CHƯƠNG
Editor: Claret
Beta: Lemon
Lúc bị nhốt trong nhà lao, Thư Ngưng Vũ không rơi một giọt nước mắt.
Cơ đồ bao nhiêu năm, bị huỷ trong chớp mắt.
Nàng không ngờ rằng ngay từ đầu phụ hoàng đã không định truyền ngôi cho nàng, càng không ngờ rằng Tô Trú đã chết.
Nàng cũng sẽ chết.
Cả người Thư Ngưng Vũ đầy vết máu, đầu bù tóc rối giữa phòng giam, dù sao cũng là người trong hoàng thất, phòng giam là cái rộng rãi và sạch sẽ nhất.
Nàng ngơ ngác nhìn ô cửa sổ nhỏ phía trên.
Đêm qua tới ngày, rồi lại qua một đêm nữa, không biết đôi mắt Thư Ngưng Vũ đã bao lâu rồi không khép lại.
Mãi đến lúc cửa lao bị mở ra.
Cả người Thư Nam Chúc mặc đồ tang, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt đẹp đẽ sắc sảo vương chút lệ khí.
Hắn nói: “Tặng ngươi một món quà.”
Thư Ngưng Chúc xoay người lại, Thư Nam Chúc ném một cái bao đến, nàng mở ra, bên trong là một đầu người.
Là đầu Tô Hoán.
Nàng không kịp hét lên đã lập tức ngất đi.
Sau khi bị một thùng nước lạnh hất tỉnh, Thư Ngưng Vũ ngẩng đầu, giọng nói hơi khàn khàn: “Những người khác đâu?”
“Chết hết rồi.” Thư Nam Chúc lạnh giọng nói, “Tất cả những người đối đầu với ta đều chết hết rồi, trừ ngươi.”
Thư Ngưng Vũ bị nghẹn trong cổ họng, một câu cũng không nói lên lời.
Thư Nam Chúc cúi người, nắm cằm Thư Ngưng Vũ: “Có phải giờ ngươi đang rất hận ta phải không? Có phải hay không?”
Thư Ngưng Vũ nhổ nước bọt vào hắn: “Đồ súc sinh!”
“Súc sinh? Ha ha……” Thư Nam Chúc giận quá hoá cười: “Thắng làm vua thua làm giặc thôi, nếu ngươi là người có được thiên hạ, kết cục của ta và người phe ta chắc chắn thảm hại hơn các ngươi nhiều. Dựa vào đâu mà chỉ cho Tô Trú gϊếŧ người của ta còn không cho ta gϊếŧ hắn?”
Thư Ngưng Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi là con vợ lẽ, danh không chính ngôn không thuận.”
“Ngươi là nữ nhân, A Ngưng, ngay từ đầu chính ngươi đã cướp hết tất cả của ta.”
“Nếu ngươi không ngụy trang thành nam nhân, ta chính là thái tử, mười tám năm hưởng thụ của ngươi nên là ta mới phải.” Sắc mặt Thư Nam Chúc lạnh băng, “Thiên hạ này là của Thư gia chúng ta, không phải của Tô gia. Ngươi tín nhiệm Tô Trú, trao quyền cao cho hắn, khiến thế lực Tô gia ngày càng bành trướng. Ngươi chỉ có Tô Trú là biểu ca, là người thân, nhưng những người khác của Tô gia thì sao? Nếu ngươi ngồi trên long vị thật, một ngày nào đó Tô Trú chết đi, ngươi không sợ Tô gia làm phản à?”
Giờ Thư Ngưng Vũ không nghe được hai chữ “Tô Trú”, chỉ cần nhắm mắt lại, nàng lập tức nhớ lại cảnh tượng lúc Tô Trú chết ngay trước mặt mình.
Nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Thư Nam Chúc: “Hắn rất tốt với ta, mẫu hậu ghét bỏ ta, phụ hoàng xa cách ta, ta chỉ có một người thân này thôi.”
Thư Nam Chúc cười lạnh nói: “Hắn đã chết, A Ngưng, ngươi tự lừa mình dối người giỏi lắm, có giả câm vờ điếc cũng vậy thôi, không thể phủ nhận sự thật Tô Trú là gian thần, hành động của hắn đều là để thế lực gia tộc ngày càng lớn. Có lẽ hắn có vài phần thật tình với ngươi thật, nhưng hắn không trung tâm với Nam Khâu quốc, hắn khinh trên lừa dưới, không phải thần tử tốt.
“Ta gϊếŧ hắn, gϊếŧ cả nhà hắn, chuyện này tàn nhẫn thật, nhưng ta không gϊếŧ hắn sau này hắn sẽ khiến ta chết thảm hơn.” Thư Nam Chúc nói, “Những năm gần đây, thuộc hạ đi the ta bị Tô Trú ám sát phân nửa, hãm hại phân nửa, mạng những người đó nên tính thế nào? Chỉ các ngươi được hại ta còn ta không được đánh lại sao? Mạng của các ngươi là mạng, người khác thì không phải mạng người sao?
Thư Ngưng Vũ không hề tranh luận với hắn. Từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc, phe nào bại, nên bị tàn sát, bị ô danh.
Thư Nam Chúc nói rất đúng, nếu hôm nay người vào nhà giam là hắn, kết cục của hắn sẽ hề không tốt hơn Tô Trú.
Nhưng cũng không thể ngăn nàng hận Thư Nam Chúc.