu tuổi không? Mà cứ xưng là mẹ-con, nhưng anh cố nhịn. Có nói với cô ta thì cũng vào bên tai này ra bên tai khác. Nhưng việc cần thiết nhất bây giờ là phải đẩy cái ”con đỉa” đang bám trên người anh đây.
- Cô buông tôi ra, tôi không hề có đau lòng như cô nói đâu đơn giản vì tôi không muốn sống với một người quá ngốc.
- Được rồi mẹ sẽ không bao giờ ngốc nữa( “cô quyết định được sao” ), Bảo Bối mẹ đi nấu cái gì đó cho con ăn ngay đây. Ngồi đây chờ nhé.
Vì quá vội vàng nên cô không để ý đâm xầm mặt vào cánh cửa , rên rỉ kêu đau đớn” rốt cuộc cái cửa này bị đóng vào từ bao giờ vậy, đau chết mình” . Đưa tay nên xoa xoa chỗ vừa bị va đập chắc chắn sẽ mọc lên quả táo cho mà coi.
Nhìn cô gái ngốc đó như vậy anh rất muốn cười ” Vậy mà nói mình không ngốc nữa. Ai! Đó là bản năng không thể sửa đổi được.” Lắc đầu ngán ngẩm nghĩ.
- Bảo Bối con nghĩ gì mà lắc đầu vậy? Đồ ăn đến đây, tối rồi không nấu được cơm, con ăn tạm mì ăn liền nhé.
Đặt xuống bàn nồi mì nóng bốc khói. Thật sự với người khác nó là loại thức ăn đã quá mức nhàm chán nhưng với Vân Phong thì rất mới mẻ. Loại mì này anh chưa bao giờ nhìn thấy nói đúng hơn với địa vị của anh thì làm sao ai dám dâng lên món đồ ăn rẻ tiền này. Nhìn nó có vẻ rất ngon bởi vì anh bây giờ cũng đang đói.
Cô gắp mì ra cái bát đưa cho anh đặt lên đó là cái xúc xích.
- Bổi Bối có cần mẹ đút ăn cho không?( Cô hướng nhìn anh ánh mắt chờ mong )
- Không cần, tôi tự ăn được.
Cầm đũa lên không hề ngẩng đầu nhìn cô, anh cúi xuống bắt đầu thưởng thức món ăn kì lạ này.
Xù mặt xuống bĩu môi không muốn thì thôi, ai bảo Bảo Bối là trên nhất. Cô chăm chú nhìn đứa bé ăn vì nhìn nó ăn rất thú vị. Đại đa số người ăn mì đều ăn nhanh chóng trước khi sợi mì nở to ra, có ai ăn mì cách lịch sự, phong nhã đâu. Nhưng đứa bé trước mặt cô lại đang ăn như vậy nhìn nó ăn giống thưởng thức hơn là thoả mãn cơn đói bụng. Có thể trước kia nó được hướng sống trong quyền quý nên mọi động tác hành động đều phải thật chú ý.
- Có ăn ngon không?
- Tạm được.
- Hì( cười ngốc nghếch ), ăn nữa nhé.
- Không ăn nữa như vậy đủ rồi.
- Được rồi, vậy bây giờ chúng ta tắm xong rồi đi ngủ nào.
- Không cần, nếu muốn tắm tôi sẽ tự mình tắm, không cần cô tắm hộ.
- Một đứa bé tự tắm liệu có sạch sao? Lại đây mau lên.
- Đã nói tôi không cần.
Lần này cô không nói nữa mà trực tiếp xông vào bắt nó mang vào nhà tắm, xả nước từ vòi hoa sen ướt người đứa bé xem nó còn không tắm nữa không. Cái gì cô cũng đồng ý với nó nhưng không tắm là không thể được bởi vì như vậy rất dễ sinh bệnh ngứa ngáy rất khó chịu.