Tiếng chuông điện thoại reo lên những tiếng”reng, reng” inh ỏi. bàn tay cầm ống nghe nhấc lên:
- Alo.
- Cô Lâm, cháu là Liên Thành đây.
- Liên Thành à, buổi gặp mặt thế nào? Cháu đừng bị bộ dáng khủng khiếp của Liên Thảo nhà cô đánh lừa, bình thường nó không ăn mặc như thế đâu.
- Cháu biết, cô ấy làm như vậy đơn giản chỉ là muốn từ chối thôi.
- Vậy cháu quyết định thế nào?
- Vẫn như ban đầu muốn theo đuổi cô ấy chỉ là..
- Chỉ là làm sao cháu cứ nói? Có khúc mắc gì cứ nói ra cô sẽ giúp cháu gỡ.
- Dạ, không có gì lớn lao lắm đâu. Chỉ là nếu cháu muốn đến với cô ấy thì sẽ gặp vướng mắc là con trai nuôi tên Bảo Bối. Theo cô có cách nào tách người họ ra không?
- Được cháu cứ yên tâm đi việc này cô sẽ lo cho.
- Vậy cháu cảm ơn cô.
Khi cuộc điện thoại kết thúc thì người cũng đã trở về.
Nhìn thấy Liên Thảo và đứa trẻ bước vào, lúc này mẹ cô mới có dịp quan sát đứa trẻ này. Đúng là đứa trẻ có vẻ đẹp thật là yêu nghiệt, nhìn sâu vào mắt đưa bé trong đó chỉ có sự lạnh lùng và tà khí mà thôi. Đứa trẻ này thật sự không giống đứa trẻ bình thường, sự thần bí đã khiến người ta nhìn thấy thật mờ ảo. Rốt cuộc đứa bé nam này từ đâu đến?
- Liên Thảo ngồi xuống đây mẹ muốn hỏi chuyện chút.
- Dạ.(cô ngồi xuống cũng kéo Bảo Bối ngồi bên cạnh) Mẹ hỏi đi?
- Con thấy đứa trẻ này ở đâu?
- Bảo Bối sao? Con gặp khi Bảo Bối bị thất lạc cha mẹ.
- Vậy tại sao con không mang nó đến đồn cảnh sát để người ta tìm cha mẹ cho nó. Liệu con có nghĩ khi cha mẹ nó biết mất con thì sẽ đau khổ như thế nào không? Con không thể ích kỉ nhận nuôi nó còn cha mẹ nó thì sao? Con đã nghĩ đến điều đó chưa?
Cứng miệng cô không biết phải nói thế nào? Nên chỉ lắp bắp nói:
- Con…con…không..
- Không thế nào? Chẳng lẽ..(mẹ cô gắt lời)
- Cha mẹ tôi đã chết lâu rồi? Nên điều này các người không phải lo nghĩ (giọng lạnh lùng vang lên)
- Bảo Bối không ngờ con lại đáng thương như vậy, con yên tâm đi mẹ sẽ chăm sóc cho Bảo Bối thật tốt bù đắp những tháng ngày thiếu tình thương cha mẹ trước kia.(quay về hướng mẹ cô) Mẹ thấy rồi đó Bảo Bối thật đáng thương mẹ không được gây khó dễ cho nó.
- Được rồi, cứ cho nó là người của họ Trúc đi thì ta không thể chấp nhận đứa trẻ không có học vấn vì vậy từ ngày mai Bảo Bối của con phải đến trường học.
- Không được mẹ à, nếu để Bảo Bối đi học thì bọn học sinh nữ sẽ xông vào xâu xé Bảo Bối mất. Không thể để con chuột trước bầy mèo được.
“Cô dám ví tôi là con chuột ư chờ đó sau này tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi đòi thể”
- Phản kháng không có tác dụng, ý mẹ đã quyết. Nếu con sợ mẹ sẽ thuê thêm vệ sĩ là được. Không nói nữa quyết định như thế đi, ngày mai Bảo Bối bắt đầu đi học. Còn con chuẩn bị chờ ngày hẹn của Liên Thành đi.
- MẸ!
Không thèm để ý đến cô phản đối, mẹ cô quay lưng đi thẳng.
Phản kháng không được, cô quay sang hờn dỗi với Bảo Bối:
- Tại sao con lại im lặng không phản đối như vậy? Không lẽ con cũng muốn đi học.
Nhìn thật sâu vào mắt cô, anh lạnh giọng hỏi:
- Sau buổi gặp mặt ngày hôm nay, cô có thích cái tên Liên Thành đó không?
- Không thích, không thích, thích mỗi Bảo Bối thôi(lắc đầu nguầy nguậy)
- Rất tốt, đáp án như vậy là đủ. Còn ngày mai ra sao đối với tôi không quan trọng.
- Nhưng ngày mai con phải đến trường đó. Con đi học rồi thì ai sẽ là đồng minh với mẹ? Không lẽ con để mẹ mình đối phó với tên Liên Thành xảo quyệt đó sao?
- Cô yên tâm đi, chỉ cần tôi muốn không ai có thể cưỡng ép được. Còn về cái tên Liên Thành, chỉ cần cô không thích hắn còn lại tôi sẽ từ từ giải quyết.
- Nhưng cứ nghĩ không thể cạnh con / giờ là mẹ không thể chịu được.
- Cứ dần quen đi là vừa.
Vân Phong đứng dậy bước vào trong phòng, muốn dùng cách này để chia rẽ người sao có lẽ họ đã sai lầm rồi. Chỉ còn hơn tuần nữa anh sẽ hồi phục công lực bị phong ấn, không biết ma giới sẽ loạn như thế nào đây?