Vạn Uyển bị anh đột nhiên đụng nhẹ như vậy nên rất không quen, ánh mắt của chủ tiệm bên cạnh vô cùng lo lắng ở giữa hai người, cho dù không nhìn cũng có thể cảm thấy đôi mắt kia toát ra vẻ không vui.
Diệp Dực đứng ở trước mặt Vạn Uyển, trả tiền, xách quai đeo túi sách của cô ở trên lưng, thậm chí ôm người mang túi đi ra ngoài.
Bước chân không đều nhau là chuyện rất bình thường, Vạn Uyển đúng lúc thuận lý do này, càng không ngừng đạp gót chân của Diệp Dực, nhìn người khác buồn bực không phát giận ra vẻ mặt càng ngày càng tối, Vạn Uyển che miệng đặc biệt vui vẻ.
“Tự mình đi đi.” Diệp Dực buông dây túi sách cô ra, tức giận nói.
Vạn Uyển tiến tới bên cạnh anh quan sát anh, “Tâm tình không tốt à?”
Diệp Dực hừ một tiếng, đối với vẻ mặt như thế của Vạn Uyển đã sớm không thích rồi.
“Những lời chủ tiệm đó nói em không xen vào đâu.” Vạn Uyển chạy đến trước mặt, mở tay ra nhún vai, “Nhưng mà anh cũng không thể xem em là nơi trút giận.”
Diệp Dực tiếp tục đi, lúc đi qua Vạn Uyển thì vỗ vỗ đầu của cô, “Em đang suy nghĩ cái gì đấy!”
Vạn Uyển cười toe tóet mà đuổi theo Diệp Dực, “Tất nhiên, tư tưởng cảnh giới của thủ trưởng cao biết bao nhiêu!”
Không phải là kỳ thi nên thư viện rất ít người, Diệp Dực quen thuộc mà lên phòng tự học, Vạn Uyển rút ra kinh nghiệm trước kiađi phái bên trái Diệp Dực tạo khoảng cách giữa hai người, nhìn từ xa, hai người này hoàn toàn không quen biết.
Cho nên Vạn Uyển lại lần nữa thấy mấy con nhóc được xưng là hoa hậu giảng đường đại học bọn họ tìm Diệp Dực nói chuyện không để ý tới mình, cười giống như không có tim không có phổi.
“Vạn Uyển” Diệp Dực vòng qua một đám nữ sinh, trực tiếp đi tới phía Vạn Uyển. Vạn Uyển chỉ nhìn anh một cái, cũng biết đại sự không ổn, vội vàng cúi đầu hướng về phía cửa hông vào phòng tự học, Diệp Dực là ai chứ, tay dài chân dài bắt người tốt, một phen liền nắm Vạn Uyển ở trong ngực. “Chạy lần đầu thất bại sao còn không biết rút lấy bài học kinh nghiệm?”
Vạn Uyển bị đột kích bất ngờ như vậy, không để ý chỗ lồi lõm ở dưới chân, lảo đảo đi phía trước, Diệp Dực cũng không ngờ tới cô đứng ở trên đất bằng cũng có thể ngã, muốn kéo cũng không kịp, chỉ có thể đệm ở phía dưới cô tiếp nhận Vạn Uyển.
Hình thể Vạn cô nương cân xứng, tuyệt đối không thua đoàn thể mập mạp, nhưng thể trọng vẫn còn ở nơi đó, Diệp Dực bị đụng phải rên lên một tiếng, đau đớn mà cắn răng, “Cô em à, sao luôn không cẩn thận như trẻ con vậy.”
Vạn Uyển bị ngã cũng không nhẹ, từng trận đau đớn trên mắt cá chân làm cho cô thầm kêu không tốt.
Lúc này Diệp Dực đã đẩy cô đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên áo khóac, liếc nhìn Vạn Uyển, “Sao vẫn chưa chịu dậy?”
Vẻ mặt Vạn Uyển đau khổ, người bên cạnh đều đang nhìn về phía bên này, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thủ trưởng, em đau chân rồi.”
Diệp Dực sửng sốt một chút, nhắm mắt vô cùng hiểu rõ, ngồi chồm hổm xuống sờ tới mắt cá chân của Vạn Uyển, “Ở đây?”
Vạn Uyển gật đầu, “Nhẹ một chút đi!!”
Diệp Dực liếc cô một cái, tay vừa dùng sức một chút đã nghe thấy một tiếng két thanh thúy, Vạn Uyển vội vàng nắm chặt cánh tay Diệp Dực, cắn một cái.
Diệp Dực dìu Vạn Uyển đứng lên, “Sao hàm răng em sắc vậy!”
Vạn Uyển vịn Diệp Dực, hung tợn liếc anh một cái, “Việc khinh thường người làm việc vụng về cũng coi là một loại miệt thị người tàn tật!”, nói xong liền khập khễnh vào phòng tự học.
Hai người chọn vị trí gần cửa sổ, Vạn Uyển lấy Laptop ra, nhìn sang Diệp Dực đã tựa vào bên cửa sổ nhìn rừng cây phía dưới không nói một lời, le lưỡi một cái rồi cũng không nói chuyện.
Vạn Uyển mở văn bản ra, đọc chưa được hai hàng đã không đọc được nữa, cùng Diệp Dực tới thư viện chỉ là nguỵ trang, sao có thể làm việc chứ! Diệp Dực ở đối diện cũng cảm thấy ánh mắt Vạn Uyển, chống đầu liếc xéo nhìn cô, vẻ mặt lười biếng hiếm có, “Không biết làm?”
Vạn Uyển nhìn tập hợp liên miên bất tận trên màn ảnh máy vi tính kia, quỷ thần xui khiến mà gật đầu một cái.
Diệp Dực dời ghế gần một chút, duỗi dài tay chuyển laptop đến cạnh mình, chống cằm bắt đầu đọc nhanh như gió luận văn đáng thương mà Vạn Uyển không làm kịp nên chắp vá lung tung, Vạn Uyển cũng không ngờ tới anh lại nghiêm túc như vậy, chờ đến khi muốn thu hồi thì đã không còn kịp rồi, Diệp Dực đen mặt lại trực tiếp dời laptop đến bên mình, ngón tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, toàn bộ văn bản WORD tờ, lại có thể bị anh tra xét vô số chỗ viết sai.
“Bên trong em chứa là đầu óc hay là bã đậu?” Trượt đến cuối cùng, Diệp Dực không chút khách khí cho phê bình Vạn Uyển.
“Do em không kiểm tra, đương nhiên là có sai.”
“Sai bình thường là do kiến thức chưa đủ, nhưng mà em…” Diệp Dực dừng lại một chút, dùng trọng âm nhấn mạnh câu nói kế tiếp, “Thuộc loại trí thông minh có vấn đề.”
Nhân cách của Vạn Uyển lại một lần nữa bị đâm trúng, tức giận cầm lại laptop, “Sửa là được chứ gì!”
Diệp Dực nhìn cô ôm laptop vào trong ngực, nhìn vào màn ảnh máy vi tính một cách căm thù, ý nghĩ đùa giỡn lâu nay lại bùng phát, cố ý đứng ở sau lưng cô, khiến cho cô tránh cũng không được.
“Nhìn cái gì vậy, anh có xem cũng không hiểu đâu.”
Diệp Dực nhíu mày bày tỏ đồng ý, “Hay là chỉ ra chỗ sai cho em luôn vậy.”
Vạn Uyển thật sự là hận không thể cắn anh một cái, “Anh không có chuyện gì khác làm sao?”
Diệp Dực giống như là nhớ ra cái gì đó, gật đầu một cái, “Anh đi lấy sách đọc vậy.”
Vạn Uyển nhìn bóng lưng Diệp Dực biến mất ở chỗ góc cầu thang, Diệp Dực không phải một người lộ tình cảm ra ngoài, nhưng mà từ ngôn hành cử chỉ hơi nhỏ của anh, Vạn Uyển vẫn có thể cảm nhận được có một chút biến hóa, anh nhìn phía ngoài cửa sổ thì cũng không phải là đang thưởng thức phong cảnh hoặc là ngẩn người, tiếng hít thở hơi lo âu tiết lộ tâm tư của anh.
Vạn Uyển nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính lần nữa, dùng lực trước nay chưa có gõ từng chữ từng chữ, dần dần tiến vào trạng thái, văn bản cùng bảng biểu hiện lên càng lúc càng nhanh, chờ đến khi rốt cuộc Vạn Uyển đóng văn bản lại thì phòng tự học đã chỉ còn lại một mình.
Đóng laptop lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, mượn quyển sách sao lại lâu như vậy, Vạn Uyển thu dọn đồ xong, ôm máy tinh lên, muốn đi tìm Diệp Dực.
Lầu năm thư viện luôn là nơi nhiều người nhất, không có nhiều sách chuyên nghiệp như vậy, phần lớn là bộ sách tài liệu cho học sinh thường ngày tiêu khiển nghỉ ngơi. Vạn Uyển đi qua từng giá sách một, tìm bóng dáng của Diệp Dực, rốt cuộc sau cùng nhìn thấy anh ở trong một gian.
Diệp Dực cũng không có cầm sách trong tay, Vạn Uyển cận thị, nhưng mà có thể nhìn thấy rõ ràng một phong thư anh giữ ở trong lòng bàn tay, chất giấy rất dầy, mang theo vân tối, Diệp Dực nhìn chằm chằm thơ thật lâu mà không động đậy. Vạn Uyển nghĩ, đây chính là chỗ mấu chốt rồi.
Lòng hiếu kỳ là bản tính của chung tất cả phụ nữ, Vạn Uyển cũng không ngoại lệ, đường đá mòn, tiệm nhỏ quen biết, lá thư này, Vạn Uyển cúi đầu thầm đếm, biết đại khái có liên quan với ai rồi.
Vạn Uyển đứng ở nơi ngăn cách kín đáo, Diệp Dực không thấy được cô, nhưng cô lại có thể thấy rõ Diệp Dực, phân biệt không rõ vẻ mặt của anh lắm, anh giống như là chỉ đứng ở nơi đó, không đi đến nơi khác.
Lòng tiểu nhân thật là đáng sợ, Vạn Uyển cười nhạo mình, rón rén đi tới phía sau, cố ý phát ra tiếng vang, Diệp Dực mới giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu liếc nhìn Vạn Uyển, “Làm xong thứ đó rồi sao?”
Vạn Uyển cười, nhìn anh có chút hốt hoảng thu hồi thư trong tay, cũng lập tức giả vờ không thấy gì, “Thủ trưởng, quan niệm thời gian của ngài quá kém, lúc này cũng qua mấy canh giờ rồi.”
Diệp Dực nhìn sang đồng hồ đeo tay, có chút kinh ngạc mà nắm quyền ho khan một tiếng, “Không có chú ý.” Nói xong, liền đi tới trước mặt, ở trong một hàng tiểu thuyết tiện tay chọn lấy một quyển.
Vạn Uyển vui vẻ, chỉ chỉ sách trong tay anh, “Cái này là ngôn tình, sinh viên đại học năm nhất đều khinh thường không xem nha.”
Diệp Dực lúng túng thả trở lại, cúi đầu nhìn về phía Vạn Uyển trong mắt có lóe lên luống cuống, “Anh đi tìm lần nữa.”
“Tiểu thuyết quân sự thích không?” Vạn Uyển lúc tiến vào lưu ý một cái đánh dấu, liền hỏi.
Diệp Dực nghĩ một lát, “Có thể xem.”
Vạn Uyển chỉ chỉ cái tủ sách ở khúc quanh, “Tự ngài qua bên kia chọn đi, em đi qua tìm chỗ.”
Diệp Dực cũng không có dừng bước lại, trực tiếp đi tới hướng bên kia.
Vạn Uyển nhún nhún vai, đối với anh hôm nay tự dưng luống cuống bày tỏ rất hiểu, cũng liền chuẩn bị đi tìm chỗ, đi qua chỗ lúc nãy anh đứng, khóe mắt lại liếc về phía một cái hộp màu trắng, Vạn Uyển đi lên phía trước cầm nó từ bên giá sách lên, một góc cái hộp được thêu tỉ mỉ một chữ ‘Mặc ’.
Trong nháy mắt, lòng chua xót yên lặng thật lâu bùng phát, xen lẫn nước mắt không thể ngăn cản, Vạn Uyển luống cuống tay chân dùng cổ áo lau đi, chỉ sợ nhỏ giọt trên cái hộp.
Vạn Uyển rốt cuộc biết tại sao mình lại không để ý cũng không dám để ý những việc nhỏ của Dịch Thiển Mặc, bởi vì ràng buộc giữa cô và Diệp Dực, không người nào có thể cắt đứt.
Từi xa Diệp Dực đã đi tới phía bên này, Vạn Uyển nảy ra ý nghĩ che giấu, cố ý làm bộ cục tẩy của mình lăn xuống đến đường một tủ sách khác, lúc xoay người lại nhặt thì len lén đem cái hộp giấu vào trong túi.
“Em còn phải đợi bao lâu?” Diệp Dực đi tới xách túi xách giúp cô, hỏi.
“Gửi văn kiện đi phải mất một thời gian, cũng không lâu.” Vạn Uyển trả lời, bởi vì khẩn trương mà không dám nhìn thẳng Diệp Dực.
Diệp Dực chọn một quyển tiểu thuyết đề tài quân sự hấp dẫn mấy năm gần đây dựng thành phim truyền hình, Vạn Uyển chờ truyền văn kiện, cũng rất nhàm chán không tiến tới xem.
Diệp Dực vốn là thấy Vạn Uyển dựa tới thì theo thói quen dịch sang hướng bên cạnh, nhưng sau khi phát giác cô cũng muốn xem, mới hậu tri hậu giác đặt sách đến giữa cái bàn.
Hai người đọc sách có lợi cũng có hại, lợi là Vạn Uyển rốt cuộc cũng tìm được một chút cùng sở thích với Diệp Dực, tiểu thuyết đề tài quân sự cũng có thể hấp dẫn người mà không khô khan, hại là tốc độ hai người đọc sách không đồng nhất, Diệp Dực đọc nhanh như gió thì Vạn Uyển còn chưa xem xong hàng thứ hai, cho nên liền đưa đến tình tiết sau đó hai người đều muốn biết, nên không thể không dựng thẳng tờ giấy lên, đầu một người nghiêng qua đọc sách.
“Leng keng” thanh âm email ở máy tính vang lên một tiếng nhắc nhở, Vạn Uyển đang xem chỗ đặc sắc, Diệp Dực bên cạnh lại chuẩn bị lật sang trang thứ ba rồ, nên không khỏi có chút tức giận, “Diệp Dực, anh xem chậm một chút thì sẽ chết sao?”
Diệp Dực nhíu mày, run lên ba tờ giấy đã kẹp ở trong tay, mở bìa ngòai sách, “Em thích quyển sách này?”
Vạn Uyển vừa sửa sang lại văn kiện gởi vừa gật đầu, “Trước đó em đã xem phim truyền hình này, nhưng mà đem so sánh thì đúng là sách hấp dẫn hơn người.”
Vạn Uyển rốt cuộc cũng làm xong mọi việc, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Dực, “Thủ trưởng, lát nữa có thể lái xe chở em đến siêu thị không?”
Diệp Dực khép sách lại, nhìn đồng hồ, “Được, cơm trưa cũng không ăn, cơm tối giải quyết như thế nào?”
Vạn Uyển suy nghĩ một chút, “Vậy đợi lát nữa rồi đến siêu thị mua một ít mì sợi ăn đi!”
“Cùng anh trở về nhà ăn bộ đội ăn không?” Diệp Dực hỏi
Vạn Uyển đang kiểm tra túi xách, tay đụng phải cái hộp mới vừa rồi cuống quít để vào trong, rụt trở về giống như chạm điện, “Không cần, đi siêu thị là được, ngày mai em còn muốn đến bệnh viện.”
Diệp Dực không có ép cô, “Bên bệnh viện anh sẽ bảo Đồng Niệm gọi điện thoại tới giải thích, sẽ không làm khó em.”
Vạn Uyển nói thầm nho nhỏ, “Có quan hệ với đơn vị dĩ nhiên sẽ không làm khó.” Đứng dậy đi ra bên ngoài, nửa đường lại lui trở lại, đi theo sau lưng Diệp Dực trả sách, “Thủ trưởng, chung quanh đây có siêu thị ngài quen thuộc hay không?”
Diệp Dực cất sách xong, tia sáng trong mắt thu lại, “Sao hỏi như thế?”
“Xem có đồ ăn vặt nào đặc biệt hay không thôi!” Vạn Uyển cười ha hả
Diệp Dực dừng lại một lát, muốn cự tuyệt, nhưng vẫn không nói ra miệng, “Được, anh dẫn em đi qua.”
Nếu như Vạn Uyển có năng lực tiên tri đặc biệt, làm thế nào cô cũng sẽ không khiến thời gian đảo ngược lặp lại đọan đối thoại mới vừa rồi, bình thường, chỉ có một chữ, một câu nói là có thể dễ dàng khiến sự việc trước mắt có thể đụng tay đến trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất, khi bạn càng không muốn đụng phải người nào, càng không muốn để chuyện gì đó xảy ra, lại càng không muốn xảy ra chuyện.