Không để Liên Thảo cất tiếng phản đối thì mẹ cô đã nhanh tay tắt máy trước.
Tiếng dập máy phũ phàng của bên kia vẫn không thể đánh tỉnh được cô. Lúc này cô đang ngơ ngác nhìn cái điện thoại không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Dù là rất muốn ngủ nhưng nhìn cô cứng đơ như bức tượng vậy anh không thể không tỉnh táo. Rốt cuộc cuộc gọi kia đã nói những gì mà khiến cô gái ngốc trở lên như vậy?
Anh ngồi hẳn dậy tiến tới đứng trước mặt cô, giật điện thoại đang cầm trên tay ra giọng pha chút lo lắng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cô biến thành như vậy?
Đôi mắt đờ đẫn liếc nhìn Bảo Bối, lắp bắp nói:
- Bảo Bối mẹ bắt đi xem mặt.
- Xem mặt? Xem mặt ai? (gằn giọng hỏi)
- Mẹ không biết. Không được, Bảo Bối chúng ta phải bỏ trốn. Đúng vậy phải bỏ trốn trước khi còn kịp.
Liên Thảo vội vàng rời giường, mở va-li ra đem hết quần áo nhét vào. Cô phải đem Bảo Bối bỏ trốn trước khi mẹ cô tìm ra.
Trong khi Liên Thảo đang vô cùng bận rộn thu dọn hành lí thì lúc này đây Vân Phong ngồi trên giường suy nghĩ:” Xem mặt sao? Không có cửa đâu. Dám có ý định cướp người “chăm sóc” của ta, có lẽ hắn đã chán sống rồi. Để xem hắn là ai mà dám to gan như vậy?” Hướng xuống nhìn cô đang bận rộn, anh nói:
- Cô muốn bỏ trốn sao?
- Tất nhiên là phải bỏ trốn rồi, không lẽ chờ bị bắt về.( cô vừa trả lời vừa làm việc)
- Vậy cô có thể trốn ở đâu? Trong thời gian bao lâu?
- Không biết trước được. Nhưng vẫn phải thử trốn được ngày nào hay ngày ấy.
- Vậy mẹ cô biết nơi ở của cô sao?
- Ừ há! Bảo Bối con thật sự là quá thông minh. Mẹ của mẹ còn chưa biết chỗ này tại sao mẹ phải rời đi chứ?
Liên Thảo lại bắt tay dọn đồ về chỗ cũ. Đúng là có đứa con thông minh thật sự là quá tốt.
Hai ngày sau đó cô và Bảo Bối sống rất yên ổn không xảy ra điều gì kì lạ.
Ngày hôm sau khi cô và anh đang dùng bữa sáng thì “kính koong” chuông cửa vang lên.
Cô âu yếm nhìn Bảo Bối nói:
- Bảo Bối ngồi đây ăn tiếp đi nhé, để mẹ ra mở cửa.
Nhẹ nhàng bước ra khỏi bàn ăn đi ra ngoài mở cửa để lại Vân Phong không biết đang suy nghĩ gì khoé miệng khẽ nhếch:
- Nhanh thật đó.
Rồi bình thản ăn nốt bữa sáng ngon lành, có lẽ người đến là ai anh đã đoán biết trước.
Vội vã chạy ra mở cửa chưa nhìn thấy người cô đã nói với ra:
- Chờ một chút, tôi đến rồi đây.
Không biết có phải là quá ngốc nghếch không? Mà cô đã quên điều ở đây Liên Thảo nào có quen biết ai và hôm nay cũng là ngày hẹn mẹ cô đã nói.
Mở cánh cửa ra đập vào mắt cô là anh trai Dương Đằng và hai người lạ mặt, cô ấp úng nói:
- Anh hai sao lại là anh?
Mỉm cười với cô, tháo bỏ mắt kính đáp:
- Liên Thảo, chơi vậy đủ rồi. Về thôi.
Cô hét toáng lên:
- EM KHÔNG VỀ.
Và vội vàng đóng sập cửa lại chỉ có điều cô không làm được điều đó vì họ đã nhanh chóng cản cánh cửa lại, Dương Đằng ra lệnh cho hai người còn lại:
- Hai người bắt nó lại.
Hai người lạ mắt hướng cô cúi đầu nói:
- Tiểu thư đắc tội (xông vào giữ cô lại)
- Hai người làm gì vậy buông tôi ra, Bảo Bối cứu mẹ với.
Cả nam nhân khi nghe đến câu “Bảo Bối cứu mẹ với” đều vô cùng kinh ngạc:” Liên Thảo(cô chủ) là mẹ từ bao giờ vậy? Và Bảo Bối là ai?”
Để giải đáp thắc mắc của người bóng dáng bé nhỏ thong thả đi ra cất lên giọng điệu lạnh lùng:
- Các người muốn mang cô ấy đi có lẽ là hơi sớm.
Lần này người không còn là kinh ngạc nữa mà sững người lại:” Đứa bé này là ai? Tại sao lại tuyệt đẹp như vậy? Rốt cuộc cha mẹ nó đẹp như thế nào mới sinh được đứa con như vậy. Thật quá hoàn mỹ”
Liên Thảo thấy Vân Phong tiến đến vội vàng kinh hô:
- Bảo Bối bọn họ muốn bắt mẹ đi. Con cứu mẹ ra đi.
Dương Đằng nhăn mày vào nói:
- Đừng có xưng là mẹ con nữa em có đầu thai tới lần cũng không sinh được đứa trẻ đẹp như vậy đâu. Em nhận vơ như vậy sẽ làm bôi bác cha mẹ của nó đấy (hướng xuống nhìn anh) Tại sao còn hơi sớm? Chẳng lẽ tôi không thể mang em gái của mình đi.
- Không phải, vì các người đã bỏ quên mất tôi. Tôi sẽ đi cùng với cô ấy.
- Được, tôi chấp nhận cho bé đi theo.
Sau đó Dương Đằng đã nhận được ánh mắt chết người từ anh, không dám nói thêm điều gì nữa.