CHƯƠNG
Editor: Claret
Beta: Lemon
Vết thương của Ngưng Nhi rất nhanh đã khỏi hẳn, nhờ các loại dược liệu quý tẩm bổ và Bùi Cữu mỗi ngày đều giúp nàng trị thương, chẳng mấy sức khoẻ của nàng đã tốt lên nhiều.
Trong thời gian này, Ngưng Nhi luôn nghĩ xem bao giờ thì mình rời đi được.
Bùi Cữu rất tốt, vì trị thương cho nàng mà tiêu phí rất nhiều dược liệu quý hiếm, Ngưng Nhi cũng không biết rốt cuộc là Bùi Cữu nghĩ gì nữa.
Nếu nói Bùi Cữu mê sắc đẹp của nàng thì tối nào hai người cũng cùng nằm trên một chiếc giường, Ngưng Nhi cũng không thấy hắn định làm gì với mình.
Bùi Cữu lấy thi thể giả để lừa Tô Trú, trong vòng một năm, chắc chắn Nam Khâu quốc sẽ có biến động rất lớn, một khi có chính biến, Ngưng Nhi sẽ lập tức mất đi giá trị. Vả lại, Bùi Cữa đã lừa Tô Trú, nàng không thể trở thành lợi thế được nữa, cứ vậy Bùi Cữu sẽ không hợp tác với Tô Trú được.
Trừ đi hết những khả năng trên, Ngưng Nhi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đấy là Bùi Cữu thực sự là người tốt, hắn cứu người bị thương, quý trọng những người tốt yếu thế.
Ngưng Nhi quấn tóc trong tay suy nghĩ, bản thân nàng là một mỹ nhân nũng nịu thế này, Bùi Cữu không cần, vàng bạc châu báu hắn cũng có rất nhiều, trừ những thứ này ra, dường như nàng không có gì để báo đáp hắn cả.
Cơ mà nếu nàng còn sống thì sau này không thiếu cơ hội báo đáp.
Ngưng Nhi có ơn tất trả, có thù tất báo, chắc chắn sẽ không lợi dụng Bùi Cữu trắng trợn.
Bao giờ nàng dưỡng thương tốt rồi có lẽ phải về Nam Khâu quốc.
Trong Bắc Viên quốc xảy ra nội loạn, ở kinh thành Lương Vương bất kính với hoàng đế, Lương Vương và Tĩnh Thái phi bị hoàng đế gϊếŧ, dưới gối Tĩnh Thái phi còn có Dục Vương, Dục Vương trốn thoát, được người hộ tống đưa tới đất Sở.
Dục vương chỉ mới mười một tuổi, huynh trưởng và mẫu hậu bị hại, phải trốn truy sát mấy ngày liền làm lòng hắn run sợ, sau khi thấy thấy Bùi Cữu, Dục vương Bùi Minh lập tức bật khóc.
Bùi Cữu sai người thu xếp ổn thoả cho Dục Vương.
Đương kim hoàng đế là con trai của Thiên Khải đế, Dục vương và Lương Vương cũng là con trai của Thiên Khải đế, hoàng đế lỗ tai mềm, bị thái hậu gây khó dễ, trước mắt Dục vương không có huynh trưởng và mẫu phi, Bùi Cữu cho rằng có thể phò tá Dục Vương lên ngôi.
Thật ra hắn không ngại khởi binh, Hình thái hậu và hoàng đế lần lượt khiêu chiến giới hạn của hắn, bây giờ chỉ là gϊếŧ Lương Vương và Tĩnh thái phi, nếu qua một đoạn thời gian nữa, khí thế bọn họ càng thêm kiêu ngạo, e rằng sẽ càng gϊếŧ nhiều con nối dõi trong hoàng thất.
Đương nhiên Ngưng Nhi không biết biến cố của Bùi Cữu bên này.
Nàng thấy mình dưỡng thương tốt rồi, làm phiền Bùi Cữu cũng đã lâu, cũng không tiện ở lại nữa.
Khoảng cách giữa Lộc sơn và Sở Vương phủ cũng không tính là quá xa, thời gian gần đây trong Sở Vương phủ người đến kẻ đi rất nhiều, Ngưng Nhi không thích bầu không khí ở đây, càng nhiều người nàng càng không tránh khỏi bó tay bó chân. Vì thế Ngưng Nhi chủ động xin về núi ở.
Bùi Cữu vội chuyện của Dục vương, không rảnh ngăn cản Ngưng Nhi, cũng không biết mỗi ngày trong cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì, cho nên Bùi Cữu thuận miệng đồng ý với nàng.
Triều đình bên kia ép Bùi Cữu giao Dục vương ra, Bùi Cữu không giao, ngang nhiên kháng chỉ, hoàng đế không vui liền bắt hắn về kinh nhận tội. Trong lúc nhất thời, ngày nào Bùi Cữu và phụ tá cũng vội từ sáng tới tối, đến khi công khai cắt đứt với triều đình, quân đội trên đất Sở rục rịch đã là tháng giêng.
Hôm trừ tịch, Bùi Cữu ăn cơm cùng Dục Vương, lúc ăn cơm không cảm thấy gì, đến lúc dùng bữa tối xong, Bùi Cữu mới nhớ ra bên tai mình yên ắng đi rất nhiều, hình như lâu rồi hắn không gặp Ngưng Nhi.
Thuận miệng hỏi thị nữ, thị nữ nói: “Điện hạ, Nguyên cô nương về núi rồi, không phải ngài đồng ý sao?”
Bùi Cữu nhất thời ngạc nhiên.
Dục vương phát hiện sắc mặt Bùi Cữu không ổn lắm, hỏi: “Hoàng thúc, làm sao vậy?”
Bùi Cữu nói: “Con đi nghỉ trước đi, ta ra ngoài xem Nguyên cô nương thế nào.”
Tâm trạng của Dục vương đã sớm ổn định hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian này hắn đi theo Bùi Cữu, mưa dầm thấm đất, cũng học được không ít thứ này thứ kia.
Dục vương: “Nguyên cô nương? Là tỷ tỷ xinh đẹp như thiên tiên kia sao? Tỷ ấy tốt lắm, đoạn thời gian trước con gặp nàng, nàng còn đưa con lên nóc nhà chơi, chỉ vào bản đồ hỏi con thấy phong cảnh nơi nào đẹp nhất, có thời gian nàng sẽ đi chơi.”
Ngón tay thon dài của Bùi Cữu nhéo ngọc bội bên hông, cuối cùng hắn sờ đầu Dục vương:”Con về đi.”
Trời đã sẩm tối, bên ngoài tuyết nhẹ rơi.
Ngưng Nhi sinh ra vào ngày cuối cùng của năm, thật ra hôm nay là sinh nhật nàng.
Ngay từ đầu, mười ngón tay Ngưng Nhi không dính nước xuân, không làm gì cả, thế nhưng trong thời gian này, sau khi nàng làm cháy nóc nhà vài lần, làm cháy tóc mấy lần cũng dần dần học được nấu cơm.
Buổi tối, Ngưng Nhi tự nấu mì trường thọ cho mình, không tìm thấy trứng gà, nàng trộm hai quả trứng chim trong núi.
Tên gọi khác của tuyết là ngưng vũ.
Ngày Ngưng Nhi sinh ra, thời tiết vốn sáng sủa, cả ngày ngàn dặm không mây, nhưng ba canh giờ sau khi nàng sinh ra, cũng là ban đêm, tuyết âm thầm rơi, sáng thức dậy, đã tích thành một tầng trên mặt đất.
Tô Trú từng nói, cảnh tượng đó vô cùng đẹp, tuyết là thứ sạch sẽ thuần khiết nhất, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu cả năm bội thu, mang đến vận may, nên nàng được đặt tên là Thư Ngưng Vũ.
Đêm nay cũng có tuyết rơi, nàng nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài.
Ngưng Nhi nhắm mắt lại, thầm ước với ánh nến vàng.
Thực ra nàng cũng không có nguyện vọng gì cả, bây giờ nàng được tự do, tuy rằng trong lòng hơi áy náy bất an nhưng tóm lại vẫn rất vui vẻ.
Mười ngón tay Ngưng Nhi nắm lại với nhau, hàng lông mi che phủ con ngươi đen nhánh, dưới ánh nến vàng, lúc nàng không cười có vài phần lạnh lùng.
“Điều ước đầu tiên, hi vọng Nam Khâu Quốc quốc thái dân an, binh hùng tướng mạnh.”
Lòng tham của nàng không đáy, từ sau bữa tiệc sinh nhật lần trước nàng đã ước năm nguyện vọng.
“Điều ước thứ hai, hi vọng Tô Trú ngàn năm không gặp tai hoạ.”
“Điều ước thứ ba, hi vọng A Phỉ có thể gả cho một phu quân tốt, hạnh phúc mỹ mãn.”
“Điều ước thứ tư, tên gian tặc Vinh Vương gặp hoạ liên tục, không được chết già.”
“Điều ước thứ năm…”
Ngưng Nhi cũng không biết điều ước thứ năm của mình là gì, bốn điều ước trước đều không liên quan tới nàng, nguyện vọng cuối cùng nên ước cho nàng.
“Điều ước thứ năm, hi vọng ân nhân Bùi Cữu muốn gì được nấy, thuận lợi bình an.”
đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Bùi Cữu một thân gió tuyết đi vào.
Gió lạnh thổi vào, trên người Ngưng Nhi chỉ mặc chiếc áo trắng mỏng lập tức rùng mình, đôi mắt sáng rực lên: “Bùi đại ca!”
Bùi Cữu “Ừ” một tiếng.
Hắn nhìn Ngưng Nhi, nhíu mày, “Nàng mặc phong phanh như thế không lạnh à?”
Ngưng Nhi cười nói: “Ở trong phòng thôi, không lạnh đâu.”
Trong nhà gỗ nhỏ không có nhóm lửa, thật ra không ấm hơn bên ngoài được bao nhiêu.
Bùi Cữu đột nhiên giơ tay sờ trán Ngưng Nhi, nhiệt độ cơ thể nàng bình thường.
Ngưng Nhi ngồi xuống, chu cái miệng nhỏ ăn mì: “Bùi đại ca, huynh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì đi làm cơm nhanh lên.”
“Ăn rồi.”
Ngưng Nhi cười hì hì nói: “Tuyết lớn như thế, sao đột nhiên huynh lại đội tuyết đến đây? Có phải nhớ ta không?”
Bùi Cữu liếc nàng một cái: “Không phải.”