Tư Duệ mím môi, trở về phòng thấy người trên giường vẫn đang híp mắt chưa chịu dậy, tâm tình đang khó chịu cũng dịu xuống.
Anh lại gần Viên Tuyết Hinh, đưa tay bóp cái mũi cao gọn của cô. Khuôn mặt trắng mịn này thật sự đúng là tuyệt tác, ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, làm người đối diện muốn cắn cho một cái.
Viên Tuyết Hinh đang nằm mơ thấy đám cưới của bọn họ, đúng đoạn hai người chuẩn bị hôn nhau thì Tư Duệ lại bất ngờ bóp mũi cô không cho cô thở nữa. Cái quái gì vậy? Cô huơ tay huơ chân muốn tránh ra, nhưng mất một lúc vẫn không thoát khỏi bàn tay ma quỷ kia, mà lồng ngực lại ngày càng thiếu dưỡng khí. Ngay lúc sắp ngất đi, Viên Tuyết Hinh bừng tỉnh.
Cô trừng mắt nhìn, phát hiện không phải mơ, Tư Duệ đang bóp mũi cô thật...
Thấy cô thức giấc, anh vui vẻ rụt tay về.
Hết chuyện để làm rồi hả? Hả? Anh xem có ai đánh thức người khác bằng phương pháp đáng ghét này không?
Viên Tuyết Hinh trừng mắt một cái trước khi bò xuống giường, mau chóng đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, cùng anh đi lấy đồ cưới.
Váy cưới rất vừa với cô, chúng tỏ Tư Duệ khá có tài trong việc dùng tay làm thước đo. Tự nhiên Viên Tuyết Hinh buồn bực, có phải anh ta đã từng làm thế với rất nhiều người không nhỉ?
Cô bĩu môi, đưa tay sờ thử áo cưới, chất vải vô cùng tốt, hình như thuộc dạng cao cấp đó. Đường may tinh tế, đơn giản nhưng sang trọng, không có chỗ nào để chê hết, là loại áo cúp ngực siêu quyến rũ.
Một lát sau, Vương Lẫm, một trong những nhiếp ảnh gia nổi tiếng được Tư Duệ mời về cũng tới chỗ bọn họ, đi cùng còn có vài người theo hỗ trợ.
Viên Tuyết Hinh nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta, không khỏi đem ra so sánh với anh nhà. Vẻ đẹp của Tư Duệ rất nam tính, lại còn lai tây, trông chững chạc hơn chút. Còn Vương Lẫm thì không biết bao nhiêu tuổi rồi mà mặt non choẹt, thần thái tươi sáng căng tràn sức sống, nụ cười của anh ta lại còn rất hút mắt. Cô nhìn đến thất thần, rồi bên eo chợt căng thẳng, ra là anh nhà không vui nhéo nhéo hông cô.
Vương Lẫm nhìn thấy động tác nhỏ của Tư Duệ liền cười ha ha:bg-ssp-{height:px}
“Em không đi làm thần giữ của thật uổng phí đó.”
Anh quay sang nhìn Viên Tuyết Hinh, vẫn giữ nguyên vẻ thân thiện thuần khiết.
“Em không biết đâu, anh đang ở Pháp vi vu thì bị tên nhóc này túm về chỉ để chụp ảnh cưới thôi đó.”
Vương Lẫm vừa vươn móng vuốt ra định bắt tay chú thỏ nhỏ đáng yêu kia thì bị Tư Duệ lườm cho một cái. Anh ngượng ngùng rụt tay về, thầm nghĩ ngay cả bắt tay cũng không cho, tính chiếm hữu cao thật.
“Em mời anh về dự đám cưới, còn than cái gì? Lạng quạng em gọi mách vợ anh bây giờ.”
Tư Duệ đề phòng nhìn anh, trước kia bọn họ cũng là bạn tốt, nhưng ít liên lạc. Vì công việc nên thỉnh thoảng Vương Lẫm lại bay chỗ này bay đi nước này bay đi nước kia, khá bận rộn.
“Đi thôi đi thôi, lần này anh sẽ làm một album để đời cho hai đứa.” Nghe Tư Duệ cảnh cáo sẽ mách ai kia, Vương Lẫm vội đánh trống lảng, anh không muốn bị đấm vào mông đâu nha.
Mọi người nghe xong lục tục lên xe, khởi hành đi chụp ảnh cưới. Tư Duệ chọn toàn là những địa điểm đẹp nhất, còn khoảng mười ngày nữa, thời gian cũng dư dả, cho nên bọn họ bay thẳng ra nước ngoài để chụp. Viên Tuyết Hinh không dẻo dai như anh nhà, cô bị máy bay xoay đến chóng mặt, hôm ở biển, cô mệt đến mức chụp được một nửa đã gục đầu lên vai anh ngủ gật.
Vương Lẫm ra hiệu cho Tư Duệ đừng nhúc nhích, sau đó, bọn họ có thêm một tấm ảnh cưới vô cùng đẹp. Sau này xem lại, Viên Tuyết Hinh mới nhận ra, khoảnh khắc ấy, anh nhà đang dịu dàng nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, trong mắt chứa đựng vô vàn yêu thương.
Thoáng cái đã qua thêm mấy ngày, công đoạn chụp ảnh cưới cuối cùng cũng hoàn thành. Viên Tuyết Hinh duỗi thân mình nhức mỏi, trống ngực đập thình thịch không chịu yên. Kế tiếp, chính là bay sang New Zealand để tổ chức đám cưới đó.