Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có, nhưng cho hắn mặc thì…..”
Dứt lời, nữ nhân viên chỉ vào một con búp bê mặc âu phục trong tủ kính.
“......”
Nam nhân nhìn tới bộ âu phục không chút mỹ quan, trầm mặc một hồi.
“Ở gần đây có chỗ nào sửa lại quần áo không?”
“Khu nam tầng trên có một vị sư phó, nhưng bình thường cũng không sửa quần áo búp bê ……”
“Cảm tạ.”
Nam nhân cầm lấy bộ âu phục.
Vẫy tay với tiểu hồ ly vẫn im lặng ngồi trên ghế:
“Ta sẽ lập tức quay lại.”
Hai mươi phút sau, hồ ly mất hết kiên nhẫn định đứng lên thì nam nhân đã quay lại, hơn nữa còn mang về một bộ âu phục mini, thoạt nhìn cũng không tệ.
“Ngươi thử đi!”
Hồ ly cũng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy hắn nói với mình, cứ thế cầm lấy trang phục vào thay.
“Hảo, có vừa người không?”
Hồ ly gật gật đầu.
Nam nhân đi tới, nhẹ nhàng vuốt lại bộ âu phục, rút ra mấy sợi chỉ thừa.
Hồ ly cũng không có phản ứng.
Nữ nhân viên đồng dạng im lặng, chăm chú nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.
Đồng thời cảm thấy nghi hoặc – vị đại sư kia vốn rất khó tính, sao lại ………nguyện ý giúp nam nhân sửa lại quần áo, lại còn rất nhanh nữa.
—
Kỳ thật nam nhân lẫn hồ ly đều không có mấy kinh nghiệm mua sắm, tự nhiên cũng không biết sẽ có chuyện phát sinh.
Nếu hắn biết loại chuyện này vẫn thường xảy ra ở đây, nhất định sẽ không tùy tiện đem hồ ly đặt trong ví tiền.
Nam nhân xoay người rời khỏi khu trẻ em, chưa đi được mấy bước đã bị một đám đông xô tới, suýt nữa bị đẩy ngã.
“What the fu......”
Nam nhân khó chịu thầm mắng.
Hai tay đều cầm mấy cái túi, muốn đấu đá lung tung cũng là lực bất tòng tâm.
Thật là khó chịu.
Hồ ly vẫn ở trong túi tiền giãy dụa, vươn đầu ra hấp khí.
Y thật không rõ đám người điên cuồng này rốt cuộc muốn tranh cái gì. [chắc là có đồ sale off ;]] ]
Hành vi nhốn nháo của bọn họ không khác gì lửa đổ thêm dầu.
Không được, ta phải tái vươn lên chút nữa.
Bị sóng người chèn tới tắc thở, hồ ly nghĩ.
Cầm lấy cạnh ví tiền, hồ ly vươn người ra ngoài hít thở, nhìn tới tình cảnh chung quanh.
Nam nhân bị va đụng, mất thăng bằng, sau đó nhanh chóng ổn định thân mình, nhưng hồ ly cùng ví tiền đã rơi ra ngoài.
Hô......
Hồ ly túm lấy sợi chỉ đỏ, lắc lư theo chuyển động của nam nhân.
Ta phải mau trèo lên.
Hồ ly nghĩ vậy. Nhưng y lại hoàn toàn quên mất, sợi chỉ đỏ cũng chưa được buộc lại.
Vì thế trong nháy mắt, hồ ly đã rơi xuống.
Y trơ mắt nhìn sợi chỉ đỏ, vật liên hệ với người kia, từ từ tuột ra.
Thân thể nhất thời bay lên không trung, trong đầu chỉ còn một khoảng trống rỗng.
—
Đau quá......
Hồ ly còn tưởng rằng lần này sẽ bị ngã chết chứ.
Kết quả lúc chuẩn bị rơi xuống đất, lại rớt trúng giày của một nam nhân, bị đá bay sang một bên.
Y nhanh chóng chạy khỏi đám người vẫn còn nhốn nháo kia, lớn tiếng gọi nam nhân.
Chỉ là thanh âm của hồ ly quá nhỏ, giữa đám đông ồn ào căn bản không có khả năng rơi vào tai nam nhân.
Ngu ngốc, mau phát hiện! Mau phát hiện a!
Hồ ly cắn môi, khẩn trương tìm người kia, cũng không chú ý tới tình cảnh của mình.
Thân ảnh ngày càng mơ hồ, y cũng không phát hiện bản thân đang cố sức, ngược lại còn cố gắng chạy lại chỗ lúc nãy.
Hồ ly chạy một lúc, chân cũng muốn nhuyễn luôn.
Y cố gắng chạy tiếp, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Ta vì cái gì...... Vì cái gì phải cùng tên kia trở về a.
Như vậy không phải vừa lúc, ta rõ ràng có thể......
Hồ ly tự an ủi chính mình.
Mà kế tiếp lại bị một bàn tay to cắt ngang.
—
“Mẹ mẹ, xem này, một con tiểu hồ ly a”
Nam hài ngây ngô hét lên.
Nhưng là hồ ly càng xem càng thấy tình huống không đúng.
Buông...... Phóng...... Khai......
Nam hài thô bạo nắm khiến tiểu hồ ly rất không thoải mái.
Y cảm thấy nội tạng cũng sắp rớt luôn rồi.
“Thật là tiểu hồ ly a......”
Mẫu thân của nam hài kinh ngạc nói, muốn cầm lấy hồ ly nhìn cho rõ.
Đây là cơ hội chạy trốn dua nhất, hồ ly thầm nghĩ.
Ngay tại thời điểm hồ ly chuẩn bị cắn tay người đang nắm lấy mình, y lại bị một bàn tay khác túm lấy.
“Thái thái, thỉnh ngươi quản hảo tiểu hài tử.”
Thanh âm quên thuộc, hơi thở cũng quen thuộc.
“Bằng không, tại nơi hồn loạn như vậy, cũng không ai biết có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
Một lúc sau, hồ ly mới xác nhận người kia…….chính là nam nhân.
“Nhất là, hắn lại nhặt được thứ gì đó không phải của hắn. Tỷ như, một con hồ ly cm.”
—
“Uy...... Ngươi có khỏe không?”
Nam nhân về nhà, lập tức đem hồ ly ra khỏi ví tiền.
Sắc mặt của tiểu hồ ly…….càng lúc càng không xong………
Nam nhân lo lắng nhìn tiểu hồ ly vẫn đang thở hổn hển không lên tiếng, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Hắn đụng vào cánh tay hồ ly.
“Vừa rồi có bị người khác đụng tới không? Có cảm thấy khó chịu? Sao bây giờ lại tức giận a?”
Hồ ly cũng không trả lời hắn. Y không ngừng thở phì phì, giống người vừa mới vận động kịch liệt.
Hỗn...... Đản......
Hồ ly đứt quãng thấp giọng mắng.
Ngươi...... Chạy nhanh như vậy...... Gì chứ......
Tức chết mà……..
—
“Hiện tại sao rồi……..”
Bất quá trong chốc lát nam nhân đã đem đồ mua về phóng ra bàn khiến hồ ly cũng tò mò ngó qua.
“Giờ có thể tắm rửa rồi chứ?”
Nói xong, nam nhân nhanh tay cởi áo sơ mi của hồ ly.
Mà y còn chưa có lấy lại tinh thần, mặc cho nam nhân kéo kéo áo sơ mi.
Nam nhân nhẹ nhàng nâng hồ ly đã bị cởi sạch sẽ định thả vào bồn tắm.
Mà hồ ly cũng không hề động, vẻ mặt đăm chiêu thật khiến nam nhân tự hỏi không biết y đang nghĩ cái gì.
Khóe miệng khẽ nhếch, hắn nhéo nhéo cái đuôi hồ ly.
“!!!!”
Hồ ly kêu lên thảm thiết.
Toàn thân vô lực ngã xuống bàn.
Cả người đều run rẩy, sau đó mới chậm rãi cầm lấy cái đuôi, gắt gao ôm lấy.
Nam nhân lúc này mới phát hiện, trên đuôi hồ ly vẫn còn dấu chân người đạp phải.
“Rất đau.....?”
Nam nhân sờ sờ đầu hồ ly, mà y cũng không có phản ứng, chỉ như trước ôm lấy cái đuôi.
“......”
Nam nhân trong lòng thầm thở dài, sau đỏ thử chạm vào tay hồ ly, đem cái đuôi bị thương phủng ở đầu ngón tay.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên cái đuôi, trong lòng cũng bị hành vi tràn ngập nhu tình của mình dọa nhảy dựng.
Tựa hồ chỉ cần làm như vậy có thể xua tan đau đớn của hồ ly, làm cho nước mắt y không còn rơi xuống nữa.
Hồ ly đích xác cũng bị hành động của nam nhân lam phân tâm, đau đớn kịch liệt lúc nãy cũng vì thế vơi đi phân nửa.
Y lẳng lặng nhìn đôi môi thổi khí của nam nhân, cùng với khuôn mặt ở ngay trước mắt.
Hồ ly cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Không, cả người tràn như nhộng, vô luận là ai cũng sẽ cảm thấy như vậy, hồ ly thầm nghĩ.
Nhưng lí do này cũng không đủ giải thích, y vì cái gì lại xúc động đụng vào nam nhân.