aaa
--------
Bệnh viện
My đang ngồi trên giường với bàn ăn đầy ắp trước mặt khiến cô phát ngát. Từ khi tỉnh lại Nhật Anh toàn bắt cô ăn nhiều đồ để bồi bổ cơ thể mà không thèm nghĩ đến cảm giác của cô.
Hiện giờ cô vẫn đang nhăn nhó từ lúc anh mang đồ ăn vào. Anh ngồi khoanh tay trước ngực nhíu mày, cô biết vậy đành phải chậm rãi nhét đồng đò ăn kia vào mồm rồi miễn cưỡng nuốt xuống.
Từ trên khóe môi kia anh nở một nụ cười tuyệt đẹp, đã bao lâu kể từ khi sóng gió ập tới, chia cắt, hy sinh, hiểu lầm rồi lại tranh chấp đã gây ra bao nhiêu ưu phiền. Giờ mọi thứ đã qua đi cũng nên sống thoải mái bớt dè dặt đi một chút.
Vừa thấy cô ăn xong anh liền cầm tờ giấy ăn lên, nhẹ nhàng lau những thứ còn sót lại xung quanh miệng cô một cách ần cần. Rồi đứng dậy dọn bàn ăn.
- Em muốn uống nước. - Cô được cơ hội, nũng nịu, sai khiến anh.
Anh lẳng lặng lấy nước cho cô, rồi cho cô uống nước, chăm sóc như một đứa trẻ.
Làm xong hết mọi việc anh ngồi lại một chỗ rồi lấy tài liệu ra đọc. Cô có hơi chán nản, ngồi ngắm anh làm việc rồi chăm sóc cô. Cô dựt lấy tập tài liệu giấu đi. Mặt anh nghiêm nghị.
- Đưa đây.
Cô nhăn nhó, buồn bã đưa ra mà trong lòng không muốn tý nào. Rồi giận dỗi nằm xuống, đắp chăn ngủ. Quay lưng về phía anh, miệng lẩm bẩm " Nguời ta chỉ muốn chơi thôi mà "
Hạ Vy và Bảo Duy bước vào với giỏ hoa quả và một bó hoa. Vừa vào thấy không khí im lặng trong phòng cô bật cười.
- Gì mà nghiêm túc vậy? Bác sĩ có yêu cầu không được nói chuyện đâu.
My mừng rỡ quay lại.- Hạ Vy. Em đến đúng lúc lắm chị chán muốn chết rồi.
Hạ Vy đáp.
- Đại thiếu gia anh xem kìa. Làm gì mà bức người ta đến nỗi thế.
Nhật Anh mỉm cười, lờ đi.
- Bảo Duy. Hàn Kim Trạch thế nào rồi?
Bảo Duy trả lời. - Hình như là đã phán quyết tù chung thân. Đối với một người già, tù chung thân không khác gì tử hình.
- Vậy là ổn thỏa rồi. Nhưng còn Huy Nam với San San cả hai đều rất áy náy, họ không dám vào thăm My. Chỉ dám đặt đồ ở ngoài rồi lặng lẽ đi.
My ngạc nhiên. - Sao anh không nói cho em biết?
- Thì em có quan tâm đâu. - Anh trả lời
Cô thở dài, hơi rầu rĩ.
- Bọn họ không có lỗi. Cớ sao phải như vậy?
Hạ Vy nhìn đồng hồ rồi vội vàng đứng dậy. - Hôm nay em phải đi tiễn Alex. Mọi người ở lại nói chuyện nhé.
My nháy mắt săm soi.
- Alex? Chân mệnh thiên tử của em phải không?
Duy có chút bực tức trả lời. - Chân mệnh thiên tử cái con khỉ gì.
- Sao tức giận với em - My nhăn nhó.
Duy kéo tay Hạ Vy đi giùng giằng.
- Anh đưa em đi
------------
Sở cảnh sát.
Cánh cửa nhà tù mở ra. Hàn Kim Trạch tiều tụy đi rất nhiều, vừa ra ngoài nhìn thấy Huy Nam và San San, ông có hơi cúi mặt xuống, tội lỗi. Chậm rãi đi về phía bàn. Giờ khoảng cách tuy gần nhưng ông chỉ có thể thấy hai đứa con của mình qua tấm kính ngăn cách, nhưng sao nhìn cả hai đều hời hợt quá.
- Với hình phạt này ông đã hối hận chưa? Đã suy nghĩ nhưng việc làm sai trái của mình chưa? - San San lạnh lùng.
Hàn Kim Trạch, rầu rĩ, đưa tay lên, quệt nước mắt bằng tay áo. Cả đời làm chuyện xấu, đến gần nửa đời còn lại phải chịu sự giằng buộc trong ngục giam và cả sự ghét bỏ của tất cả mọi người.
- Dù bây giờ ta có hối hận thì có làm được gì chứ? Đây là kết quả mà ai cũng muốn. Chẳng phải tất cả đều vừa lòng sao?
Huy Nam cười nhạt một cái trong lòng cực kì khó chịu.- Đến cuối cùng mà ông vẫn như vậy. Ngày hôm nay chúng tôi đến đây mất công rồi.
San San và Huy Nam đứng dậy khỏi bàn, bóng lưng lạnh lẽo phơi ra trước mặt Hàn Kim Trạch. Đến giờ ông mới hiểu được cảm giác người thân đều ruồng bỏ mình nó khó chịu đến mức nào, và chuyện độc ác mà ông đã gây ra cho một gia đình hoàn chỉnh có giá đắt đến mức nào, dù ông có ở trong tù cũng không thể nào bù đắp được lỗi lầm mà mình đã gây ra.
- Đợi đã. Ta muốn nhớ hai con một việc cuối cùng.Hãy chuyển đến My một câu xin lỗi giúp ta. Mặc dù hai từ đó đối với con bé là rất bẩn thỉu nhưng ta không thể xấu xa đến nỗi mà đến cuối cùng cũng không hối hận được.
- Và còn nữa, hai con từ nay về sau đừng đến đây nữa. Cứ coi như đây là lần cuối ta gặp mặt, nếu trong lòng các con còn thù hận người cha không có tính người này thì hãy lãng quên ta đi. Hãy để ta sống quãng đời còn lại tại nơi này.
Ngay tại lúc này, Cả hai đều muốn quay lại, nhưng oán hận, day dứt, dày xéo nội tâm mỗi người. San San nén khóc, thở
một hơi dài cương quyết bước đi tiếp, Huy Nam ít ra vẫn còn nhìn lại một cái đầy căm ghét rồi mới đi.
Bỗng chốc, Hàn Kim Trạch mỉm cười, trong lòng ông thoải mái hơn chút, vì trước mỗi chuyện thế, đến cuối cùng con trai ông vẫn nhìn mặt ông lần cuối.
-------
Sân bay quốc tế.
Hạ Vy chạy một mạch từ cổng sân bay đến chỗ Alex. Nét mặt hối tiếc, buồn bã như một đứa trẻ muốn níu kéo ai đó ở lại.
- Alex. Cậu đúng là kì lạ, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Cậu biết như vậy đối với tôi là rất khó chịu không?
Alex mỉm cười rất tây. - Tại sao khó chịu?
Hạ Vy ú ớ.
- À ờ thì bởi vì cậu đối với tôi.....!
Alex vặn vẹo. - Là gì?
- Là một người bạn mà tôi trân trọng.
Alex trong lòng có chút hụt hẫng, đưa tay ra ôm lấy Hạ Vy vào lòng mình. Phía đằng kia, một người nào đó định chạy đến gạt cả hai ra rồi.
Giọng nói khàn khàn, nói những từ tiếng Việt thật mượt như người bản xứ, rất rõ ràng và rành mạch.
- Cảm ơn em. Hạ Vy, đến cuối cùng khi tôi ra đi cũng không làm tôi thất vọng. Nếu một ngày nào đó người kia ruồng bỏ em, thì em hãy tìm đến tôi. Tôi luôn sẵn sàng chào đón em.
Hạ Vy bị ôm bất ngờ nên hơi lúng túng.
- What?
Alex buông cô ra, cười lại một lần nữa rồi quay ra nhìn Bảo Duy.
- Này anh bạn chăm sóc tốt cho Hạ Vy nhé.
Nói xong, Alex vẫy tay chào tạm biệt rồi bước đi.
Hạ Vy buồn bã, đứng nhìn mà lòng không nỡ. Đúng lúc đó, Bảo Duy lại bước đến cạnh cô.
------
tháng sau
" Pùm, pùm, chíu chíu" Âm thanh chói tai phát ra từ máy điện tử. Lẫn cả tiếng hò hét, cười đùa như những đứa trẻ. Ngàn vạn lần cũng không nghĩ đến, Hạ Vy đành hanh cùng thiếu gia đào hoa lại chuyển nghề. Hạ Vy thành ăn bám tổng giám đốc đẹp trai, Còn duy lại thành đàn ông kiểu mẫu nuông chiều bạn gái. Cả ngày làm việc quần quật, tối về Hạ Vy chờ cơm sẵn, sống chung như hai vợ chồng thật sự. Hạ Vy cô gái giản dị, tiết kiệm ngày nào, được thiếu gia chiều chuộng. "Quẹt thẻ" mua đủ đồ nên đã dần thành thói quen.
- AAAAA. Em lại thua rồi. Không chơi nữa.
Hạ Vy chán nản, bỏ đi ra ghế sofa. Vừa ôm gối vừa phơi bộ mặt rầu rĩ. Đã khiến thiếu gia đau lòng rồi.
- Bảo bối. Em đòi chơi bằng được giờ đã kêu chán là sao?
Hạ Vy đáp. - Tính em thế đó. Ai bảo anh nuông chiều quá mức, em đang dần xấu tính đi rồi.
- Anh làm thẻ cho em, em không dùng nên anh đành phải như vậy.
Hạ Vy quay ra trợn trừng mắt nhìn anh, khó hiểu.
- Có phải anh đã quá xa xỉ không? Tiêu tiền mà không nhìn giá mà được sao?
Duy khoác vai cô, ôm cô kéo vào lòng mình.
- Chỉ cần em thích là được. Vả lại anh đã hứa với Alex sẽ thay cậu ta chăm sóc em còn gì?
Anh im lặng một lúc rồi nói về vấn đề chính cực kì nghiêm túc.
- Hạ Vy em muốn kết hôn chứ?
Hạ Vy có chút buồn bã, đẩy anh ra.
- Em nghĩ chưa phải lúc. Vẫn còn quá sớm. Chi bằng hãy đợi ba anh được mãn hạn tù rồi tính đến chuyện đó sau.
Duy buồn bực. - Em chỉ là đang kiếm cớ vì không muốn lấy anh đúng không?
- Không phải thế. Mà chúng ta quen nhau được có tháng, kết hôn bây giờ là quá sớm. Như vậy chúng ta không có đủ thời gian để tìm hiểu kĩ về nhau, hôn nhân sẽ không thuận lợi....!
Duy thở dài, rồi mỉm cười với Hạ Vy.
- Được rồ. ANh hiểu rồi, cứ làm như em nói đi. Chờ đợi.
Nhận thấy được cái không đành lòng trên mặt Duy. Hạ Vy khôn khéo, nhanh chóng hôn nhẹ lên môi anh.
----------
Khu chung cư - Hà Nội
Tầng cao nhất.
Đã qua được cái mùa đông lạnh lẽo kia, trở về với mùa hè nóng bức. My đứng ra ngoài ban công, tại nơi cao nhất đón gió mát mùa hè. Mọi thứ đã trôi qua như viên mãn tấ cả. Giờ đây chỉ còn hạnh phúc chờ đợi.
Nhật Anh, giản dị với bộ dạng nhãn nhã bước ra, khác hẳn với một giám đốc cấp cao, mà chỉ giống một cậu thanh niên mới lớn. Vẫn còn ham chơi.
- Anh có biết tại sao em lại thích ở nơi cao nhất không?
Nhật Anh khẽ lắc đầu, nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô.
My đưa mắt nhìn xuống thành phố đầy lung linh.
- Đó là vì ở nơi cao nhất em có thể nhìn thấy mọi thứ một cách dễ dàng. Và ở nơi cao nhất không ai có thể làm gì em, em có thể làm mọi việc mình muốn.
Nhật Anh đưa tay lên vuốt tóc cô, bật cười.
- Thì ra qua bao năm tâm hồn em vẫn như vậy.
My gượng cười. - Nhưng em nhận ra. Em cũng mất đi rất nhiều. Ở nơi cao nhất em bị cô lập, em còn lại một mình không ai tiếp xúc. Một mình phải đấu tranh với nhiều nguy hiểm, điều đó khiến em mệt mỏi.
- Giờ mọi chuyện đã qua rồi. Không phải sao? - Nhật Anh
My mỉm cười, thở một hơi.
- ĐÚng vậy. Mọi chuyện đều đã qua, nhưng hậu quả vẫn còn. Elly là một điển hình, chị ấy vẫn chưa tỉnh lại. Khiến em càng áy náy với Hải Minh.
Nhật Anh bỗng nhiên đưa ra một quyết định bất ngờ.
- Chúng ta kết hôn đi.
My ngạc nhiên. - Tại sao?
Anh thở dài, đặt hai tay lên lan can.
- Thật ra. General dạo gần đây đang có biến động, tập đoàn chỉ còn anh. Nên anh phải đi Mỹ giải quyết mọi việc. Có thể là rất lâu.
My đáp. - Bao lâu em cũng chờ. Anh đi đi.
- Ít nhất là năm. Em đợi được chứ. Có lẽ trong năm đó chúng ta sẽ rất khó để gặp được nhau.
My có hơi chạnh lòng. Nhưng vẫn mỉm cười.
- Được. Cứ coi như lần này là thử thách cho hai ta. Nếu vượt qua được thì chứng tỏ hai ta có thể sống bên nhau mãi mãu, nếu không vượt qua được thì không còn lý do gì để ở bên nhau.
- Yêu là dùng trái tim để cảm nhận chứ không cần phải cứ gặp mặt nhau là yêu.
Nhật Anh đáp. Có chút không nỡ rời ra cô.
- Vậy trong năm đó em sẽ làm gì?
Cô hơi do dự, rồi nói. - Em sẽ đến làm giảng viên chuyên ngàng thiết kế tại một trường đại học danh tiếng ở Úc. Họ đã mời em vào chiều nay, em định từ chối nhưng khi biết được việc của anh em quyết định sẽ đi.
- Hãy để thời gian cho trái tim một câu trả lời đúng nhé!