My mê man mở mắt ra, cô thấy lạ lẫm với không gian đáng sợ, hôi hám. Mà hiện giờ toàn thân cô tuy không có vết thương nhưng lại đâu ê ẩm đến mức muốn chết đi. Cơn đau đớn khiến trán cô đẫm mồ hôi, mắt cô nhìn không được rõ ràng, lúc rõ lúc mờ ảo, cảm giác toàn thân đang rất bất ổn.
Cánh cổng kia bật mở, nỗi sợ chôn giấu kia lại ùa về. Đây là lần thứ trong cuộc đời cô bị bắt cóc, lần nào cũng vậy, mặc dù tỏ ra không hề hấn gì nhưng trong lòng đang rất hỗn loạn.
Người bước vào không ai khác chính là Hàn Kim Trạch, bên cạnh còn có San San, mặc dù nhìn không rõ mặt nhưng hình dáng quen thuộc cùng giọng nói xảo quyệt khiến cô không thể quên được.
San San đã nghĩ hiện giờ My phải thương tích đầy mình lê lết không nổi nhưng hiện giờ My lại đang rất ổn. Dẫu thế trong lòng Hạ Vy vẫn có sự hoài nghi và lo lắng bởi vì dù có trở mặt với nhau nhưng cô làm sao quên được những ngày tháng My giúp đỡ cô, khi phản bội Hạ Vy cũng day dứt lắm, nhưng để giảm bớt nguy hiểm cho My, cô đành phải làm vậy, vì hiểu rõ tính cách của người ba ác quỷ.
- Ba không định xử lý cô ta sao?
Hàn Kim Trạch đưa mắt nhìn gian xảo, một con người mưu sâu kế hiểm như ông, làm sao có thể dễ dàng để My an toàn như bây giờ chứ.
- Ta đã tiêm cho cô ta một loại thuốc kích thích, loại thuốc đó gây ra đau đớn tột cùng chỉ với một liều nhỏ, cũng có thể gây ảo giác, nhìn mọi thứ xung quanh không rõ ràng. Đánh đập không thể bằng thứ thuốc này đâu
Hạ Vy sững sờ, cô không ngờ ba mình lại nham hiểm, ác độc đến mức độ này, cô không muốn chuyện thành ra như thế, trong lòng như là đang bị dày xéo, một là đau buồn vì người cô coi là chị gái ruột suốt mấy năm, nhưng bây giờ cô đã không còn xứng đáng khi nghĩ thế rồi. Hai là phận làm con đau buồn khi thấy ba mình như vậy.
- San nhi tại sao không nói gì vậy?
San San giật mình ngơ ngác quay ra nhìn ông.
- Chỉ là trong lòng con đang vui sướng khi thấy cô ta như vậy.
My trong cơn mê man vẫn nghe được tiếng nói chuyện của hai ba con, cô cười chua chát. Cô không bị trói và muốn đứng ngay dậy để đánh chết hai ba con kia nhưng làm sao mà cả người cô tê liệt chân tay bủn rủn không đứng nổi. Chỉ có thể nói thôi.
- Hàn Kim Trạch ông có giỏi thì giết tôi đi đừng hành hạ tôi như vậy trong khi ông đã có ý định giết tôi rồi.
- Còn cô, Hàn Linh San điều nuối tiếc nhất trong cuộc đời tôi là đã giúp đỡ nhầm người.
San San chạnh lòng, cô gái này đâu muốn như vậy, bản tính bên ngoài chỉ là che đậy để ba cô không nghi ngờ.
- San nhi con muốn đánh đập cô ta thế nào cũng được, giờ cô ta không khác gì người tàn phế không thể làm gì con được đâu.
San San trong lòng càng sợ hơn, tay cô đã run hơn.
- Không lẽ thuốc này khiến cô ta tàn phế cả đời sao?
Hàn Kim Trạch đáp. - Không thể. Khi hết tác dụng thì sẽ trở lại bình thường đó là điều ta tiếc nhất, nhưng sao con phải lo về chuyện đó vì chắc chắn ta sẽ giết nó.
------------
Dream Star
Hiện tại đã diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị, tranh ghế chủ tịch, bảo Duy trong tuần vừa qua đã làm hết công việc hết sức mình mong có thể giữ lại tâm huyết của ba mình, hôm nay có hoặc mất đều dựa vào may mắn.
- Bây giờ là bỏ phiếu chính thức bắt đầu. Hai người được tiến cử nhiều nhất là tổng giám đốc Hoàng Bảo Duy, và giám đốc ban hội đồng quản trị Lâm.
Thời khắc quan trọng chính thức bắt đầu, khiến tim người ta muốn bắn ra ngoài, lần lượt từng người từng người một bước lên. Và cuối cùng công bố.
- Giám đốc Hoàng có % cổ phiếu. Giám đốc Lâm có......!
Bảo Duy như ngừng thở, nếu lần này thất bại thì anh rất hổ thẹn với ba, cả tuần xoay chuyển mãi mỡi lấy được % cổ phiếu, còn cơ hội cuối cùng % cố phiếu của một cổ đông đã mất đi đâu.
- % cổ phiếu. Hiện tại đang có một cổ đông chưa bỏ phiếu, xin mời người đó bước vào.
Cạch. Cửa đẩy ra, gót chân mê hồn bước qua cánh cửa, cổ đông cuối cùng một cô gái mà ai cũng không thể ngờ.
- Tôi Lâm hạ Vy cổ đông cuối cùng sở hữu % cổ phiếu sẽ bầu cho tổng giám đốc Hoàng.
Cô thư ký phụ trách nhanh chóng thông báo.
- Cuối cùng chủ tịch Dream Star mới sẽ là tổng giám đốc Hoàng Bảo Duy.
.
Cuộc họp cổ đông kết thúc. Một phần tức giận, một phần lại vui mừng. Riêng Hạ Vy lặng lẽ rời khỏi như để tránh ai đó. Duy để ý không thấy cô đâu nên mới vội vã đi tìm.
- Hạ Vy. Nói cho anh biết chuyện này là sao? Không phải anh đã bảo em không được tham gia à?
Hạ Vy trả lời, trong lòng có chút bức xúc, tên này không định cảm ơn thì thôi lại trách móc. Anh cũng đâu biết vì chuyện này mà cô đã bỏ ra những gì.
- Em làm chuyện này rất an toàn. Nhưng không phải anh đã là chủ tịch rồi à, phải cảm ơn em đấy.
Duy mỉm cười, xoa đầu cô rồi gạt tóc sang một bên.
- Được rồi cảm ơn em đã mạo hiểm vì anh. Để trả ơn anh có thể đến nhà em nấu cho em một bữa không?
Hạ Vy vừa nghe đã vội vàng từ chối. - không. Đến nhà em không tiện lắm.
Bảo Duy bật cười.
- Này. Không phải em rất mong anh đến nhà em chơi sao bây giờ lại như vậy rồi.
Hạ Vy trả lời nhanh gọn rồi rời đi.
- Chỉ là không thích thôi.
Cô trở về phòng làm việc, vắt tay lên trán suy nghĩ, cô không biets sao mình lại như vậy, tại sao phải bỏ ra giá đắt như thế? Có một sự thật không thể chối bỏ, để mua được % cổ phiếu còn lại cô đã phải bán nhà, và dùng hết tài sản trong tài khoản mới mua được. Đó cũng là lý do cô từ chối mời anh đến nhà. Bây giờ tiền không có cô không biết thời gian nữa sống làm sao, đến tìm My thì không hề có ở nhà, cô bất lực vác mặt đến khu quán Bar ở tạm nơi cặn bã đó, nếu nói cho Duy chắc chắn cô sẽ bị chửi, vì đã tự gây ra phiền phức cho chính mình trước lời cản trở của anh.
.
Phòng làm việc chủ tịch.
Vừa mới lên chức nên ngồi vào ghế chủ tịch có chút không quên, nhưng anh cũng vô cùng hài lòng vì lần này đều là công sức của Hạ Vy.
Trợ lý nam cũng là tài xế riêng của anh bước vào, tươi cười rạng rỡ.
- Chúc mừng anh đã lên chức viên mãn.
Duy gật gật đầu hài lòng.
- Nghe nói Hạ Vy là cổ đông cuối cùng. Cô ấy thật giỏi.
Duy trả lời vui vẻ. - Cô ấy giỏi hơn tôi nghĩ.
- Nhưng dạo này tôi thấy cô ấy mỗi khi tan làm đều không trở về nhà, đều đi về hướng ngược lại hình như là đến bar. Và hôm qua cô ấy còn xin ứng lương trước, hình như kinh tế đang gặp khó khăn.
---------------
"Ding dong, ding dong, ding dong" tiếng chuông cửa nhà Nhật Anh bị một vị khách nào đó làm phiền liên hồi và không hồi kết, đến khi quản gia mở cửa chưa kịp nói năng gì cô đã xông vào, vừa chạy vào đến phòng khách liền gặp ba người, Nhật Anh, Hải Minh và bất ngờ hơn là Elly. Cô không nói nên lời chỉ trỏ.
- Chị...chị...không phải đã chết rồi sao?
Nhật Anh đứng dậy cố xoay người San San đi để tránh cho cô nhìn thấy Elly.
- Cô nhìn nhầm rồi, ra ngoài đi.
Cô miễn cưỡng, nhìn Nhật Anh khó chịu.
- Mặc kệ sống hết chết, hôm nay đến tôi có việc khác.
Hải Minh ngơ ngác nhìn San San lạ mặt, anh chưa từng gặp lần nào nhưng nhìn tính khí chả khác gì Hạ Vy, được cái khuôn mặt hiền hơn Hạ Vy thôi.
- Cô ấy là ai?
Nhật Anh đáp, giọng lạnh băng. - Con gái Hàn Kim Trạch, không chung một bầu trời với chúng ta.
Hải Minh cũng có vài phần bất ngờ, nhưng cũng không đến nỗi kích động.
- Được rồi, nếu cô ấy đã tìm đến đây có việc thì có lẽ là muốn chúng ta giúp việc gì đó?
San San gấp gáp gật đầu
- Đúng đúng, mặc dù tôi không biết anh là ai nhưng cũng cảm ơn anh đã chịu nghe tôi. Hôm nay mọi người phải đi cứu chị My ngay, không thì sau ngày nữa chị ấy sẽ không còn sống đâu, hôm nay là ngày thứ chị ấy bị tiêm loại thuốc kích thích đó, để đến ngày cuối cùng sẽ không chịu nổi đau đớn mà chết.
Nhật Anh hoảng hốt, bám chặt vai Hạ Vy tra hỏi kĩ càng.
- Cô đừng hòng lừa bọn tôi. Rõ ràng My nhắn tin lại đi du lịch để giải tỏa tâm trạng mà.
Hạ Vy lắc đầu, thở mạnh khó xử. - Đó chỉ là ba tôi lừa các người thôi. Bây giờ chị ấy đang phải chịu đau đớn, mỗi ngày loại thuốc kích thích đó lại tăng thêm một phần đau nữa, để qua ngày thứ có thể đứt mạch máu mà chết.
Hải Minh đáp.
- Cô đang nói đến có thể là loại thuốc đã được cấm, trước tôi cũng đã phá một vụ án thủ phạm có sử dụng loại thuốc đó với nạn nhân. Mà theo tôi được biết thuốc đó gây ảo giác, cảm giác đau, tê liệt tay chân.
San San gật đầu đồng ý, Nhật Anh vừa nghe xong đã không còn tâm trí nào mà bình tĩnh. Bóp chặt hai tay San San
- Nói nhanh, cô ấy ở đâu?
San San nhăn nhó đau đớn.
- Đến tối tôi sẽ dẫn anh đi, ban ngày sẽ rất nguy hiểm.
Nhật Anh quát lớn. - Mặc kệ nguy hiểm, tôi đâu biết được đến tối cô sẽ giở trò gì.
San San nhìn thẳng anh, ánh mắt quyết tâm không chút bối rối.
- Tôi không muốn chị ấy chét, cũng không muốn ba tôi gây thêm tội ác nên chắc chắn sẽ cứu chị ấy.
Hải Minh quay ra nhìn San San nói chuyện.
- cảm ơn cô, có lẽ cô không xấu xa như ba cô, chúng tôi tin cô. Nhưng về chuyện Elly còn sống mong cô giữ bí mật.
San San đồng ý. Còn một chuyện cô đắn đo từ nãy đến giờ mới nói.
- Tôi còn mong ba tôi sớm hối cải, và muốn ông ấy có thể nhận sự trừng phạt để đền bù cho linh hồn những người đã chết.
Hải Minh vỗ vai cô động viên, còn đưa tay quệt giọt nước mắt lăn trên má San San.
- Nếu cô đã có ý muốn như vậy tôi sẽ giúp, tôi là cảnh sát. Nhưng cô đừng trách tôi là được.
San San mỉm cười, lắc nhẹ đầu. - Không đâu.
--------------
Bar.
Hạ Vy ở trong căn nhà cũ của My ở trong dãy Bar đó, nhưng không được yên tĩnh suốt ngày bị làm phiền, đánh nhau, chửi bới vang lên không ngớt. Tuy nhiên cô không còn được nhúng tay vào xử lý nữa, bởi dãy bar này cô cũng đã bán, cô cảm thấy có lỗi với My, khi cả khu này My đã giao cho cô mà cô không biết giữ gìn, vì Bảo Duy mà bán đi, cô thầm cười nhạt.
- Cái giá để được anh quan tâm đắt vậy sao?
Bây giờ công việc làm thêm buổi tối của cô là làm phục vụ bar, tất cả nhân viên ở đây đều quen thuộc cô, nhưng mấy ai vui vì cô đã không còn là chủ, hạ Vy đã bỏ mọi người giờ quay lại làm việc khiến mọi người thêm khinh bỉ.
Bây giờ bị khách quán bar ép rượu hay bắt nạt cô cũng chả thể đánh trả mà chỉ có thể im lặng.
Cô vừa bê khay rượu đến trước mặt một ông khách, ông ta liền ôm lấy eo cô kéo vào lòng, muốn hôn cô, Hạ Vy ghê tởm đẩy ra, cô không được phép đánh người mà chỉ có thể chống trả.
"Bộp" Ly rượu vỡ choang trên đầu ông ta, một người đã giúp cô xử lý, rồi anh kéo cô đi. Bảo Duy.
Anh cởi áo khoác vest ra choàng lên người cô, rồi nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi, đang khóc lóc.
- Đã dám làm ra nhiều chuyện vậy rồi còn dám khóc à? - Duy chửi cô.
Hạ Vy mạnh mẽ, giờ đã tủi thân, bị phơi ra con người thật. Cô không dám nói gì.
- Chỗ này cũng bán rồi mà dám đến làm việc nữa à? Sao không nói với anh.
Cô lắc đầu, không dám ngẩng mặt lên. Duy lại hỏi tiếp.
- Giờ em ở lại căn nhà gần Bar hả? Nhưng chỗ đó cũng đã bán rồi mà.
HẠ Vy đáp. - Là em xin ở lại mấy ngày để tìm chỗ mới mai phải chuyển đi rồi, nhưng chưa tìm được chỗ nào.
Duy thở dài.
- Vì gì mà em phải thảm hại như vậy hả?
Hạ Vy nói, giọng nhỏ tý. - Không phải vì anh sao?
- Số tiền mua cổ phiếu đó là bao nhiêu?
Cô không trả lời, im bặt. Duy rút từ trong ví ra một chiếc thẻ bạch kim.
- Em cầm lấy đi, xem số tiền đó đủ chưa? Cầm lấy tiền rồi đừng vì anh mà làm chuyện như thế nữa.
Cô bỗng dưng tát anh một cái, ánh mắt đầy thù hận.
- Hoàng Bảo Duy em nói cho anh biết bây giờ em nghèo chứ không hèn. Em không xa xỉ đến nỗi bỏ ra rồi lại lấy lại gấp đôi.
Cô quay lưng lại bước đi, sao chưa lần nào cô thấy mình bị sỉ nhục như thế, cô đã vì anh mà làm nhiều chuyện như thế sao anh
không hiểu tấm lòng của cô. Và bây giờ cũng thế khi cô quay người bước đi rồi sao anh không đuổi theo, cô lại đang tự nhủ, nếu anh không đuổi theo thì chắc chắn cô sẽ không mơ mộng về anh, chấm dứt hẳn.
Hạ Vy đã rời đi, một tiếng, cô không biết mình đi đâu về đâu chỉ là trong lòng nặng trĩu buồn bã mà thôi. Đã thế, trời lại đổ mưa xuống, như trút giận lên đầu cô, nước mắt hòa lẫn mưa như giằng xéo con tim thành trăm mảnh. Cô cười chua chát, ngước lên bầu trời, giây phút này cô phải quyết định từ bỏ thôi, bỏ ra một cái giá quá đắt để rồi không còn lại gì, người như cô thật là quá khờ.
Người ướt sũng, nước mưa vô tình xối thẳng vào người, thì có ai đó bước đến bên cô che mưa cho cô. Hạ Vy xoay người lại, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn người bên cạnh, lòng càng buồn hơn, tại sao giây phút quyết định từ bỏ anh lại đến, hay anh đến là xem cô thảm hại không còn lại gì.
- Anh cút đi! Em đã giúp anh, anh không cần phải áy náy, sau này đừng đến tìm em mà đưa mấy thứ như vậy.
Phút chốc, hạ Vy bị anh kéo vào lòng mình, anh cúi xuống mạnh mẽ hôn cô, nụ hôn ngọt ngào như có phần trách móc, anh như muốn trút giận lên cánh môi mỏng manh kia, không dung thứ.
Giây phút cô bỏ đi, nhìn bóng dáng lưng thất vọng, anh đã muốn ngay lập tức kéo cô lại nhưng lòng tự trọng lại giữ chân anh, nhưng đến hiện tại anh vẫn lựa chọn ở bên cô.
-----------
Nhà Hải Minh
Elly buồn chán ngồi nhà một mình, trong lòng cô luôn cảm thấy bất an, một là lo lắng cho Hải Minh hai là lo lắng cho My, mặc dù không thể nhớ My là ai nhưng trong lòng Elly thấy My là người tốt và đáng mến.
Để xua tan sự lo lắng đó, cô đành phải bật tivi xem. Vừa ấn chuyển kênh lần thứ nhất, một cảnh tượng trong bộ phim hiện ra trước mặt cô. Một cô gái bị truy đuổi ráo riết, đằng sau là một đám người bịt kín mặt, vừa bị dồn đến vách đá, trước mặt là đám người hung han, sau cô là biển cả rộng lớn, cô gái đó không đắn đo nhảy xuống, rồi chìm dần.
Elly sợ hãi tắt tivi đi, không biết vì sao cô lại có cảm giác đó, dù sao cũng chỉ là một bộ phim. Trấn tĩnh lại cô suy nghĩ sâu hơn, nhớ lại từng chi tiết. Bỗng nhiên cơn đau đầu ập đến, đau đến tột cùng, cô chỉ biết la hét trong căn nhà nhỏ. Một giọt nước mắt rơi xuống nền nhà, lòng cô nặng trĩu, trái tim đau đớn bị giằng xéo, cô nhớ lại hết, nhớ đến đêm đó cô đã nhảy xuống biển. Và cả nỗi dằn vặt về vụ án của ba, cô cũng đã hiểu tại sao Nhật Anh và Hải Minh không cho cô nhớ lại. Nhưng cái quá khứu đau buồn ấy thật sự đã muốn vứt bỏ, tại sao ông trời lại cho cô nhớ lại tại sao lại nhìn thấy cảnh tượng đó.
.
Lúc này ở một nơi khác
Nhật Anh, Hải Minh và San San đã phá được vòng vây bên ngoài, My được giam ở một chỗ kín đáo xung quanh có rất nhiều vách tường bao phủ, có thể nói nơi đây rất hoang vắng.
San San bước lên mở cửa thì thấy bên trong bị khóa, theo phản xạ Hải Minh tiến lại đạp cửa xông vào.
Nhưng bên trong không có My, chỉ có Đặng Minh Quý bị ngất đi nằm dưới đất, sau gáy có một vết thâm.
San San vội vàng chạy tới đỡ Minh Quý dậy, cố gắng gọi.
- Tỉnh lại đi.
Nhật Anh không đứng nhìn, anh đã ra ngoài tìm nước rồi hất thẳng vào mặt Đặng Minh Quý c ho hắn tỉnh lại rồi quay ra chất vấn San San.
- Không phải cô nói My bị nhốt ở đây sao?
San San cố gắng giải thích. - ĐÚng vậy là ở đây, tôi còn đến rồi mà. Nhưng không biết tại sao lại không ở chỗ này nữa.
Minh Quý xoa tay sau gáy rồi cố ngồi dậy trả lời.
- San San nói đúng đấy. Vừa nãy ba cô ấy đã chuyển Huyền My đi rồi.
Hải Minh. - Đi đâu?
Minh Quý bất lực lắc đầu.
- Tôi không biết. Khi cô ấy bị đưa đi tôi cũng ở đây nhưng mà sau đó Hàn Kim Trạch liền đánh tôi ngất đi.
San San chột dạ.
- Có lẽ là ông ấy đã biết em và anh liên kết để cứu chị ấy rồi. Hải Minh anh có thể phát lệnh truy nã ba tôi không? Thủ phạm đứng sau vụ án Trần Nguyên Hùng. Tôi sẽ khai hết.
Hải Minh buồn bã. - Không được đâu. Người có thể làm chứng chỉ có Elly, nhưng bây giờ cô ấy mất trí nhớ rồi.
- Tôi nhất định phải tìm ra cô ấy - Nhật Anh nói rồi giùng giằng bỏ đi trong sự tức giận.
------
San San trở về nhà trong lòng cô buồn hơn bao giờ hết, cứ nghĩ là sẽ giúp được nhưng ai ngờ lại để sơ hơ cho ba phát hiện ra. Cô vừa về liền thấy ba mình đã ngồi đó, nét mặt không vui nhìn cô.
- Con có lẽ đã được mấy thằng nhãi kia đến đó.
San San quay người lại trả lời. - Đúng thế.
Hàn Kim Trạch nhếch mép.
- Ta đã sớm biết là con sẽ mềm lòng và Đặng Minh Quý sẽ giúp con nên ta đã dàn xếp mọi việc rồi
San San nét mặt không chút cảm xúc nhìn ba mình, cô đâu nghĩ được ông lại thành ra như vậy.
- Quả nhiên con gái không qau được mắt ba.
Nói rồi cô giùng giằng bỏ đi, bước lên đến tầng hai, cô đi vào hành lang bên phòng mình, rồi chợt đứng khựng lại quay đầu lại nhìn hành lang đối diện, cô rón rén đi ra nhìn ba mình hiện tại, ông đang định rời đi đâu đó. Rồi cô nhẹ nhàng di chuyển rồi mở cửa phòng ba cũng nhanh thoăn thoắt, cô đẩy cửa đi vào. Rồi lấy trong túi áo ra một túi chíp điện tử bé như con kiến.
- May là Minh Quý đưa cho mình cái này.
Cô lặng lẽ mở tủ quần áo, giày dép gắn lên đồ mà ba hay dùng nhất, vừa làm lòng cô luôn lo lắng, bồn chồn không yên. Cũng may là ba cô đã đi không thì hôm nay đã bị phát hiện.
------------
Hải Minh về nhà thì thấy nhà Elly ngồi một mình ở Sofa, đôi mắt đỏ hoe nét mặt trở nên vô hồn như người chết. Anh vội vã chạy đến cạnh cô
- Sao vậy Băng Hy
Elly ôm chầm lấy anh, nước mắt dàn giụa vào chiếc áo sơ mi.
- Hồi nãy mất điện nên tôi sợ.
Anh xoa đầu cô mỉm cười. - không sao. Mọi thứ đã ổn rồi.
- My thế nào rồi? Tìm thấy cô ấy chưa?
Hải Minh ngồi xuống ghế thở dài. - Hàn Kim Trạch đã đưa cô ấy đi chỗ khác. Nếu ông ta bị truy nã thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn. Nhưng không có cách nào lật lại vụ án.
Elly đáp.
- Không có một chút chứng cứ nào sao?
Hải Minh lắc đầu. - Không có. Bây giờ chỉ có nhân chứng mới làm được, nhưng cảnh sát đó đã chết, người còn lại là em nhưng em lại mất đi ký ức.
Elly im bặt, cô không dám nói ra sự thật là mình đã nhớ lại, vì cô sợ sẽ phải rời xa Hải Minh. Nhưng nghĩ đến My, đã mất tích ngày, ngày mai sẽ là ngày thứ nếu cô không làm thì My sẽ chết. Mọi chuyện đều có một phần lỗi của Elly, nên hiền tại trong lòng cô cực kỳ bối rối.
Cô nhìn Hải Minh đang tựa vào sau ghế Sofa mệt mỏi, mà lòng nặng trĩu.
" Hải Minh, đây có lẽ là chuyện em không mong muốn nhất. Nhưng giờ em không thể trốn tránh nữa rồi, lần này em phải đối mặt với Hàn Kim Trạch thôi." - Cô thầm nói