Quay xong quảng cáo ở Ma Rốc, Sở Mộc Tự và Nolan không trở về thành phố H mà trực tiếp bay đến nơi lần đầu gặp nhau – Đảo Kha Già.
Đã tới cuối mùa thu, đảo nhỏ nằm ở phía Nam dường như thoát ra khỏi vòng tuần hoàn của thời gian, quang cảnh vẫn tươi đẹp tràn ngập ánh nắng rực rỡ.
Sở Mộc Tự mặc chiếc áo T-shirt màu trắng cùng quần cộc màu nâu, Nolan cũng mặc trang phục mát mẻ thoải mái đi bên cạnh. Nolan dẫn anh tới một tảng đá ngầm, giọng nói đầy phấn khởi: "Đây chính là nơi anh câu được em lên này."
Sở Mộc Tự nhớ mang máng đúng là có một địa điểm như vậy, anh ngồi lên trên đá ngầm, phóng tầm mắt nhìn ra xa. Đại dương rộng lớn, sóng biển cuộn trào, gió thổi tung mái tóc, không khí ngập tràn hương vị biển khơi.
"Từ lúc xảy ra sự việc kia, anh không quay trở lại nơi này nữa." Sở Mộc Tự thì thầm.
"May mắn trước kia anh từng kể với em về công việc của anh, nếu không em cũng không biết phải đi đâu tìm người." Nolan ngồi xuống bên cạnh anh, cùng anh ngắm nhìn biển rộng.
Trong lòng Sở Mộc Tự sinh ra vài phần xấu hổ, anh nhìn những cánh chim hải âu bay lượn phía xa xa, tay nắm lấy bàn tay Nolan, hưởng thụ khoảnh khắc trời cao biển rộng thuộc về riêng bọn họ.
"Đúng rồi." Sở Mộc Tự đột nhiên nhớ ra, "Em nói là đã lén lút lên đất liền, nếu cứ ngồi trên bãi biển thế này, bị ba mẹ nhìn thấy thì phải làm sao?"
Nolan ngại ngùng đáp, "Thực ra... Bọn họ đã biết rồi."
"? ? ?"
"Ba mẹ còn muốn em đưa anh về thăm nhà một chút."
"..."
Trong lòng Sở Mộc Tự nổi sóng to gió lớn, khuôn mặt cứng đờ, sống trên đời năm lần đầu tiên bị yêu cầu ra mắt người lớn trong nhà, hơn nữa đối phương còn trốn nhà ra đi... Chưa nói tới vấn đề tình yêu đồng tính, hai người bọn họ còn thuộc chủng tộc khác nhau.
Vấn đề này mà tồn tại trong xã hội loài người, chắc chắn sẽ trở thành bản tin hot trăm năm vẫn bị đem ra mổ xẻ tranh luận.
Nolan thấy anh không nói gì, còn tưởng rằng mình quá chủ động quyết định đã chọc giận anh, cậu thả nhẹ giọng nói: "Anh không muốn thì không cần đi đâu, em nói với ba mẹ một tiếng là được."
"Không phải không muốn." Sở Mộc Tự đáp: "Chỉ là... mẹ anh mất từ sớm, bố từ trước tới nay chưa từng quan tâm anh, đối với cái gọi là gia đình, anh cảm thấy có chút ... sợ hãi."
Nolan hơi cúi đầu, hai trán chạm nhau, động viên anh, "Ba mẹ em rất tốt, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, bọn họ sẽ không làm khó đâu."
Sở Mộc Tự cười khẽ: "Bọn họ có muốn gây khó dễ cũng vô dụng. Anh sẽ có cách đưa em trốn đi. Vậy bây giờ chúng ta đi gặp ba mẹ em như thế nào?"
Nolan ngồi thẳng lên, mặt hướng ra biển rộng, ngón tay cuộn tròn đặt trên môi huýt một tiếng sáo. Không bao lâu sau, biển khơi cuộn sóng, bọt nước đánh vang trên đá ngầm, mặt biển hình thành vòng xoáy khổng lồ, một bóng đen to lớn chậm rãi nổi lên.
"Đảo nhỏ" đột nhiên xuất hiện, lộ ra phần lưng bóng loáng. Đây là lần đầu tiên Sở Mộc Tự nhìn thấy hiện tượng này, khiến anh sợ hết hồn.
Nolan đỡ lấy Sở Mộc Tự đang lùi về phía sau, giải thích: "Đừng sợ, đây là thú cưng của ba em, gọi là Đinh Đinh."
Đinh Đinh phối hợp phun ra một cột nước mạnh mẽ từ lỗ thoát khí phía trên.
"Chúng ta theo nó lặn xuống dưới là có thể gặp được ba mẹ em."
"Chờ đã, em quên là anh không thể hô hấp dưới nước à?" Sở Mộc Tự đỡ trán.
"Ô... Vậy bây giờ phải làm sao?" Biểu tình Nolan có chút luống cuống.
"Anh đi thuê đồ lặn." Sở Mộc Tự thở dài.
Cũng may trên đảo Kha Già có một vài câu lạc bộ cung cấp đồ lặn chuyên nghiệp, nửa tiếng sau Sở Mộc Tự đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng, cùng Nolan trong hình dạng nhân ngư bơi xuống đáy biển.
Nước biển có chút lạnh lẽo, vừa trầm mình vào dòng nước, Sở Mộc Tự đã cảm nhận được sự mát mẻ này. Nolan trở về biển rộng hưng phấn bơi vài vòng xung quanh anh, đuôi cá màu xanh lam linh hoạt đung đưa, tựa như hòa làm một với biển khơi xanh thẳm. Cậu dắt tay Sở Mộc Tự, hai người bơi theo Đinh Đinh tới nơi sâu nhất của đại dương.
Cá bạc bơi thành đàn bên cạnh, hải quỳ màu sắc tươi đẹp nằm dài trên vùng nước nông, cát trắng mịn màng, bên trong những rặng san hô là không ít ánh mắt hiếu kì của tôm tép đang dõi theo bọn họ.
Dưới biển sâu, tầm nhìn như được phủ lên một lớp lăng kính xanh lam đẹp đẽ, bên tai chỉ có âm thanh sóng nước gợn nhẹ nhàng, so với thế giới ồn ã trên đất liền quả thực không khác nào tiên cảnh.
Đinh Đinh há miệng rộng, phát ra âm thanh ở tần số con người không thể nghe, cá nhỏ bơi xung quanh bọn họ tản ra, trước mắt hiện lên một tòa lâu đài trắng tạo nên từ vỏ sò và san hô lấp lánh.
Sở Mộc Tự bị khung cảnh tuyệt mĩ tựa như lạc vào truyện cổ tích này làm cho ngây người, anh thả chậm động tác, không thể ngừng cảm thán tòa lâu đài hoa mỹ dưới đáy biển.
Nolan kéo sợi dây, cổng lớn của tòa lâu đài từ từ mở rộng, Nolan dắt Sở Mộc Tự bơi vào.
"Đây là nhà của em." Nolan sử dụng sóng âm thông qua nước biển truyền tới trí óc của Sở Mộc Tự.
"Thật đẹp." Sở Mộc Tự sờ sờ hoa văn điêu khắc trên cột trụ, mặc dù cách một lớp trang phục cao su dày, anh vẫn cảm nhận được sự tinh xảo của từng chi tiết.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng rõ ràng, một viên minh châu khổng lồ khảm ngay trên trần cao ban phát luồng ánh sáng rực rỡ cho cả tòa lâu đài.
Tới gần hơn, Sở Mộc Tự nhận ra có hai nhân ngư ngồi trên ngai vàng giữa đại sảnh. Nữ nhân ngư bên trái có mái tóc đỏ tuyệt đẹp, khuôn mặt dịu dàng mỹ lệ, ngũ quan giống Nolan tới bảy phần, hai tay bà đặt lên đầu gối, đuôi cá màu tím biến đổi sắc thái theo ánh sáng từ viên dạ minh châu. Nam nhân ngư bên phải có khuôn mặt uy nghiêm, ngũ quan thâm thúy, mái tóc và đuôi cá xanh lam giống Nolan, ánh mắt chăm chú nhìn hai người đang bơi tới gần.
Không cần nghe giải thích Sở Mộc Tự cũng nhận ra thân phận của hai người này.
"Nolan, cuối cùng con cũng trở về rồi." Giọng nói trầm thấp của đức vua nhân ngư vang lên.
Nolan rũ mắt xuống, hành lễ với đức vua: "Con đã trở về, còn có... bạn đời của con."
Sở Mộc Tự không hiểu lễ nghi của nhân ngư, anh cúi sâu chào ba mẹ Nolan, dù căng thẳng nhưng vẫn giữ phép tắc: "Lần đầu gặp gỡ, con là Sở Mộc Tự, bạn đời của Nolan."
Hoàng hậu nhân ngư mỉm cười ôn hòa, bà nhấc tay lên: "Không cần giữ lễ tiết, các con của ta."
Đức vua hừ lạnh một tiếc, chất vấn: "Con một mình lén trộm thuốc cấm, còn bỏ nhà ra đi, chỉ vì một con người bình thường như vậy à?"
"Mộc Tự không phải con người bình thường, anh ấy là bạn đời của con, con đã đánh dấu ký hiệu nhân ngư lên anh ấy rồi." Nolan cây ngay không sợ chết đứng phản bác.
Đức vua a một tiếng, ánh mắt dịu dàng hơn vài phần, "Con chắc chắn?"
"Chắc chắn!"
Hoàng hậu vỗ vỗ bàn tay đức vua, nhẹ giọng nói: "Tùy ý bọn nhỏ đi, đối với nhân ngư thì mất đi tình yêu đâu khác gì mất đi sinh mệnh."
Đức vua nhìn đôi mắt dị đồng long lanh của vợ, dù không trực tiếp trả lời nhưng thần sắc đã hòa hoãn đi nhiều. Ông đứng dậy, bơi về phía Sở Mộc Tự, dùng ngón cái vẽ một đường thẳng trên trán mình.
Nolan mừng rỡ, đẩy Sở Mộc Tự lên, ra hiệu cho anh đi tới chỗ ông.
Sở Mộc Tự không hiểu chuyện gì bước lên hai bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Nolan.
"Không cần lo lắng, chúng ta chỉ muốn trao cho con lời chúc phúc từ biển khơi." Hoàng hậu nhẹ nhàng bơi tới, đưa Sở Mộc Tự đến trước mặt đức vua.
Vị vua nhân ngư cao lớn cúi đầu đánh giá con người ở phía sau lớp đồ lặn này, đôi mắt ngọc lục bảo hiện rõ dáng vẻ của anh. Đức vua than nhẹ, trong miệng truyền ra những cổ ngữ xa lạ mà tươi đẹp, ánh sáng dạ minh châu dần dần chuyển màu ấm áp, giao hòa trọn vẹn với tiếng ca du dương êm dịu.
Khúc ngâm xướng kết thúc, làn da đức vua hiện lên ánh sáng vàng nhạt, ông vẽ ký hiệu tương tự lên trán Sở Mộc Tự, dòng chảy màu vàng xuyên qua lớp đồ lặn, sáp nhập vào cơ thể anh.
Một cảm giác nhẹ nhàng rong ruổi bên trong Sở Mộc Tự, áp lực nước biển lập tức tiêu tan.
"Đây là gì vậy?" Sở Mộc Tự hỏi.
"Đây là "Lời chúc phúc từ biển khơi" ta trao cho con, từ nay về sau con sẽ được đại dương che chở." Đức vua giải thích, ông vung vung tay với Sở Mộc Tự: "Các con có thể rời đi. Nếu Nolan đã chọn sống trên lục địa cùng con, ta hi vọng cả hai mãi mãi không hối hận."
Từ đại sảnh ra, Nolan nói muốn đưa Sở Mộc Tự đi tham quan căn phòng mình ở từ nhỏ đến lớn, không ngờ trên hành lang gặp phải một người khác khiến Sở Mộc Tự thất thần.
Đó là một nhân ngư có vẻ ngoài giống y đúc Nolan, khác biệt duy nhất là trên người nhân ngư kia toát lên vẻ lãnh đạm không giống sự dịu dàng ấm áp của Nolan.
"Nolan." Noah mở miệng gọi em trai sinh đôi, trong giọng nói lạnh lùng xen lẫn vài phần suиɠ sướиɠ.
"Noah!" Nolan chạy ngay tới ôm anh trai thật chặt, giống như đứa nhỏ làm nũng: "Em rất nhớ anh."
Noah cũng ôm lại cậu, xoa xoa đầu cậu, "Gần đây em có khỏe không?"
"Có ạ." Nolan gật đầu, cậu tách ra khỏi Noah, đẩy Sở Mộc Tự phía sau lên, "Đây chính là người em lên bờ để tìm kiếm, anh ấy tên là Sở Mộc Tự."
Sở Mộc Tự vốn định thân thiện chào Noah, nhưng không hiểu vì sao ánh mắt Noah nhìn anh không hề có thiện cảm, thậm chí mang theo chán ghét.
Bị người giống hệt bạn đời nhìn chằm chằm, Sở Mộc Tự sởn cả tóc gáy.
Nolan không nhận ra sự khác thường giữa hai người, hào hứng chạy vào giữa, mỗi bên trái phải kéo tay Sở Mộc Tự và Noah đi về phía trước.
"Nửa năm xa nhà, vẫn cảm thấy giường vỏ sò là thoải mái nhất." Nolan thở dài. Cậu đẩy cửa căn phòng cuối hàng lang, một không gian bố trí ấm áp hiện lên trước mắt Sở Mộc Tự.
Trên tường trang trí sao biển và rong biển đủ sắc màu, chính giữa gian phòng là một cái vỏ sò khổng lồ màu trắng muốt hơi hé mở, bên trong có chăn gối mềm mại.
Nolan vỗ vỗ nắp vỏ sò, vỏ sò mở rộng ra, Nolan kéo anh ngồi xuống giường, để anh cảm nhận được sự ấm áp mềm mại.
"Em đi lấy kho báu mà những năm qua em đã sưu tầm được cho anh xem nha." Nolan giống như đứa trẻ con không thể chờ đợi đến lúc khoe đồ chơi mới, vừa quay đầu đã lục lọi lung tung khắp nơi.
Noah lẳng lặng đứng gần đó, ánh mắt lạnh băng nhìn Sở Mộc Tự khiến anh cảm thấy lạnh người.
"... Cậu có vấn đề gì với tôi à?" Sở Mộc Tự không nhịn được mở miệng hỏi.
Noah hếch cằm lên, thần sắc cao ngạo từ đằng sau rút ra một con dao làm bằng ngọc trai thuần túy, đưa đến trước mặt Sở Mộc Tự.
"Biết đây là cái gì không?"
"Đây là cái gì?" Sở Mộc Tự không rõ.
"Đây là thứ tôi chuẩn bị cho Nolan, vốn định dùng con dao này móc trái tim của anh ra làm thuốc dẫn nếu anh không hóa giải lời nguyền cho em ấy." Noah vuốt ve chuôi dao sáng bóng, "Đáng tiếc chưa có cơ hội sử dụng."
Da đầu Sở Mộc Tự tê dại, cả người nổi da gà, sờ sờ lồng ngực nơi chứa trái tim mình, cũng may chưa làm ra chuyện gì ngu xuẩn.
Thần sắc Noah âm lãnh mà nhắc nhở Sở Mộc Tự: "Nếu anh dám làm em ấy thương tâm, lúc nào tôi cũng sẵn sàng xuất hiện để con dao này thực hiện đúng nghĩa vụ."
"...Tôi đảm bảo sẽ không."
Lúc Noah đem một đống bảo thạch, ngọc trai trở về, không khí giữa hai người trong phòng có chút ngột ngạt.
"Hả? Sao hai người kì lạ vậy?" Nolan ngốc nghếch hỏi.
Sở Mộc Tự miễn cưỡng mỉm cười, Noah tiến đến vén tóc dài của Nolan qua sau tai, dịu dàng hỏi: "Đến đất liền rồi, sau này còn trở về không?"
"Tất nhiên, hàng năm em đều sẽ trở về nhà gặp anh." Nolan cam đoan.
Noah lộ ra một nụ cười hiểu ý, quay đầu dùng ánh mắt khiêu khích liếc Sở Mộc Tự.
Sở Mộc Tự: ... Đệ khống () thật là đáng sợ.
() đệ khống: chỉ những người quá yêu thương em trai.
Cân nhắc đến việc bình dưỡng khí của Sở Mộc Tự sắp hết, Nolan tạm biệt ba mẹ và anh trai, cùng Sở Mộc Tự trở về bờ.
Lúc rời đi, Đinh Đinh lại xuất hiện dẫn đường cho bọn họ, nhận được "Lời chúc phúc từ biển khơi", Sở Mộc Tự cảm thấy mình có thể hiểu được một chút ý thức của Đinh Đinh.
Ra khỏi đại dương, Sở Mộc Tự giống như tỉnh dậy từ một giấc mộng tuyệt diệu, lần thứ hai nhìn thấy bầu trời rộng lớn, đột nhiên Sở Mộc Tự có cảm giác không chân thực.
Nolan trao tất cả cho anh, đây là phần tình cảm chân thành trong sáng nhất của cậu.
Tuy rằng Sở Mộc Tự chưa muốn đưa Nolan về ra mắt gia đình của mình, nhưng đã tính toán đến việc kể tất cả quá khứ cho Nolan nghe.
Anh cùng với Nolan còn cả quãng đời bên cạnh nhau, thời gian về sau anh sẽ vĩnh viễn khắc tên nhân ngư bé nhỏ lên trái tim mình.
Cởi bỏ đồ lặn, Sở Mộc Tự cảm thấy thân thể nhanh nhẹn hơn nhiều. Lúc tắm rửa và thay quần áo xong, anh phát hiện ấn ký màu đen trên chân mình chuyển sang vàng đậm.
"Chuyện gì thế này?" Sở Mộc Tự sờ sờ dấu ấn, không có cảm giác gì khác thường.
Nolan tò mò tiến tới, nhìn ký hiệu kia, tỏ ra rất bất ngờ, "Hóa ra ký hiệu của anh cũng biến thành như thế này."
" "Cũng" nghĩa là sao?" Đầu óc Sở Mộc Tự mơ hồ.
Nolan ngại ngùng liếc bụng dưới của Sở Mộc Tự, nhỏ giọng giải thích.
"Sau khi bạn đời đánh dấu ký hiệu nhân ngư và nhận được "Lời chúc phúc từ biển khơi", ký hiệu sẽ chuyển thành màu vàng, có nghĩa là..."
"Nghĩa là gì?"
"Người này nắm giữ tư cách thai nghén thế hệ tiếp theo của nhân ngư"
"... Tạm biệt!"
(Hoàn)