Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tinh Vũ
Tiểu Hạ khuyên can mãi cũng không có kết quả vì Kim Mậu đã nhất quyết đem Đổng Khoa Diệp về cùng, đồng thời còn ôm thẳng vào nhà anh.
Đầu tiên là bị xe tông, sau đó lại bị chó dữ cắn, vết thương cũ của Đổng Khoa Diệp còn chưa lành hẳn thì lại có thêm vết thương mới thành ra cơ thể mãi không khôi phục được. Tinh lực tu vi của cậu không đủ để duy trì hình người nên trong lúc tĩnh dưỡng vẫn luôn là một Corgi nhỏ.
Khác với Corgi đồng loại, Đổng Khoa Diệp là sự tồn tại đặc biệt vì dù sao cậu cũng đã thành tinh, không biết lúc nào thì đột nhiên biến thành người.
Kim Mậu không yên tâm giao Đổng Khoa Diệp cho người khác, hễ rảnh rỗi là anh tự mình giúp Đổng Khoa Diệp tắm rửa chải chuốt và cắt sửa bộ lông. Trong nhà có ổ chó, đây cũng là do Kim Mậu đặc biệt lựa chọn mua về còn tự tay sắp xếp trang trí.
Hôm nay Kim Mậu ra ngoài còn chưa về, Đổng Khoa Diệp chuẩn bị xuống lầu, trong biệt thự vườn song lập, thằng nhóc kia đứng trên cầu thang lầu hai nhìn xuống, cậu cảm thấy hơi chần chừ.
Vì chân đang bị thương với mấy ngày nay Kim Mậu toàn ôm Đổng Khoa Diệp hoặc nhờ dì dọn dẹp trong nhà chăm sóc giùm, đến nỗi Đổng Khoa Diệp còn không có cơ hội tự mình bước đi.
Đổng Khoa Diệp cảm thấy chỉ có chừng này mà không xuống được, cậu không thể làm một con chó vô dụng!
Bậc thềm có hơi cao, Đổng Khoa Diệp lại là nhóc chân ngắn, cậu rất cẩn thận nhảy từng bậc từng bậc xuống cầu thang.
Kim Mậu vừa vào cửa thì thấy một màn này, anh không nói hai lời bước nhanh về phía trước rồi ôm lấy Đổng Khoa Diệp.
Đổng Khoa Diệp đang chuyên tâm khiêu chiến “thân tàn mà chí không tàn” thì thất bại…
Đổng Khoa Diệp không biết nên gọi Kim Mậu là “Chủ nhân” hay “Ân nhân” “Kim đại nhân”, tóm lại cậu vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của vị ân nhân này!
Cậu muốn ngày nào cũng có thể đổi nhiều câu từ khác nhau để ca ngợi Kim Mậu, nhưng do đọc sách quá ít với tiếng người cũng chỉ học được có vài câu, nên thằng nhóc kia hễ đã kích động thì sẽ “Gâu gâu gâu”.
Kim Mậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu cứ gọi tôi là ‘thầy’ đi.”
Đổng Khoa Diệp ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Kim Mậu hình như là một thầy giáo đã dạy rất nhiều học sinh, có thể học sinh của Kim Mậu cũng lớn bằng mình thôi.
Đổng Khoa Diệp tương đối nghe lời, lập tức sửa miệng kêu: “Thầy ơi thầy đẹp trai quá!”
Kim Mậu: …
Đổng Khoa Diệp của bây giờ vừa gầy vừa trọc, cậu đã ném mặt chó của Corgi đi mất rồi. Nhưng cậu nhất định phải giữ gìn thể diện của thầy Kim Mậu, cậu cũng muốn để người khác phải hâm mộ Kim Mậu vì đã nuôi một chú Corgi có bộ lông bóng loáng xinh đẹp, mông mượt mà đầy đặn lại còn vểnh, sờ một cái thôi đã thấy mềm mềm thoải mái chứ không phải là một con chó gầy gò trụi lủi.
Thế nên lượng cơm của Đổng Khoa Diệp trở nên nhiều hơn, một ngày cậu ăn cỡ năm sáu bữa, ăn ăn uống uống không ngừng, nhưng cậu lại sợ mình ăn nhiều quá lỡ ăn cho Kim Mậu sạt nghiệp thì lỗi to lắm.
Kim Mậu liếc mắt một cái liền hiểu, thản nhiên nói: “Cậu ăn thỏa thích đi, không sao đâu.”
Đổng Khoa Diệp nghe vậy lại nhanh chóng gặm nốt cái chân gà bự giòn giòn xong ợ cái rột.
“Ăn no rồi? Uống nước đi.” Kim Mậu ngồi xổm xuống, tự rót nước cho Đổng Khoa Diệp.
Đổng Khoa Diệp thè đầu lưỡi phấn nộn, phe phẩy cái đuôi liếm nước uống. Sau khi ăn no uống đủ, bấy giờ cậu mới nhận ra lỡ đâu cậu ăn nhiều quá, cân nặng bất cẩn vượt mức rồi trở thành “Corgi heo” thì cũng không được đâu!
“Bây giờ cậu vừa đẹp rồi.”
Kim Mậu nói lại khiến Đổng Khoa Diệp hoảng sợ, rõ ràng bây giờ cậu chỉ là một con chó còn không mở miệng nói tiếng người nhưng Kim Mậu y như thần! Anh luôn có thể nhìn thấu tâm tư của mình trong một thời gian ngắn.
“Thầy ơi thầy thật sự không chê em sao? Bây giờ mông em vừa không có thịt lại còn trọc lóc.”
Kim Mậu lắc đầu: “Cậu rất đáng yêu.”
Đổng Khoa Diệp nghe xong thì thấy lòng vui như nở hoa, cậu xoay người lắc lắc mông chó trơ trọi: “Vậy thầy mau sờ em đi.”
Kim Mậu bất ngờ…
Biệt thự song lập