"Trước đây những thứ này còn ít, nhưng mấy năm gần đây bảo vệ môi trường đã khá tốt nên rất nhiều dã thú chạy từ trong rừng sâu ra".
"Trong thôn chúng tôi có một trại gà, thời gian trước, tối nào cũng bị mất mấy con gà, cũng không biết là thứ gì đã ăn mấy con gà này?"
Nghe được lời của trưởng thôn, Hứa Hạo Nhiên tự nhiên nói: "Cho dù là từ trong núi ra thì cũng không thể là đồ ngu được".
"Ăn trộm gà không phải chồn thì là hẳn là chó hoang rồi".
Khi trưởng thôn nghe thấy chồn, sắc mặt hơi thay đổi.
"Nếu là chó hoang thì không sao, nhưng nếu là chồn thì rắc rối to đấy".
Nói đến đây, trưởng thôn không nói nữa.
Rõ ràng là ông ta không muốn nói, mà hầu hết mọi người đều sẽ không nghe, chứ đừng nói là tin vào điều đó, vì vậy ông ta chọn cách im lặng.
Lý Phong thờ ơ, đối với anh bất luận gặp phải chuyện gì, đều có thể dễ dàng giải quyết.
Mà lần này dẫn theo Hứa Mộc Tình và Tina, bản thân Lý Phong cũng có ý muốn Hứa Mộc Tình trải nghiệm nhiều thứ hơn.
Vì vậy, họ không ở lại thôn một đêm, sau đó mới lên núi vào ngày hôm sau như trưởng thôn nghĩ.
Lý Phong trực tiếp dẫn mấy người đi dọc theo con đường nhỏ sau thôn, chậm rãi đi về phía ngọn núi cao trước mặt.
Nếu nhìn vào bản đồ, cái thôn này nằm ở đúng rìa của ngọn núi trập trùng.
Bắt đầu từ ngọn núi phía sau thôn, tất cả những gì có thể nhìn thấy là những đỉnh núi xanh tươi.
Ở đây cây cối rậm rạp, vì hiện nay công tác bảo vệ môi trường khá tốt, không có người vào núi chặt phá, không có thợ săn nên số lượng động vật trên núi cũng tăng mạnh.
Không lâu sau khi rời thôn, Hứa Hạo Nhiên bất ngờ khám phá ra một điều thú vị.Cậu ta chỉ vào một bụi cây phía trước bên phải đột nhiên nói với Lý Phong: "Anh rể, em vừa nhìn thấy một thứ màu trắng vụt qua. Không biết là thỏ hay cáo?"
Những lời của Hứa Hạo Nhiên đã khơi dậy sự hứng thú của Tina.
Tina tò mò nói: "Ở trên núi bên cậu còn có cáo trắng sao? Không phải cáo trắng sống ở Bắc Cực sao?"
"Trong nhà tôi có một con cáo trắng, bởi vì nhiệt độ bên tôi tương đối cao, nên đã xây riêng một cung điện pha lê cho nó".
"Nó giữ nhiệt độ lạnh quanh năm, chúng tôi phải mặc áo khoác khi đi vào".
Hứa Hạo Nhiên khẽ há hốc mồm, cậu ta không thể không giơ ngón tay cái lên với Tina, và nói: "Giới nhà giàu, chúng tôi đúng là không thể hiểu được".
"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bên tôi quả thực là có cáo trắng đấy".
"Khi tôi đang livestream kinh dị cách đây một thời gian, tôi nhìn thấy một đồng nghiệp. Khi anh ta đang cắm trại trên núi, anh ta nhìn thấy một con cáo trắng".
"Nó chỉ khác với quan niệm phương Tây là ở đây, cáo trắng không phải là một con vật bình thường".
"Cáo trắng thường biến thành người".
“Nói linh tinh cái gì vậy?”, Hứa Mộc Tình vươn tay, trực tiếp cốc vào đầu Hứa Hạo Nhiên một cái.
Hứa Hạo Nhiên ôm đầu buồn bực nói với Hứa Mộc Tình: "Chị, những gì em đang nói là sự thật đấy".
"Chỉ cần ai có chút hiểu biết đều biết cáo trắng là thứ dễ trở thành người nhất".
Tuy nhiên, ngay khi Hứa Mộc Tình định xắn tay áo lên định đánh Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong ở bên cạnh liền nói: "Thứ mà em nhìn thấy không phải là cáo hay là thỏ đâu".
Hứa Mộc Tình cùng Hứa Hạo Nhiên đồng thời quay đầu nhìn lại về phía Lý Phong, đồng thanh hỏi: "Đó là cái gì?"
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, không nói thẳng mà giả bộ thần bí nói với hai người: "Sau khi lên núi sẽ biết".
"Giống như khi đến đây, không phải anh đã nói, chuyến đi này sẽ rất thú vị sao, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi".
Chẳng mấy chốc, mọi người đã lên được núi theo con đường mòn.
Cứ tưởng trên núi này có đường, không ngờ vừa đi được một đoạn đã thấy không còn đường nữa.
Con đường trước đây trên núi đã bị cây cối rậm rạp bao phủ, có nhiều loại cây bụi và cỏ dại, không cách nào phân biệt được.
"Đậu má, anh rể, em nói chứ bảo vệ môi trường ở khu vực này tốt quá nhỉ".
"Con đường ban đầu bị cây cối che phủ hết rồi, làm sao có thể đi lên đó được đây?"
Vừa nói, Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn xung quanh: "Này, anh có thấy lạ không, không phải trưởng thôn nói có nhiều người lên núi sao? Sao không thấy ai hết vậy?"
"Bây giờ trời cũng gần tối rồi. Theo lý mà nói, nếu họ qua đêm trên núi, chúng ta sẽ có thể thấy họ dựng lều và đốt lửa trại".
Như lời của Hứa Hạo Nhiên, bây giờ bầu trời đã dần dần âm u.
Tuy nhiên, Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên là nhóm người duy nhất mang theo hai chiếc cặp nhỏ trông giống như đi dã ngoại ở vùng ngoại ô, bên trong chả đựng được thứ gì đáng kể cả.
Hứa Hạo Nhiên lắc chiếc ba lô trên vai và nói: "Nếu em biết chúng ta sẽ cắm trại ở đây, em đã mang chiếc túi lớn hơn rồi".
"Ít nhất thì không phải qua đêm trong rừng. Ngủ trong lều thoải mái hơn nhiều".
"Nếu bị côn trùng và rắn cắn khi đang ngủ trên cây hoặc trên bãi cỏ thì phải làm sao đây?"
Hứa Hạo Nhiên nói điều này, Hứa Mộc Tình không khỏi nổi da gà khắp người.
Bởi vì cô khá sợ những thứ này, rắn thì không sao, Hứa Mộc Tình sợ nhất những con côn trùng đó.
Đặc biệt đối với loài côn trùng có nhiều chân như rết, Hứa Mộc Tình chỉ cần nhìn thấy thôi đã rùng mình rồi.
Lý Phong cười nói: "Nếu tiếp tục đi về phía trước, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy một căn nhà đấy?"
"Chỉ cần cho những người trong nhà này một ít tiền, buổi tối có thể ngủ thoải mái, hơn nữa còn có thể thưởng thức đặc sản rừng".
"Anh rể, đừng đùa nữa, anh xem, trong thôn không có mấy người. Làm sao lại ở trên núi này được?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, nhưng khi cậu ta quay đầu lại, đột nhiên hét lên.
Cậu ta chỉ vào một cái sườn núi, phấn khích nói: "Anh rể, ở đó có một căn nhà thật kìa!"
Mặc dù mọi người có thể nhìn thấy đấy, nhưng đến đó thì vẫn còn khá xa.
Tuy nhiên, phát hiện này đã mang lại cho ba người Hứa Mộc Tình một tâm trạng đặc biệt tốt.
Ngay cả Tina, người đã trải qua nhiều khóa huấn luyện nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, cũng không muốn ngủ trong rừng, nhưng cô ấy ngại nói ra với Lý Phong mà thôi.
Rốt cuộc cô ấy và Lý Phong đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn đó khi còn bé, đối với bọn họ mọi thứ trước mắt chỉ là muỗi thôi.
Tuy nhiên, là công chúa của một quốc gia, khá khó khăn khi chuyển từ xa hoa sang giản dị.
Năm người bước nhanh về phía trước, cho dù phía trước không có đường và bị cây cối rậm rạp cản trở, họ vẫn xuyên thẳng qua bụi cây.