Nhặt Được Chúa Tể Biển Sâu

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một chiếc xe bọc thép được nâng cấp đang chạy với tốc độ ổn định trong gió cát. Diệp Giản đứng sau ghế lái, ngón tay thon dài gõ nhẹ từng nhịp lên thân ghế, thanh âm nhẹ nhàng: “Cảm ơn, chiếc xe này rất tốt đó.”

Mạc Sâm: Hu hu hu.

Hắn không dám nhúc nhích hay quay đầu lại, bởi vì quanh cổ hắn đang có một sợi chỉ đen mảnh như cước, như có như không trôi nổi quấn lấy cổ hắn.

Má nó, mình đúng là ngu mà. Mạc Sâm vừa mở to đôi mắt vô hồn, vừa chết lặng mà lái xe.

Hôm nay, mình chỉ đơn giản là muốn đi cướp bóc thôi mà, biết thế trước khi ra ngoài đã bốc cho bản thân một tụ bài… Sau khi trở về, mình nhất định phải xăm thêm một chữ ‘THẢM’ nữa lên tay! Huhuhu.

Diệp Giản quan sát xung quanh. Bên trong khoang xe rất lớn, ánh sáng nhỏ lập lòe từ các bảng điện tử khiến người ta hoa cả mắt. Trước đó, anh đã thử dung nhập sợi tơ của mình với cỗ máy này. Tuy những sợi tơ sắc bén đến mức có thể cắt được cả xương, nhưng lúc thử với chiếc xe này thì lại như đâm vào một bức tường sắt. Nói cách khác, anh không có cách nào có thể điều khiển loại máy móc do con người tạo ra này.

Và đương nhiên, anh cũng chẳng thể “giết người”.

Diệp Giản chăm chú nhìn Mạc Sâm. Mắt anh có thể nhìn thấy sợi tơ màu đen bên trong những con quái vật, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy gì trên người Mạc Sâm.

Mạc Sâm là con người.

Anh không thể giết người như cách mà anh đã xử lý những con quái vật kia. Có điều, lúc đầu Diệp Giản cũng chẳng có những suy nghĩ đáng sợ như vậy, mà là thấy hối hận.

Chiếc xe này chẳng những được trang bị đầy đủ nội thất, mà nó còn có cả phòng tắm có vòi sen và phòng ngủ riêng. Bên trái buồng tắm là một bể cá lớn cao cỡ nửa người. Trong bể thưa thớt vài nhánh cây thủy sinh, nước bên trong hơi hơi động, lúc này cả nửa bể cá đang bị một chiếc đuôi cá đen xinh đẹp lấn chiếm.

Lạc Linh vùi mình vào trong bể cá, vây đuôi mờ ảo giãn ra, tóc đen xoã tung như mặt nước gợn sóng. Cậu nhóc chớp mắt, rồi phun ra một chùm bong bóng nhỏ về phía Diệp Giản.

Diệp Giản nhướng mày.

Trong bể còn có một con cá mắt lồi nho nhỏ, màu sắc sặc sỡ như bị đổ sơn, trông vừa độc đáo vừa xấu xí.

Cá mắt lồi

Đương nhiên Lạc Linh không thích con cá xấu xí này, nên cậu bơi tới bên thành bể không nói lời nào. Chợt phát hiện ánh mắt Diệp Giản vẫn đang nhìn mình, cậu nhóc lập tức quẫy mạnh đuôi cá đen óng ánh xinh đẹp của mình, tựa như một con chim công đang xòe đuôi ra khoe.

Nhìn em nè! Em đẹp hơn nó nhiều!

Diệp Giản nhìn con cá mắt lồi kia chậm rãi bơi qua bơi lại, sau đó lại nhìn Lạc Linh, thầm nghĩ cả hai đứa đều rất giống nhau.

Đều đáng yêu như nhau.

Anh tò mò hỏi: “Đây là con gì vậy?”

Mạc Sâm nhìn theo hướng chỉ tay của anh thông qua gương chiếu hậu và cẩn thận trả lời: “Là người cá!”

Diệp Giản: “?”

“Là người cá thật đó!”. Thấy anh có vẻ không tin, Mạc Sâm có ý giải thích thêm: “Tôi nuôi nó lâu rồi. Bây giờ trông bé tí vậy thôi, chứ sau này lớn lên thì có thể bán được giá lắm đó.”

Diệp Giản hoàn toàn không tin: “Nhưng mà, người cá—————”

“Anh định nói rằng người cá là phải giống như nhóc kia, phía trên là người, phía dưới là đuôi cá dài, đúng không?”, Mạc Sâm tiếp tục nói: “Thực ra thì tất cả đều giống nhau, cùng là một loài cả.”

Hắn liếc nhìn sợi tơ đen quấn quanh cổ mình, rồi giơ tay một cách thận trọng. Cánh tay phải không chỉ xăm một con cá mắt lồi mà trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng màu trắng bạc. Mạc Sâm chạm nhẹ vài cái lên chiếc vòng, nhưng lại không thấy nó phản ứng, hắn thử ấn mạnh lần nữa.

Vòng tay kêu một tiếng “bíp” rồi sáng lên, một cái màn hình bất ngờ hiện ra giữa không trung với đủ thứ màu sắc sặc sỡ. Diệp Giản chăm chú nhìn vào đó một lúc, Mạc Sâm nói với vẻ rất tự hào: “Tôi săn được ở chợ bán đồ cũ, hàng mới %, đẹp chứ?”

Hắn nghịch chiếc vòng tay của mình một chút, vuốt màn hình vài cái rồi bấm mở một tấm ảnh. Trong ảnh là một bể cá, nước trong bể lăn tăn gợn sóng, một sinh vật thực sự mới lạ nằm trên thành bể và đang nháy mắt với máy ảnh. Nó trông giống người cá nhưng lại khác biệt ‘một chút’ so với Lạc Linh.

Ví dụ như, nửa thân trên là đầu cá với đôi mắt vô hồn quyến rũ, còn nửa thân dưới là đôi chân con người. Trên chân còn mọc một lớp lông đen dày.

Hình chỉ mang tính minh họa

Mạc Sâm: “Nè, người cá đó.”

Diệp Giản: ”???”

Cú sốc này quá lớn, Diệp Giản cảm thấy KHÔNG – HỀ – ỔN – TÍ – NÀO!!!!!!!!!!!!

Anh vẫn còn nhớ rất rõ, cách đây không lâu Lạc Linh còn thề thốt nói rằng chờ sau khi cậu trưởng thành thì đuôi cá sẽ biến thành chân người!

Đuôi cá… biến thành chân người…

Diệp Giản quay đầu nhìn về phía Lạc Linh, ngạc nhiên hỏi: “Đôi chân mà em bảo… là giống như thế kia à?”

Lạc Linh: ”?”

Lạc Linh lớn tiếng phản bác: “Không phải!!”

Diệp Giản nhìn nhóc người cá thở phì phò vì tức giận, bèn im lặng vài giây rồi nhẹ nhàng bảo: “Thật ra thì dù cho em có biến thành bộ dạng như thế, anh cũng không ghét bỏ em đâu.”

Dẫu sao nhóc con này cũng là do anh nhặt về.

Hầy.

Lạc Linh: “…….”

Lạc Linh lườm Mạc Sâm một cái.

Đối mặt với ánh mắt đen lạnh lùng của cậu, Mặc Sâm không hiểu tại sao mình lại thấy ớn lạnh, rồi lập tức im như thóc. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn ta đã không chịu ngồi yên mà tiếp tục lảm nhảm với Diệp Giản: “Người cá của anh trông đẹp đấy, nhưng lại thiếu mất cái vảy lớn nhất. Mà cái vảy đó lại là cái quan trọng nhất nữa chứ. Vốn đã không còn hoàn hảo rồi nên có bán ra thì cũng không được giá cao đâu.”

Lạc Linh tức giận đến mức thổi bong bóng.

Chỉ là khi Diệp Giản quay lại nhìn thì biểu cảm của cậu lập tức thay đổi, cậu nhìn anh với ánh mắt mong chờ. Đôi mắt đáng thương ấy như muốn nói: Diệp Giản, anh thật sự muốn bán em sao?

Diệp Giản: “Đừng lo, anh sẽ không bán em đâu.”

Lạc Linh thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ quẫy đuôi.

Đuôi cá màu đen của cậu đung đưa, giống như một viên ngọc quý lấp lánh dưới ánh mặt trời, và suýt nữa đã làm mù mắt của Mạc Sâm. Hắn dụi mắt rồi cẩn thận đánh giá một lúc.

Ngay sau đó, hắn lại mở miệng nói bậy: “Anh định nuôi nó thật à? Đúng là có một số nhà giàu cũng nuôi người cá như một con thú cưng. Dẫu sao tụi nó cũng là một loài dị thú, lại còn là nhóm loài yếu nhất. Chúng chỉ biết quyến rũ và ngụy trang, ngoài xinh đẹp ra thì cũng không biết làm gì, hahaha!”

Lạc Linh: ”…..”

Lạc Linh nhìn Mạc Sâm như thể đang nhìn một người đã chết. Mạc Sâm đột nhiên run lên cầm cập, bấy giờ hắn mới thực sự im như thóc.

Trong xe thoáng chốc yên tĩnh, Diệp Giản khẽ chạm tay vào thành kính bóng loáng của bể cá. Lạc Linh xoay vòng tròn và phun ra một quả bong bóng hết sức dễ thương xuyên qua bể cá.

Diệp Giản bật cười, nhưng nụ cười lập tức tan biến khi anh chợt nhìn thấy thứ gì đó.

Con cá mắt lồi nhỏ kia chậm rãi bơi qua chỗ Lạc Linh, dường như nó khá thích Lạc Linh và bơi lượn quanh cậu nhóc. Lạc Linh lại nhìn con cá mắt lồi kia với vẻ chán ghét. Thấy con cá xấu xí đó không chịu bơi đi liền muốn nhấc đuôi cá hất nó kia tránh xa ra.

Đúng lúc này, Diệp Giản đứng cạnh bể cá thở dài một cái. Anh nói: “Hai nhóc trông rất giống nhau.”

Lạc Linh: “??”

“Lúc trước anh không nghĩ thế, nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy giống.” Gương mặt xinh đẹp của Diệp Giản càng thêm buồn rầu: “Thảo nào hai đứa là cùng một loài.”

Nhớ lại những lời Mạc Sâm nói lúc nãy, anh cảm thấy nhóc người cá nhỏ mà mình nhặt về rồi cũng sẽ lớn lên. Càng nghĩ càng thấy buồn.

Lạc linh: “???”

Lạc Linh cảm thấy cậu sắp tức chết rồi!!!

Khuôn mặt nhỏ thở phì phò nhìn Diệp Giản vài giây rồi vùi mình vào bể cá, không nói lời nào mà phun bong bóng.

Diệp Giản khẽ chọc tay vào bể cá.

Lạc Linh vẫn tức giận phun bong bóng, ứ thèm ló đầu ra.

Diệp Giản cảm thấy hình như nhóc con đang mắng người. Nhưng bộ dạng mắng người lúc này……. lại trông rất đáng yêu.

Lông mày Diệp Giản hơi cong lên, giơ tay hướng về phía Lạc Linh. Lạc Linh nhìn anh vài giây không nói lời nào cũng vươn tay ra. Diệp Giản cúi người, bế nhóc người cá nhỏ đang giận dỗi ra khỏi bể cá.

Mạc Sâm: “Không muốn ngâm thêm lúc nữa sao?”

“Không cần”, Diệp Giản mượn một cái khăn của Mạc Sâm, bọc lấy Lạc Linh, mắt nhìn về phía cửa sổ, “Bão cát ngừng rồi.”

Bọn họ có thể xuống xe rồi.

Lạc Linh thu mình trong chiếc khăn lông xù trông rất thoải mái. Do vừa rồi mới ngâm nước xong nên giờ đây vết thương ở đuôi cậu cũng không còn đau lắm. Hơn nữa, Diệp Giản còn mượn bông băng của Mạc Sâm, rồi dựa theo sự hướng dẫn của hắn mà cẩn thận băng bó vết thương cho Lạc Linh. Bông băng trắng quấn quanh đuôi cá đen bóng vài vòng rồi thắt lại một cái nút dễ thương.

Thật ra những thứ này đều vô dụng bởi vì chiếc vảy của cậu sẽ không thể mọc trở lại, vết thương cũng chẳng thể lành. Nhưng khi Lạc Linh nhìn chiếc nơ bướm trắng như tuyết trên đuôi của mình, tâm trạng của cậu hơi tốt lên, cậu cảm thấy đây là món đồ trang trí đẹp nhất.

Và còn là do Diệp Giản cho cậu.

Thôi được rồi, cậu không giận Diệp Giản nữa.

Lạc Linh ôm lấy cổ anh, vây đuôi hình quạt hơi nhếch lên một chút.

Diệp Giản: “Này, đuôi của em lại vểnh kìa.”

Chiếc xe dừng lại và mở cửa ra. Trên môi Mạc Sâm nở nụ cười tiễn khách, trong lòng lại gióng trống khua chiêng mong hai vị khách quý đi xa một chút. Kết quả, ông trời đúng là không chiều lòng người, hắn trơ mắt nhìn Diệp Giản đi tới trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại, xoay người lại——.

“Cảm ơn cậu về chiếc khăn và bông băng.”, Diệp Giản nói tiếp: “Tôi không có gì nhiều, chỉ có cái này, cậu muốn không?”

Anh mở lòng bàn tay trắng nõn, trong lòng bàn tay có vài mảnh tinh thể màu trắng và xanh lam.

Mạc Sâm hai mắt mở to, miệng há to chẳng khép lại được. Tròng mắt dán vào mấy mảnh tinh thạch kia hơn nửa ngày mới miễn cưỡng thu lại, run rẩy dừng lại trên người Diệp Giản. Hai đầu gối của hắn mềm nhũn.

‘Bịch’ một tiếng.

Hắn lại quỳ xuống.

Diệp Giản: “?”

Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng Mạc Sâm run rẩy: “Anh ….anh có phải là Thủ Vọng Giả không?”

Diệp Giản: “Cái gì?”

Mạc Sâm giọng càng run hơn: “Anh đến từ vùng ‘Đất Cấm’ hay là ‘Thần Đình’?”

Diệp Giản: “?”

Hở? Cậu nói tiếng người có được không vậy?

Diệp Giản cùng Mạc Sâm đối mặt nhau vài giây, liền nói: “Nếu cậu không cần thì tôi cất đi vậy.”

Anh muốn thu tay lại, Mạc Sâm lại nhanh như cắt vội vàng tiến lên: “Em cần! Rất cần!”

Ý thức hắn bảo rằng lấy mảnh tinh thạch xanh dương kia đi, nhưng ngón tay run rẩy vài cái rồi bắt đầu đấu tranh tư tưởng, len lén quan sát Diệp Giản, vẫn là nên lấy khối tinh thể màu trắng lớn nhất thôi.

Diệp Giản thu tay về, lạnh nhạt giảng đạo: “Sau này đừng nên làm loại việc này nữa, nếu như để tôi bắt gặp được——”

Anh chưa nói xong thì Mạc Sâm đã gật đầu lia lịa “Không dám, không dám, sau này em không nữa!”

Thực tế thì hôm nay là ngày lần đầu hắn làm cướp. Nhưng từ nay trở đi hắn quyết định sẽ cải tà quy chính, không bao giờ có suy nghĩ này nữa.

Diệp Giản: “Còn một việc nữa.”

Mạc Sâm: “Vâng, anh cứ nói đi ạ.”

Giọng điệu của hắn chợt hăng hái, nhiệt tình như thể gặp lại được người thân sau ba năm xa cách vậy.

Diệp Giản: ”…”

“Cậu có biết ở đâu có nguồn nước sạch không?”

“Nước sạch?”, Mạc Sâm gãi đầu: “Ý anh là nước sạch để uống à? Nếu vậy thì anh cứ đi vào trong thành phố là có thể uống được rồi.”

Diệp Giản: “Không phải để uống mà để nuôi nhóc con này.”

Lạc Linh tựa đầu trên vai Diệp Giản, nhìn anh chớp mắt.

Mạc Sâm ‘ồ’ lên một tiếng, vẻ mặt càng kì lạ: “Ở đây có chỗ nào không thể nuôi người cá đâu anh? Tìm đại một cái bể cá rồi thả cậu ta vào, vậy chẳng phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao?”

Diệp Giản im lặng.

Mạc Sâm nói không sai, chỉ cần có nước là Lạc Linh có thể sống, và cho dù không có nước thì cậu nhóc cũng không cảm thấy khó chịu—— ít nhất là không khó chịu trong một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng nguồn nước sạch mà Lạc Linh cần tìm lại không đơn giản như thế. Trước đây, nhóc con này có miêu tả cho anh vị trí nguồn nước—— nó nối liền với biển cả. Lúc mặt trời lặng cũng là giây phút hồ nước phản chiếu hình ảnh giao thoa giữa ánh sáng cùng bóng tối. Nước trong hồ bóng loáng như gương không nhiễm chút bụi bẩn. Người cá ngâm mình trong nước, cất lên tiếng hát có thể chữa lành mọi vết thương.

Nói tóm lại, vừa nghe là biết không phải tiếng người.

Diệp Giản vừa nói xong, mặt Mạc Sâm đơ ra giống như bị quái vật ăn mất não.

Diệp Giản: “….”

Được rồi, xem ra thì anh chẳng thể có được câu trả lời nào từ Mạc Sâm.

Diệp Giản xoay người muốn rời đi. Đúng lúc này, Mạc Sâm gọi anh lại: “Khoan đã.”

Mạc Sâm nắm chặt khối tinh thể trắng kia, ngập ngừng suy nghĩ cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Nếu như nguồn nước thần kỳ mà anh vừa nói thật sự tồn tại, vậy thì e là chỉ có duy nhất một nơi có.”

Diệp Giản: “Nơi nào?”

Mạc Sâm vẻ mặt sợ hãi: “—— Đình Địa Hoàng Hôn.”

●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●

Chiếc xe dần khuất bóng, Diệp Giản và Lạc Linh đứng ở ven đường, anh nhìn em, em nhìn anh.

Vài giây sau Diệp Giản mở lời: “Nói cách khác, nơi tiếp theo chúng ta phải đến đó chính là thành phố của con người.”

‘Đình Địa Hoàng Hôn’, theo lời Mạc Sâm nói thì đó là một thành phố cấp S, cũng là một trong ba thành phố cấp S của con người.

Muốn đi vào nơi đó không phải là chuyện dễ dàng, thứ nhất là vì Lạc Linh vốn chẳng phải người, và Diệp Giản…… Diệp Giản còn chẳng rõ liệu anh có phải là người hay không.

Hai người bọn họ thực sự có thể lẻn vào nơi đó sao?

Diệp Giản: “Nếu như tìm được nguồn nước kia rồi, thì vảy của em thật sự sẽ mọc trở lại sao?”

Lạc Linh gật đầu.

Diệp Giản im lặng suy nghĩ.

Mạc Sâm từng nhắc tới, người cá có một loại vảy quý giá bậc nhất, đó chính là ‘vảy ngược’, cũng là huyết mạch của người cá.

Mà hiện tại, Lạc Linh đã mất cái vảy này rồi. Miệng vết thương của cậu mãi vẫn chưa khỏi, và nơi đó sẽ chảy máu khoảng vài lần trong một ngày. Mỗi lần như vậy gương mặt nhỏ nhóc con đều sẽ trắng bệch vì đau đớn, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Diệp Giản không biết là ai đã cướp đi vảy của Lạc Linh, chỉ là những lúc nhóc con khó chịu thì tâm trạng của anh cũng tồi tệ theo.

“Đi thôi”, nghĩ đến đây, Diệp Giản cũng đã xác định rõ mục tiêu: “Chúng ta cùng đi vào thành phố nào.”

Có lẽ anh sẽ tìm được ký ức của mình ở trong thành phố.

Lạc Linh chui vào trong khăn, nghiêm túc gật đầu: “Vâng ạ!”

Theo lời Mạc Sâm thì nơi này cách thành phố gần nhất còn cả khúc nữa. Trước khi tạm biệt, hắn có chỉ đường đi cho hai người.

Diệp Giản chỉnh khăn lại cho Lạc Linh, ôm cậu đi về hướng mà Mạc Sâm đã chỉ. Lạc Linh được quấn khăn, thoải mái tựa đầu lên vai Diệp Giản, vài phút sau cậu dần dần nhắm mắt lại.

Cậu ngâm mình trong nước sạch, vết thương cũng được băng bó cẩn thận. Cả cá vô cùng sạch sẽ—— từ sau khi mất đi vảy, cậu vẫn luôn lấm lem bùn đất, lâu lắm rồi cậu chưa từng thấy mình sạch sẽ đến vậy. Hơn nữa, khăn cũng rất mềm, được Diệp Giản ôm cũng rất dễ chịu. Trong mơ, Lạc Linh dường như thật sự được trở về nơi đáy biển ấm áp, trở về ngôi nhà sâu thẳm trong ký ức cậu.

Người cá nhỏ lúc này có hơi mệt mỏi.

Chiếc đuôi cá đen như mực của cậu khẽ đung đưa, đôi vây tai mềm mại rũ xuống. Gương mặt nhỏ của nhóc con vùi vào hõm vai Diệp Giản, yên lặng nhắm mắt, mà trước đó cậu còn khẽ nắm lấy góc áo anh chẳng chịu buông. Diệp Giản không biết nhóc con đang mệt mỏi rã rời, anh chợt nhớ tới điều gì đó, khẽ chọt Lạc Linh: “Có chuyện này muốn hỏi em.”

Lạc Linh ngây người vài giây, mơ mơ màng màng mở mắt.

Diệp Giản khẽ chớp mắt: “Không phải em nói là lúc ở dưới nước thì em có thể thổi được một chuỗi bong bóng ghép lại thành hình trái tim sao?”

Khi nãy, lúc còn ở trong bể cá, nhóc con này không phải vẫn luôn ùng ục ùng ục thổi bong bóng à? Nhưng mà bong bóng lại bị đứt đoạn, nào có giống như hình trái tim như cậu đã nói.

Anh vẫn luôn thèm được xem cảnh đó đó nha!!!!

Lạc Linh: “…”

Nhất thời, cơn buồn ngủ của Lạc Linh thoáng chốc bay đi phân nửa.

Diệp Giản vẫn cứ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Lạc Linh.

Cậu cuộn người trong chiếc khăn, chỉ để lộ vẻ mặt ngây thơ vô tội, hết sức ngoan ngoãn mà nhìn Diệp Giản. Tựa như đang nói: Đừng nhìn em, em chỉ là một bé người cá vô tội thôi à.

Diệp Giản: ”??”

Anh sững người phút chốc, chợt nhận ra được điều gì đó, nghi ngờ dò hỏi: “Không lẽ em vốn không biết thổi bong bóng sao?”

Lạc Linh: “Ùng ục ùng ục.”

Diệp Giản: “………”

Nhóc con lừa đảo!!!

Có lẽ Mạc Sâm nói đúng, người cá thật sự rất giỏi ngụy trang.

Diệp Giản mặt không cảm xúc, nghĩ thầm, anh không nhìn thấy được một chuỗi bong bóng đã đành, hơn nữa đó còn là chuỗi bong bóng đáng yêu ghép lại thành hình trái tim.

Tức mình ghê!

Nhưng vẫn phải tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Giản không nói lời nào, Lạc Linh nằm trong vòng tay lén lén quan sát sắc mặt của anh. Một lúc sau, nhóc con khẽ vươn tay ra nắm lấy góc áo anh.

Diệp Giản thoáng dừng lại, đôi lông mi chậm rãi rủ xuống. Lạc Linh đại khái nhận ra mình sai rồi, bèn chớp đôi mắt, âm thanh mềm mại tựa như làm nũng: “Diệp Giản đừng tức giận, em có thể hát cho anh nghe.”

Diệp Giản: “Hả?”

Mạc Sâm từng nói, từ lúc sinh ra thì vẻ đẹp cùng giọng ca của người cá là hai món quà được ông trời ban tặng, chúng tựa như ma dược có thể mê hoặc lòng người. Có rất nhiều gã nhà giàu chăm người cá như chăm thú cưng không chỉ bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp, mà còn là vì giọng ca đầy mê hoặc của bọn họ.

Diệp Giản nhặt được nhóc con này đã hai ngày rồi nhưng vẫn chưa từng nghe cậu hát bao giờ.

Diệp Giản: “Em có thể hát cho tôi nghe à?”

Lạc Linh nghiêm túc gật đầu: “Chỉ cần Diệp Giản muốn, em có thể hát cho anh nghe.”

Diệp Giản vô cùng mong chờ nhìn về phía Lạc Linh. Ngược lại, Lạc Linh lại hơi ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên cậu hát cho người khác nghe. Nhóc con hắng giọng, mắt khép hờ, hé đôi môi cất lên tiếng hát trong ký ức sâu thẳm nơi biển cả kia, đó là những lời ca của quê hương.

Giọng ca của người cá nhỏ vang vọng khắp chốn hoang vu hẻo lánh này, gió từng đợt thổi về, hình như lại lạnh thêm một chút rồi.

Diệp Giản im lặng, đôi mắt màu đen vốn luôn trầm lặng của anh nay dường như ngưng đọng chút gì đó.

Một bài hát khá ngắn, cũng rất dài.

Cuối cùng khi kết thúc bài hát, Lạc Linh mở to mắt, có hơi e thẹn lại hơi mong chờ mà nhìn Diệp Giản: “Em hát xong rồi.”

“Anh thấy em hát có hay không?”

Diệp Giản: “…”

Diệp Giản đứng yên vài giây trong cơn gió lạnh, mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Em hát hay lắm.”

“Lần sau đừng hát nữa.”

Truyện Chữ Hay