Vùng đất biên giới Trung Quốc – khu quan hệ ngoại giao hai nước.
Đã gần rạng sáng, chợ lại náo nhiệt khác hẳn bình thường, nhìn như chợ hàng ngày nhưng thật ra lại là nơi ẩn dấu các thế lực đầu não, lượng người đi nhiều hơn so với bình thường. Sắp tới có một tổ chức võ trang trái phép đến, sẽ mang theo nhiều vật phẩm giao dịch. Các tổ chức mua bán vũ khí và tiểu thương bí mật tập hợp ở đây.
Ở bên trong một khe đá, một máy quay phim siêu nhỏ không thể phát hiện đang truyền tải hình ảnh với tốc độ . Diệp Dực và Tả Diệc cùng với năm người ngồi ở trong phòng chỉ huy ngụy trang hoàn mỹ, mắt nhìn chằm chằm vào ba mươi màn hình. Một người ngồi ở phía sau ngáp một cái, bất đắc dĩ nhìn hai người trước mặt tối ngày hôm qua đã bắt đầu tập trung tinh thần, không hề nhúc nhích. Nghiêng đầu hỏi người cũng có vẻ mặt mệt mỏi ở bên cạnh "Tình báo không sai chứ? Hắc Trảo hôm nay sẽ tới biên giới sao?"
Người nọ gật đầu một cái, ném cho anh ta một chồng tài liệu "Cậu nghĩ hơn tuần nay chúng ta đã làm gì.” Nói xong đem ly cà phê lớn bên cạnh một hơi uống cạn..
Phía sau bàn luận xôn xao khiến Diệp Dực không tự chủ được cau mày, bắt đầu từ tối qua không hiểu sao cứ có cảm giác bực bội bất an, chuyện làm nhiệm vụ này vốn chưa bao giờ xảy ra. Diệp Dực xoa xoa mi tâm, tự nhiên muốn hút một điếu thuốc. Nhìn Đồng Niệm ngồi bên cạnh đã bắt đầu ngủ gật, Diệp Dực cau mày tiếp tục nhìn hình ảnh.
Tả Diệc cũng phát hiện sự khác thường của anh, từ trong túi áo lấy ra bao thuốc ném cho Diệp Dực “Này.”
Diệp Dực nhàn nhạt nhìn anh ta “Quy định không cho phép hút thuốc lá.”
Tả Diệc cười lưu manh “Tôi chính là đội trưởng đội đặc chủng.”
Diệp Dực không để ý đến, bút trong tay đang múa ở đầu ngón tay, tâm tình bất an nhanh chóng tăng cao, gõ Đồng Niệm một cái. Đồng Niệm giật mình tỉnh dậy và đứng lên “Báo cáo.”
Tả Diệc cười ha ha “Thủ trưởng cậu có phải rất hung dữ không? Ngủ cũng phải đề phòng.”
Đồng Niệm im lặng quay đầu, giống như đang rất nghiêm túc nhìn hình ảnh, không dám nhìn vẻ mặt Diệp Dực.
“Bên khu tai nạn tuyết thế nào?” Im lặng một lúc lâu, Diệp Dực cuối cùng cũng mở miệng, tầm mắt buông xuống, nhìn loạt hình ảnh tầng dưới cùng.
Đồng Niệm nhanh trí lập tức hiểu rõ ý nghĩa của cấp trên “Tất cả đều tốt, người của chúng ta cũng đã qua không ít.” Nói xong nháy mắt với người truyền tin phía bên kia “Liên lạc với bên kia một chút, quan tâm đến tình hình khu tai nạn.”
Diệp Dực gõ nắp bút suy nghĩ.
“Nhiệm vụ ở trước mắt, mà đồng chí còn lo chuyện tình riêng à.” Tả Diệc làm bộ nghiêm túc trêu chọc.
Ánh mắt Diệp Dực lóe sáng “Ngắt liên lạc.”
Đồng Niệm hậm hực mà tiếp tục đứng bên cạnh.
Diệp Dực nghiêng đầu nhìn về phía Tả Diệc. Tả Diệc nâng tay lên “Yên tâm, mọi thứ đã được sắp xếp tốt. Kế hoạch tác chiến tôi cũng xem qua rồi, ngoại trừ người của đại đội chúng ta chưa phát huy được hết khả năng là tôi không hài lòng, chứ mọi thứ khác đều hoàn mỹ.”
Phía góc trái đột nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh, Tả Diệc dừng việc trêu chọc, cùng với Diệp Dực tập trung quan sát. Sau đó hình ảnh lại khôi phục bình thường, Diệp Dực và Tả Diệc liếc nhau, rất tin tưởng.
“A, hình như phát hiện ra đôi mắt nhỏ của chúng ta rồi.” Tả Diệc ngẩng đầu, đốt một điếu thuốc.
Diệp Dực nhìn Tả Diệc, nói với người phía sau “Báo cáo địa điểm.”
“Khu đồi cao số ba, khoảng thước, hướng mười giờ.”
Diệp Dực cúi đầu cười, trầm giọng ra lệnh “Hướng năm giờ, tọa độ trung tâm, bên trong bán kính hai trăm mét bố trí năm phân đội nhỏ.”
Tả Diệc vỗ vỗ vai “Gừng càng già càng cay, sao lại như tôi nghĩ thế nhỉ.”
Diệp Dực uống một hớp trà, bộ dạng ra vẻ bày mưu tính kế.
“Đã lâu không được vận động, cuối cùng có thể mang theo anh em đi hoạt động chút rồi.” Tả Diệc khởi động cổ, tiếng rắc rắc vang lên, trên mặt đầy biểu hiện không thể đợi chờ.
“Nửa giờ sau ở địa điểm tập kết trong kế hoạch, kế hoạch B.” Diệp Dực khôi phục giọng nói lạnh lùng, khóe miệng nổi lên một nụ cười nhẹ.
Hai giờ sau, đầu đội mũ chống đạn, mặc áo chống đạn, một phân đội đặc chủng nhỏ mang súng ngắm bí mật mà nhanh chóng xuất hiện ở sâu trong rừng, nhanh chóng chiếm lấy địa điểm tốt nhất. Tả Diệc kéo kéo bao tay, ra dấu, đội viên sau lưng nói vào ống nghe “Mặt trời mọc.”
Diệp Dực đứng lên nhìn bản đồ, quyết định kế sách trong nét vẽ sống động “Đầu tiên, liên đội ba chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã vào vị trí, chỉ chờ ánh mặt trời lên.”
Diệp Dực đưa tay nhìn đồng hồ, còn một phút. Hơn một tuần nay người của cả bộ chỉ huy đã hao phí rất nhiều tâm sức cũng chỉ vì hành động tiêu diệt tổ chức vũ trang buôn bán vũ khí trái phép này. Cấp trên đặc biệt phái Diệp phó đoàn thiết giáp trẻ tuổi từ Anh Quốc về cùng đại đội trưởng đại đội đặc chủng Tả Diệc – lá bài chủ chốt của thành phố S, nhiệm vụ cấp B lần này, kế hoạch tác chiến đều do hai người này quyết định. Thành bại hay không ở sau một phút này.
Diệp Dực đứng trước máy truyền tin, nhìn qua mọi người, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trong không khí rạng sáng yên tĩnh lộ vẻ trống trải và uy nghiêm “Khai hỏa.” Phạm vi KM đột nhiên vụt sáng, đồng thời mặt trời ở phía đông cũng ló dạng sáng ngời.
Người chịu trách nhiệm truyền tin vừa rồi còn giữ vững tư thế, sau mười lăm phút bắt đầu hận không thể có thêm hai đôi tay nữa, Diệp Dực đứng phía sau họ, cùng với hai tham mưu không ngừng nhìn vào màn ảnh.
“Liên đội một chia thành bốn đội tiến vào trong phạm vi khu vực địch chiếm đóng.”
“Liên đội ba chia thành hai đội tiêu diệt một bộ phận nhỏ quân địch.”
Quân tình tuyến trước từng bước từng bước thực thi, Diệp Dực đi đến bên cạnh bộ phận kỹ thuật, từng loạt số liệu hiện lên trên máy tính, Diệp Dực nhíu mày chỉ về phía ba tổ số liệu trong đó “Cái này có khớp với thông tin tình báo chúng ta nhận được lúc trước không.”
Hai tham mưu vội vàng chạy đến, bộ phận kỹ thuật cũng bắt đầu tính toán, số liệu lần này không khớp với số cũ. Diệp Dực cười giễu cợt, lấy mũ xuống ném sang một bên “Bọn họ cũng không phải đèn dầu đã cạn, sợ rằng đã biết chúng ta có chuẩn bị.”
Trong nháy mắt bộ chỉ huy yên tĩnh như chết.
Hai liên đội tinh binh hơn một trăm người đã xông vào chiến khu, một đội đặc chủng nhỏ chia thành mỗi tổ năm người đã xâm nhập phía sau, nếu như vì tình báo sai lầm mà dẫn đến kế hoạch thất bại, tổn thất sẽ lớn chưa từng thấy.
Diệp Dực không nhanh không chậm nâng bộ đàm lên, thành thục điều chỉnh băng tần, đối phương bên kia hơi ầm ĩ “Kế hoạch C.”
Những người trong bộ chỉ huy gần như đều không phải thuộc hạ của Diệp Dực, đương nhiên không hiểu rõ cách làm của anh. Tả Diệc tham gia quân đội cùng anh từ đầu, một tuần trước hai người đã phát hiện băng tần bị nghe lén, nếu như lập tức thay đổi chắc chắn sẽ khiến kẻ địch nghi ngờ, hai người thức đêm gấp gáp tạo dựng một phương án mới với tỉ số thương vong thấp nhất.
Vì vậy, vốn là liên đội một và ba đánh chính diện chỉ là một phương án, bộ đội chủ lực ban đầu đã thay đổi làm tổ đánh lạc hướng quân địch, mà toàn bộ quân chủ lực hiện tại đang được dời đến bên hông của tổ chức vũ trang đánh bất ngờ.
“Được, để tôi đi sắp xếp, nhất định phải theo yêu cầu cấp trên, có tính châm chích, tính kế hoạch, tính cảnh cáo và chèn ép kẻ địch.” Tả Diệp đi ra, đồng thời không ngừng trêu chọc.
Diệp Dực không nể tình trực tiếp ngắt điện đàm.
Theo kế hoạch C, tiến công tối nay tuyệt đối có thể khiến kẻ địch bị cảnh cáo và tổn thương một phần, Diệp Dực vuốt chiếc ly, nhìn số liệu. Sau đó là kế hoạch tác chiến lâu dài, kẻ địch nhất định sẽ tăng cường, tình báo của quân ta thất bại, phía địch tinh thần tổn thất, hai bên cũng không có chiếm được lợi ích. Chỉ có thể dùng thời gian có hạn yên lặng theo dõi.
Khí trời ẩm ướt nóng bức khiến Diệp Dực khó chịu, cởi áo khoác rằn ri xuống, nới cúc áo trong, hít sâu một hơi, không khí ẩm ướt. Cũng may, chiến sự cũng không đến mức không khống chế được, hiện tại đại não của Diệp Dực đã bắt đầu khởi động thời gian nhàn rỗi, hút một hơi thuốc tự nhiên lại nhớ đến câu nói của Vạn Uyển trước khi xuất phát.
Cô bé kia, đến khu tai nạn không biết thế nào rồi. Bắt đầu từ hôm qua cảm thấy nóng ruột không biết có phải vì cô không, Diệp Dực có phần tức giận mà vứt thuốc lá qua một bên.
Đứng lên thấy Đồng Niệm đang cầm tai nghe điện đàm, mặt bối rối, lo lắng nhìn về phía này.
“Phó đoàn…” Đồng Niệm cầm tai nghe “Vương tham mưu..” Thấy Diệp Dực đột nhiên nhíu chặt lông may, lập tức lại tăng thêm một câu “Hỏi thăm.”
Diệp Dực bước nhanh về phía trước, cầm điện đàm, đối phương im lặng thật lâu “Nói.”
Vương Nghĩa Dương ho khan một tiếng, giọng nói có phần do dự “Vạn Uyển gặp phải tuyết lở.”
Diệp Dực nheo mắt lại.
Vương Nghĩa Dương ở bên kia cũng cảm thấy không khí lạnh buốt “Sau đó bị sói tập kích.” Dứt lời, Vương Nghĩa Dương nghe được tiếng đổ vỡ bên kia “Lý Thi kịp thời chạy đến, hiện giờ đang trên đường về thành phố S.”
Diệp Dực cố gắng để hô hấp của mình bình tĩnh lại “Bị thương ở chỗ nào?”
“Động mạch trên cổ, bị vuốt sói cào vào, vừa thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.”
Diệp Dực cầm điện đàm bị bóp gãy, nhìn thẳng Đồng Niệm mồ hôi đầm đìa trên đầu.
Đồng chí Đồng Niệm hiểu rõ ánh mắt này là ý gì, quân diễn một tháng trước, khi Tả đội trưởng bắt Vạn Uyển đi cũng chính là ánh mắt này, vẻ mặt này.
Diệp Dực tắt tín hiệu, đi đến đài chỉ huy, đem theo mẫu bản đồ rà soát một lượt ưu điểm, Đồng Niệm chậm rãi đi tới, thấy anh đang bày biểu đồ, đồng thời nhanh chóng đưa số liệu vào máy tính.
“Đồng Niệm.” Đợi đến lúc Diệp Dực ngẩng đầu lên đã là buổi chiều ngay hôm sau.
“Có.” Đồng Niệm từ bên ngoài chạy vào, đứng nghiêm.
“Liên lạc chi đội đặc chủng.” Diệp Dực đem một văn kiện đưa cho Đồng Niệm, sau đó nói thêm một câu “Cái này, hai tầng mã hóa dùng trong truyền tin quân sự, còn cái này không mã hóa, dùng để truyền tin bình thường.”
Nửa giờ sau Diệp dực nhận được một tin nhắn truyền tin dân sự, ngắn ngủn bốn chữ “Sớm ngày về nhà…” Diệp Dực xoa xoa mi tâm.
Ba giờ chiều, lúc tổ chức vũ trang ở dưới tình huống hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào, Tả Diệc mang theo đội của mình lẻn vào khu vực sâu nhất của quân địch, đánh bại ba nhóm người đầu não. Cũng trong lúc đó, hai liên đội trang bị hoàn hảo, nghỉ ngơi đầy đủ cũng trực tiếp nghênh chiến, thi hành nhanh, chính xác, hung ác, kịp thời ngăn trở viện quân của quân địch, hai phe đánh nhau kịch liệt, chỉ sau bốn giờ đã khiến tổ chức vũ trang được huấn luyện kỹ càng bị tiêu diệt hết, bắt sống ba tên đầu não.
Tả Diệc mặt mày rạng rỡ, cũng không thèm tháo súng mà lao vào bộ chỉ huy, Diệp Dực đang tiến hành thống kê sau chiến đấu, thấy vẻ mặt cười như không cười của Tả Diệc cũng biết không có chuyện gì tốt “Chỉnh đốn đội ngũ của cậu cẩn thận, chuẩn bị trở về cách ly.”
Tả Diệc lau mặt, để khẩu súng bên cạnh, ngồi xuống bàn “Mấy đám người này còn không bằng phân đội nhỏ của chúng tôi chiến đấu với bọn buôn lậu thuốc phiện lần trước, so với đám tay mơ và lính đánh thuê thì không đáng quan tâm.”
Diệp Dực không nhìn anh ta, tiếp tục cúi đầu làm việc của mình, bốn ngày ba đêm không ngủ khiến anh gầy đi không ít “Đồng Niệm, cậu thay tôi ở lại khắc phục hậu quả, tôi về trước. Báo cáo viết xong rồi, để văn thư Trương ở lại.”
Tả Diệc giật mình kinh ngạc nhìn Diệp Dực, một người từ trước đến giờ luôn tỉnh táo nay lại bộc lộ sự nóng nảy, kỳ quái nhìn về phía Đồng Niệm cũng kinh ngạc “Tiểu Đồng, sao lại thế này?”
Đồng Niệm nhìn trời, sau đó tiếp tục nhìn bảng kê trong máy tính, tỉ lệ cao kinh người “Diệp phó đoàn muốn bay về quân đoàn, cấp bậc chỉ là để làm đẹp, đây là vội vã trở về giành món chính.”
Bác sĩ Vương ở bên cạnh giống như biết xảy ra chuyện gì mà bật cười hì hì.