Mặc dù khách của hôn lễ nhiều đến vô lý mà cô dâu còn tùy ý sửa lại ngày, nhưng mà rõ ràng danh tiếng của Lộ Ninh so với thay đổi cách bố trí của ngày thường càng khiến đám khách cảm thấy khó trị.
Vạn Uyển từ phòng hóa trang đi xuống dưới nhìn, thấy một đám người đều là khách, không khỏi cảm thấy kiêu ngạo đối với thành quả mà mình đuổi chết đuổi sống. Lý Mạc Nhất hiển nhiên mấy ngày qua cũng mệt đến ngất ngư, chi tiết nhỏ thì giao cho Vạn Uyển làm, cô phải đi thu xếp cùng với các nhà truyền thông và triển khai đám cưới.
"Mạc Nhất, không phải là chúng ta cần trang điểm sao?" Vạn Uyển nhìn đồng hồ, có phần nóng nảy, "Hơn nữa, đến bây giờ phù rể cũng chưa có xuất hiện!"
Mạc Nhất nằm sấp lên ghế quý phi phía trước cửa sổ, thoải mái mà rầm rì mấy tiếng, "Uyển Nhi, mau xoa bóp huyệt vị cho mình, toàn thân mỏi mệt đau đớn."
Vạn Uyển ngồi chồm hổm xuống lấy tay vặn hai bên xương sống của cô ấy, "Đau không?" , Vừa hỏi xong, Mạc Nhất liền gào khóc,
Vạn Uyển cười hì hì, "Không cần hỏi, sờ vào cũng biết, gân kết khí huyết đều tích tụ không tan, cậu dùng ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón áp út, xoa bóp ở gân kết này, xoa đến phút mỗi ngày xoa bóp huyệt Phong Trì, huyệt Phong phủ cùng huyệt Đại Chuy là có thể hóa giải."
Mạc Nhất được cô xoa bóp thật thoải mái, quay đầu vỗ vỗ đầu cô ngợi khen, "Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy cậu là sinh viên y khoa."
Vạn Uyển có ý xấu ở gân kết của cô ấy nhấn một cái thật mạnh, Mạc Nhất đau đến rơi nước mắt, "Mời cậu ít nói!"
Mạc Nhất lau nước mắt nhìn xuống những người khách ký tên, "Biết người đó là ai không?" , Vạn Uyển lại gần xem, lắc đầu.
"Cậu vừa rồi đã hỏi phù rể mà!" Mạc Nhất cười âm hiểm.
"Phù rể không phải là Diệp Dực sao?" Vạn Uyển có chút không tin chỉ chỉ tên phù rể trên kế hoạch sắp xếp, "Còn có anh cậu nữa!"
Mạc Nhất lật người đoạt lấy bản kế hoạch, "Từ lúc mình thấy tên hai người này thì đã bắt đầu cảm thấy việc này không có khả năng"
Vạn Uyển chỉ vào tên Lý Thi gật đầu, "Cái này mình rõ, nhưng mà tại sao Diệp Dực không làm."
Mạc Nhất nhún nhún vai, "Phu nhân Lý Thanh rất lợi hại nha, anh Diệp chỉ cần cãi nhau với bà ấy thì tâm tình sẽ không được tốt. Huống chi lần này anh ấy còn coi trọng cậu." Nói xong, còn đang nghĩ vì sao Vạn Uyển không trả lời, ngẩng đầu mới nhìn thấy ánh mắt của cô có chút sợ hãi cùng lo lắng.
Lại nhiều chuyện rồi, Mạc Nhất nhìn trời, kéo Vạn Uyển ngồi xuống, "Uyển Nhi, cậu thật lòng thích anh Diệp chứ?"
Vạn Uyển cắn môi muốn nói lại thôi.
"Cậu lo lắng cái gì chứ?" Mạc Nhất vỗ đầu của cô, "Hai người cũng giày vò lâu như vậy rồi, trước đó mình nghe Lộ Lộ nói chuyện của cậu, còn tưởng rằng cái chết của anh chàng kia buộc chân cậu. . . . . ."
"Không phải vậy. . . . . . Nhưng mà mình cũng cần giải thích chuyện này, mình có trách nhiệm." Vạn Uyển cau lông mày.
Mạc Nhất cũng không biết nên làm thế nào để cởi bỏ cái khúc mắc lớn của cô, "Vậy cậu nói cho mình nghe một chút đi, rốt cuộc là thế nào?"
Vạn Uyển nhìn cô ấy chằm chằm trong chốc lát, do dự rồi mới mở miệng, "Lần trước cậu cũng nhìn thấy, mẹ Diệp Dực hoàn toàn không yêu thích mình."
Mạc Nhất ngước đầu thở dài một tiếng, "Phu nhân Lý Thanh đó. . . . . . Quả thật thích gây khó khăn cho người ta, tổng kết lại chính là, bà ấy có một người con trai thật sự làm cho người ta hâm mộ ghen ghét."
Vạn Uyển chợt gật đầu, trở tay chỉ mình, "Mình cảm thấy mình kém hơn Thiển Mặc một phần mười, huống chi là khiến cho bà ấy tiếp nhận mình!"
Mạc Nhất nhìn cô, cũng nghẹn lại, đây đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ.
"Cậu. . . . . . cậu cũng đừng rối rắm nữa, việc chính hôm nay không phải là cái này, chúng ta phải lên % tinh lực để thỏa mãn đại tiểu thư Lộ gia."
Vạn Uyển nháy nháy mắt, bày tỏ đồng ý. "Chúng ta kiểm tra lại một lần xem có thiếu đồ không, Lộ Ninh sẽ tới ngay đó."
Lý Mạc Nhất ừ một tiếng rồi bắt đầu so sánh đồ đạc từng công việc trên danh sách, Vạn Uyển cũng đứng dậy bắt đầu gọi điện thoại xác nhận để xem nhân viên có khớp với bố trí và sẵn sàng chưa.
Cửa phòng nghỉ ngơi bị đẩy ra, Lộ Ninh vội vã chạy vào, một đoàn thợ trang điểm vây quanh phía sau."Vạn Uyển! ! Cậu mau đến nhìn xem, làm thế nào đây!"
Vạn Uyển vẫn là lần đầu tiên nghe thấy giọng nói Lộ Ninh kích động như thế, lập tức ném công việc trên tay chạy tới, chỉ thấy Lộ Ninh xách theo làn váy áo cưới của mình với ánh mắt có vẻ oán hận nhìn về cô, "Đám ngu ngốc phía sau đem toàn bộ bình keo xịt tóc đổ ở phía trên!"
Vạn Uyển tiến tới nhìn, cũng hít vào một hơi, một nửa váy áo cưới tơ lụa làm bằng thủ công đều bị hóa chất của keo xịt tóc nhuộm thành màu vàng, "Chúng ta không có thời gian đi đổi một cái mới!"
Lý Mạc Nhất cũng chạy lên, đối với lần này cũng bày tỏ không thể ra sức, áo cưới lần này của Lộ Ninh là do gia tộc áo cưới của quý tộc nước Pháp chế tạo gấp gáp, mỗi năm chỉ có một kiểu, như vậy, ngay cả là thần thánh cũng không thể đổi một bộ áo cưới khác.
Tất cả thợ trang điểm gây họa ở phía sau đều cúi đầu không nói tiếng nào, Lộ Ninh càng giận hơn, xoay người liền bắt đầu mắng, mỗi chữ không mang theo từ thô tục thì cũng đả thương người, mấy cô gái trẻ tuổi nhất định bị chửi đến khóc. Vạn Uyển không nhìn nổi nữa, đưa tay kéo Lộ Ninh, "Lộ Lộ, kết hôn là ngày quan trọng!"
Lộ Ninh cười lạnh một tiếng, hít sâu một hơi bắt lấy những lời này của cô càng như thêm dầu vào lửa, còn chưa kịp mở miệng thì Vương Nghĩa Dương đã nghe được tin tức kéo người ôm vào lòng, "Lộ Lộ, anh có biện pháp."
Lộ Ninh thấy Vương Nghĩa Dương, tính tình nữ cường nhân từ trước đến giờ cũng nghẹn đỏ vành mắt, "Anh nói vậy là làm sao, mấy ngàn người đều nhìn em cười."
Vương Nghĩa Dương ôm bà xã sụp đổ, thuận tay đem dây chuyền trong túi đeo vào cho cô ấy, hướng về phía Lý Mạc Nhất ngoắc. Mạc Nhất không hiểu mà đi tới, "Làm gì thế?"
"Anh của em có chiếc xe không giới hạn bất kỳ thời gian phải không?" Nói xong đẩy ánh mắt.
Lý Mạc Nhất vừa uống nước trái cây vào miệng đã phun ra ngoài, "Đó là bảo bối nha, cũng chỉ có ở dưới tình huống khẩn cấp mới có thể dùng."
"Công cộng ư?" Vương Nghĩa Dương đẩy đẩy mắt kiếng.
"Không phải, cá nhân có thể dùng."
"Từ nơi này đến biệt thự Lộ gia, trong tủ quần áo của Lộ Ninh có một áo cưới dự bị, lấy đến đây!"
Mạc Nhất nâng tay chỉ vào đồng hồ đeo tay, "Hai vợ chồng anh là muốn mạng của em à, chỉ có chưa tới nửa giờ, rồi còn phải quay lại!"
Lộ Ninh không hề nghĩ ngợi liền từ trong tay Vạn Uyển đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt giành lấy điện thoại di động bấm điện thoại cho Diệp Dực, "Diệp Dực, trong đoàn các anh có một người giỏi lái xe tăng cũng có thể chạy như bay, bên tôi xảy ra sự cố khẩn cấp, nếu để cho bà đây mất thể diện, anh thấy Vạn Uyển còn có thể trở về với chân tay nguyên vẹn hay không!"
Vạn Uyển cả người xơ cứng rồi.
Lộ Ninh tức giận ném điện thoại trở về, Vạn Uyển run rẩy nhận điện thoại, "A lô"
Bên Diệp Dực rất ồn ào, một nhóm người ầm ầm ĩ ĩ cũng không nghe được anh đang nói gì, Vạn Uyển dứt khoát thừa dịp nói lung tung đôi câu, "Hôm nay anh tới không?"
Vừa mới dứt lời, liền bị bấm tắt.
Vạn Uyển cầm điện thoại di động có chút sững sờ, qua một hồi lâu mới đẩy đẩy Lý Mạc Nhất bên cạnh, "Nhất Nhất, mình đi lấy thay cậu!"
Vạn Uyển cầm áo khoác đứng ở phía sau khách sạn chờ xe, Lý Mạc Nhất cũng ở bên cạnh, nhón chân lên nhìn xe qua đường. Tinh thần Vạn Uyển không tập trung, cho đến khi một chiếc Jeep đặc biệt tầm thường ngừng ở trước mặt, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất tả tơi, Mạc Nhất ghé đầu vào xem rồi quay đầu lại dựng thẳng ngón tay cái với Vạn Uyển, "Đi nhanh về nhanh!"
Vạn Uyển lên xe, liếc mắt nhìn anh lính lái xe bên cạnh, nhìn rất quen, anh lính thật nhiệt tình chỉ vào Vạn Uyển rồi hỏi, "Có phải là bạn gái xì căng đan của đoàn trưởng tôi không?"
Vạn Uyển lập tức lắc đầu, mặt sung huyết đỏ bừng, "Tôi. . . . . . Đơn phương yêu mến! Có thể vẫn không được!"
Anh lính cười toét miệng, vỗ tay lái bày tỏ, "Xe này tốt thì tốt nhưng mà không làm sao thuận tay, chị dâu! Nếu không tôi đổi chiếc xe?"
Vạn Uyển nhìn đồng hồ, yên lặng gật đầu.
Thời gian cách hôn lễ càng lúc càng gần, Lộ Ninh đứng ở thang treo kéo tay Vương Nghĩa Dương, nụ cười càng lúc càng cứng ngắc. Đám khách phía dưới dường như cũng nhìn thấu thứ gì đó, bắt đầu nhỏ giọng bàn luận tại sao cô dâu không có mặc áo cưới vân vân, lại nói vắn tắt hôn lễ của Lộ Mông mấy ngày trước vân vân.
Vương Nghĩa Dương nhìn qua hướng bên phải, mấy thuộc hạ tới tham gia hôn lễ lắc lắc địên thoại di động bày tỏ không thể ra sức, Lộ Ninh cũng nhìn thấy động tác của bọn họ, vẻ mặt gần như đã đến cảnh giới dữ tợn.
Hai người liếc nhìn nhau, Vương Nghĩa Dương tận lực trấn an Lộ Ninh nóng nảy, thì ngược lại Lộ Ninh bị xôn xao của đám khách ở dưới lầu hấp dẫn lực chú ý.
"Đây là ai tới vậy?" Lộ Ninh tách tay Vương Nghĩa Dương nhìn thời gian, khuôn mặt châm chọc, "Trình diện trước nửa giờ là lễ phép anh ta không biết sao?"
Vương Nghĩa Dương nháy mắt, từ cửa chật chội liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Dực mặc lễ phục bộ binh, ánh đèn của đèn treo thủy tinh khổng lồ tản ra soi sáng sao vàng trên vai anh, lấp lánh rực rỡ.
Lộ Ninh chẳng thèm để ý hừ một tiếng, "Tên khốn Diệp Dực này đều luôn đẹp trai như vậy sao?"
Vương Nghĩa Dương cúi đầu cười ha ha, "Yên tâm, cậu ấy biết hôm nay ai là chú rễ, điểm này mà nói, anh so với cậu ấy tốt hơn nhiều."
"Đúng đấy! Ôm được mỹ nhân về!" Lộ Ninh nghiêng qua dựa vào trong ngực anh ta cười đắc ý.
Diệp Dực quay đầu lại nói mấy câu với Đồng Niệm đi theo ở phía sau đang không ngừng cười làm lành, đồng chí Đồng Niệm lập tức hiểu ý nghĩ của thủ trưởng, vạch ra đủ loại kiểu dáng lấy lòng người, đi thẳng một đường lên lầu.
Lộ Ninh cười như không cười liếc mắt nhìn Lý Mạc Nhất, "Nhất Nhất, giúp tôi hỏi anh Diệp của cậu Vạn Uyển ở đâu"
Lý Mạc Nhất nhìn sang Diệp Dưc vừa mới bắt đầu vào đã đi tìm Vạn Uyển cũng biết phần công việc này không dễ hoàn thành, "Ngài cũng là người làm mẹ, có thể đau lòng con gái nhà người ta một chút hay không!"
Diệp Dực đứng ở trước cửa cau mày nhìn ba người trước mắt, "Vạn Uyển đâu?"
"Anh đoán ~" Lộ Ninh nói kiểu nũng nịu
"Ở trên đường" Vương Nghĩa Dương bình tĩnh cười cười
"Uyển Nhi sắp đến rồi" Mạc Nhất cười ha hả hắc hắc
Đột nhiên một người vọt vào, cửa vang lên rầm vì bị đóng lại, trên trán đều là mồ hôi hột, "Vương tham mưu, không xong rồi!"
Vương Nghĩa Dương nắm quyền ho khan một cái, "Thế nào rồi?"
"Chiếc xe tôi mượn ở trên đường cao tốc bị một đám giúp đỡ tông vào đuôi xe, người đã đưa đến bệnh viện."
Lý Mạc Nhất từ trên ghế nhảy dựng lên, "Vạn Uyển ở trên chiếc xe kia! !"
Gần như cùng với thời khắc cô ấy nói xong, Diệp Dực bị Đồng Niệm sau lưng nắm lấy, nhưng vẫn bị lửa giận đột nhiên xuất hiện của anh hù sợ, "Đoàn trưởng, bình tĩnh một chút, tôi lập tức liên lạc bệnh viện hỏi tình huống."
Diệp Dực quay đầu lại nhìn Đồng Niệm, ngay cả Lộ Ninh chuẩn bị tiến lên khuyên cũng bị ánh mắt đầy máu cùng vẻ mặt giận dữ của anh dọa sợ tới mức né mấy bước đến phía sau lưng Vương Nghĩa Dương.
"Diệp Dực" Vương Nghĩa Dương thử kêu anh, anh ta đã gặp qua hình dáng nổi điên của Diệp Dực rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chạy bộ, còn có một cô gái có vẻ bình thường đang cằn nhằn, cửa được mở ra từ bên ngoài, Vạn Uyển thận trọng vác áo cưới giơ lên thật cao, vẻ mặt hưng phấn quay đầu lại tranh công với Lộ Ninh, "Nhanh nhanh nhanh, khen ngợi chúng mình đã hoàn thành nhiệm vụ thần tốc như vậy đi!"
Vạn Uyển buông xuống áo cưới dầy cộm nặng nề mới nhìn rõ người ở trong phòng, "Diệp Dực, anh đã đến rồi!" Vạn Uyển cười xấu hổ, cũng không cảm thấy không khí có chút quái dị.
Diệp Dực hít sâu một hơi, đưa tay cởi cà vạt ra bước một bước về phía Vạn Uyển, từ trên cao nhìn xuống cô, Vạn Uyển đâu có thấy qua vẻ mặt Diệp Dực như vậy, "Em thì thế nào?"
Diệp Dực nắm lấy tay Vạn Uyển, cũng không để ý Vạn Uyển có theo kịp hay không, kéo cô đi ra bên ngoài, "Vạn Uyển, anh thấy em chán sống rồi!"