Nhất Đao Xuân Sắc

quyển 2 chương 84: đệ nhất kỳ – bích khuyết phong hoa thập tam vấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng!

Thành phần: xôi thịt, cẩu huyết, cổ kim hỗn độn, hài pink bựa vân vân

Liều lượng: lần / ngày, câu / lần

Chống chỉ định: trẻ dưới tuổi cùng những người không tiếp thu được độ hoan thoát hỗn loạn của sản phẩm (tuy nhiên đặc biệt khuyến khích vượt rào chống chỉ định)

Hạn sử dụng: vô thời hạn, đọc lúc nào cũng không bao giờ là quá trễ

Nhà sản xuất và phân phối: Lạc Hữu cung

Sản phẩm này là hàng made by Phúc Vũ, chỉ nhằm mục đích giải trí, không có tác dụng thay thế phiên ngoại hàng thiệt giá thiệt.

Nếu đã thông qua hướng dẫn sử dụng rồi thì…. Let’s gooooooooo!

Hôm nay tất niên ngày lành tháng tốt, tệ phái Lạc Hữu cung một lần nữa vô cùng hân hạnh giành quyền khai mạc đại hội Nhất bách vấn, khách mời danh dự lần này không ai khác chính là các vị mỹ nam tử trong Nhất đao. Lại nói quá trình mời mọc trải qua bao gian lao khổ ải, để mời được các vị gia kia, chúng tôi đã phải thỉnh cầu sự trợ giúp của Niếp Thập Tam Niếp đại hiệp. Mà điều gì có thể khiến cho Niếp đại hiệp chịu mở tôn khẩu? Sách có câu, con đường ngắn nhất để bắt quàng làm họ với Niếp Thập Tam chính là con đường hoàng kim đi qua Hạ Thập Ngũ. Vì vậy cung nhân Lạc Hữu cung một lần nữa phải hy sinh tài sản xương máu đút lót cho Hạ đại nhân. Cuối cùng nhờ Niếp đại hiệp nhất ngôn đề bạt, Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết cũng chịu đại giá quang lâm dắt tay nhau tham dự buổi phỏng vấn hôm nay. Tô cung chủ ban đầu một mực yêu cầu để Đường tam thiếu gia Đường Nhất Dã làm người chủ trì đại cuộc. Chỉ là Phúc Vũ đồng chí sao có thể cam tâm, mình ra sức thì mình phải là em mờ xi chính thức! Vì thế Phúc Vũ giở thủ đoạn hù dọa Đường Tiểu Dã rằng những câu phỏng vấn lần này đều liên quan tới vấn đề + hoàn toàn không thích hợp với một con người ngây thơ thuần khiết tuy ngoại hình là U nhưng tâm hồn vẫn còn U như Đường ‘qua tử’ đây. Kết quả da mặt dày + âm hiểm Phúc Vũ đã thành công dụ Đường Tiểu Dã rút lui có trật tự (tiêu sái nghiêng người tránh đi một chiếc dép phang tới). Vì vậy tại Lạc Hữu cung đèn kết hoa giăng diêm dúa từ trong ra ngoài, siêu chủ trì Phúc Vũ, sau khi đá đít Đường tam thiếu gia, đang bận rộn cắm hoa ở đại điện, nơi sẽ diễn ra buổi phỏng vấn vào trừ tịch, chợt nghe mọi người kinh hô.

Xa xa giữa không trung, hai thân ảnh một trắng một đỏ đang phiêu phiêu bay vào viện lạc. Phúc Vũ từ đáy lòng cảm khái: Cao nhân quả là cao nhân, đại môn rộng mở không thèm đả động, tường cao cả trượng cứ thích vượt lên chính mình. Chỉ thấy bạch y nhân, tay trái cầm đao khí thế lăng lệ, tay phải vòng qua thắt lưng hồng y nhân. Bạch y nhân tuấn lãng phi phàm, đôi mắt hẹp dài lấp lánh thần thái, sáng như sao trầm biển sâu. Vết sẹo bên má trái nhưng không làm mất đi vẻ hoàn mỹ trên khuôn mặt, ngược lại càng tôn thêm nét mị hoặc cuồng dã. Hai bên thái dương tóc mai đã điểm sương khiến hắn trông cao ngạo như bạch lang vương. Mà hồng y nhân đang dựa đầu vào vai hắn, có thể nói là kinh diễm chúng nhân. Sắc da thắng tuyết, đôi mắt thu thủy, trong thanh lãnh lộ yêu nghiệt. Nói hắn là trích tiên hạ phàm, chi bằng nói hắn là tiên hồ giáng thế, bởi lẽ mị thái hoành sinh, từng ánh mắt từng biểu tình đều câu dẫn cực độ. Hai người tuy đang thi triển khinh công, nhưng không hề nhìn về phía trước, mà là nhìn nhau nói cười. Phúc Vũ sau khi bất động thanh sắc xác định nỗi lo họ sẽ không cẩn thận va vào mái ngói đại điện chỉ là lo bò trắng răng, cũng liền thả hồn theo mỹ cảnh mà hai người tạo ra. Hồng y nhân và bạch y nhân dường như là một đôi bích nhân trời định, họ đứng chung như thế tự nhiên hình thành một loại cảnh đẹp ý vui, khiến người cảm thấy hài hòa không gì sánh được, đến nỗi khó lòng dời mắt.

Không biết qua bao lâu, Phúc Vũ chợt thấy một chiếc khăn trắng muốt đưa đến trước mặt mình, dụi dụi mắt liền phát hiện không biết từ khi nào bạch y nhân đã ôm hồng y nhân đứng giữa đại điện, còn đưa mình một chiếc khăn, vẻ mặt chán ghét nói: “Lau sạch nước miếng, bắt đầu đại hội.”

......

Không sai! Khách mời đặc biệt của hôm nay đã tới.

Phúc Vũ cuống quýt vệ sinh lại mặt mũi, sau đó bắt loa kêu gọi quan chúng tập trung.

Phúc Vũ: (Sau một hồi khua môi múa mép khai mạc đại hội) Trước tiên xin mời Tô cung chủ nói đôi lời với khán giả.

Tô Tiểu Khuyết: (vẫy tay) Chào mọi người, ta là đương kim cung chủ Thất Tinh Hồ Tô Tiểu Khuyết người gặp người yêu hoa gặp hoa nở. Tuấn nam mỹ nữ nào có nhu cầu gia nhập Thất Tinh Hồ chúng ta luôn được nhiệt liệt hoan nghênh.

Khán đài một tràng pháo tay nồng nhiệt xen lẫn tiếng huýt sáo. Những dãy băng rôn “Tô cung chủ vạn THỤ vô cương” hoa lệ lệ giăng khắp nơi.

Phúc Vũ: Ai nha~ Tô cung chủ quả nhiên rất được chào đón. Tiếp theo xin mời Tạ giáo chủ.

Tạ Thiên Bích: (rút Trường An đao) Xích Tôn Phong Tạ Thiên Bích, lĩnh giáo cao chiêu của các vị.

......

Băng rôn “Tạ giáo chủ CÔNG đức vô lượng” còn chưa kịp giương cao đã đông cứng giữa không trung.

Phúc Vũ: Khụ... đây không phải đại hội võ lâm.

Bích: (điềm nhiên tra đao vào vỏ) Hôm nay tâm tình tốt, đùa một chút. Bắt đầu đi!

Mọi người:... Đùa kiểu này rớt tim a!

. Lần đầu gặp nhau là lúc nào? Ở đâu?

Bích: (khinh thường) Ngay từ đệ nhất chương. Ngươi thân là người chuyển ngữ không phải biết quá rõ rồi sao? Còn hỏi?

Khuyết: (vỗ vai Bích) Ngươi đừng khi dễ trẻ dại (?). (mỉm cười hòa ái) Năm đó chúng ta gặp nhau ở Thử Kiếm Đường trên Bạch Lộc Sơn.

Bích: (cũng cười theo) Ta rất vui vì ngươi nhớ kỹ như vậy.

PV: Mới bắt đầu đã tú ân tú ái, kích thích nhân sĩ độc thân!

. Bên nào là công? Bên nào là thụ?

Hiện trường quỷ dị trầm mặc.

Lá vàng trước gió khẽ đưa vèo.

......

PV: (nhịn không được phá vỡ sự im lặng) Có vấn đề gì à?

Khán giả:... Ngươi không cảm thấy câu hỏi và câu hỏi cách xa nhau những bảy vạn tám ngàn dặm sao?

Hiển nhiên không theo kịp tốc độ chuyển đề tài như hãn mã này.

PV: (nghiêm mặt) Vì số lượng câu hỏi có hạn, cho nên chỉ dùng để khai thác những thông tin cần thiết.

Tô Tiểu Khuyết bỗng dưng có loại dự cảm bất lành về “những thông tin cần thiết” kia.

PV: (vô cùng bình tĩnh) Mời hai vị trả lời.

Bích: Ta đương nhiên là công.

Khuyết:... Ân.

PV: Ngươi ân cái gì?!

Bích: (điềm nhiên) Ta là công.

PV: (trừng) Biết rồi, ngươi không cần cường điệu.

Bích: (thản nhiên) Bởi vì ngươi hỏi hắn ân cái gì.

PV: Cho nên?

Bích: (nghiễm nhiên) Ta là công.

PV:... Chúng ta dừng lại ở đây đi.

. Tại sao quyết định như vậy?

Bích: Hỏi Trần Tiểu Thái.

PV: = = Đại suất ca, huynh hợp tác một chút có được không!

Bích: (thâm trầm) Được thôi. Bởi vì ta cường thế, ta ôn nhu, ta lãnh tĩnh, ta nhẫn nại, đã vậy còn anh tuấn tiêu sái đĩnh bạt hiên ngang, quá đủ tố chất làm công.

Khuyết: (liếc) Bởi vì hắn mặt dày vô lại còn tự kỷ, quả thật rất có tố chất.

Mọi người gật gù biểu thị hoàn toàn đồng tình!

. Ngươi bắt đầu ý thức được mình phải lòng đối phương từ lúc nào?

Bích: (vuốt cằm) Có thể trong suốt quá trình ở chung trên Bạch Lộc Sơn, hoặc giả ngay từ lần đầu tiên gặp hắn đã thích hắn, cảm thấy hắn thật thú vị.

PV: Khi đó ngươi bao nhiêu tuổi?

Bích: Ta , còn hắn mới tuổi.

Tô Tiểu Khuyết tựa hồ đang hồi ức lại khoảng thời gian đó, nhất thời khuôn mặt sáng lên ý cười.

PV: (cực kỳ sát phong cảnh) Tạ Thiên Bích, ta cho ngươi biết một chuyện, ngươi luyến đồng!

Khuyết: (hồi ức bị đứt quãng, hung hăng) Ngươi mới luyến đồng, cả nhà ngươi đều luyến đồng! Hắn cũng chỉ lớn hơn lão tử tuổi.

Tạ Thiên Bích biểu thị phi thường thỏa mãn vì bản năng bênh chồng của tiểu hồ ly nhà mình.

. Ngươi chuẩn bị gì cho sinh thần của đối phương?

Khán giả một lần nữa kháng nghị không đỡ nổi cái sự chuyển đề tài như chong chóng này. Bất quá hai vị khách mời thích ứng rất nhanh.

Bích: (thâm tình) Hát một bài tình ca, tặng một đóa hoa dại.

Khuyết: (diện vô biểu tình) Hoa dại, ta nhận. Tình ca, thôi khỏi, cám ơn.

Bích: (chìm trong hồi ức) Ta còn nhớ lần đó trên đường dẫn ta tới Cái Bang thụ hình ta làm thế ngươi rất vui.

Khuyết: (khẩu hạ bất lưu tình) Đó là vì ta thương tình ngươi sắp chết, kỳ thực ngươi hát rất khó nghe.

Bích: (bị đả kích nặng nề) Được rồi, về Xích Tôn Phong ta sẽ tập hát lại.

Phúc Vũ và khán giả trong lòng thầm ai điếu cho chúng đệ tử Xích Tôn Phong.

. Thế Tiểu Khuyết ngươi sẽ tặng gì cho hắn?

Khuyết: (sắc mặt ửng đỏ khả nghi) Ta...

Bích: (kích động ôm Khuyết) Tiểu Khuyết ngươi quả nhiên hiểu lòng vi phu... Ách! (bị Khuyết một cước đá bay)

Khuyết: Ta còn chưa nói xong! Ý ta là ta sẽ... tắm rửa thơm tho lên giường đợi hắn (càng nói đầu càng cúi thấp, giọng càng nhỏ ^^~)

PV: (hắc tuyến) Tô cung chủ, ngươi cảm thấy hai câu trả lời này có gì khác nhau sao?

Bích: (bay trở về ôm Khuyết) Kỳ thực ngươi không cần tắm ta vẫn si mê ngươi.

PV: (cảm khái) Tạ giáo chủ đã triệt để trung khuyển hóa, trung khuyển đến không thể trung khuyển hơn.

. Có gì bất mãn về đối phương?

Khuyết nhìn Bích, cười đến ý vị thâm trường.

Bích: (toát mồ hôi lạnh, tóm cổ người chủ trì) Ngươi đây là muốn ly gián bọn ta?! Câu tiếp theo!

PV lão lệ tung hoành ngửa đầu nhìn trời: Đúng là nằm cũng trúng đạn a!

. Đối phương làm gì khiến ngươi không vui?

Người chủ trì lại hoa lệ lệ nhận được vô số phi đao bắn ra từ trong mắt Tạ giáo chủ, thành thử vô cùng thức thời nhảy sang câu khác.

. Ngươi cảm thấy mình cuốn hút ở điểm nào nhất?

Bích: (vuốt cằm) Ta thừa nhận ta rất anh lãng, có chút cuồng dã lãnh khốc.

PV: (gật đầu lia lịa) Phải đó phải đó, vết sẹo trên má ngươi rất có khí khái nam tử nha!

Khuyết: (bĩu môi) Ta thấy hắn cuốn hút nhất là bản tính trung khuyển.

Mọi người: (quạ bay đầy đầu)

PV: (vỗ vai Bích) Ta nói Bích huynh, trung khuyển là đức tính tốt đẹp nhất ở một vị tướng công, ngươi phải cố gắng phát huy!

. Nơi nhạy cảm nhất của chính ngươi?

Bích: (bâng quơ) Đương nhiên là chỗ đó.

PV: (não bộ úng thủy) Chỗ đó là chỗ nào?

Bích: Hỏi Tiểu Khuyết Nhi.

Khuyết: (trừng) Ngươi không cảm thấy xưng hô như vậy buồn nôn lắm sao!

Khán giả: (nhiệt liệt cổ vũ) Một chút cũng không, hảo thâm tình hảo sủng nịch a~~

Khuyết:...... (hắc tuyến)

PV: (càng hắc tuyến) Ta lấy tư cách là một người chủ trì chuyên nghiệp ra kiến nghị, các ngươi có thể kéo đề tài trở về không = =

. Nơi nhạy cảm nhất của đối phương?

Bích: (cảnh giác) Ngươi hỏi để làm gì?

PV: (lau mồ hôi) Đây là phỏng vấn a phỏng vấn!

Khuyết: (cười lả lơi) Nơi nhạy cảm nhất trên người hắn chỉ có ta mới biết. Muốn biết à? Muốn biết thì... ngô... (bị ai đó cưỡng hôn)

PV: (cực kỳ không thức thời) Uy uy các ngươi còn chưa trả lời câu hỏi nha!

Nói xong liền hứng một màn dép bay đầy trời, còn hoành tráng hơn cả Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường Môn.

Khán giả: (kích động) Ngươi là đồ không biết tình thú, tránh ra cho bọn ta xem!

Vì vậy Tạ giáo chủ tiếp tục hun, Tô cung chủ tiếp tục bị hun, người chủ trì tiếp tục bị hành hung.

. (Chủ trì bơi ra từ trong biển dép) Bình thường hay H ở đâu?

Bích: (hiếm khi xấu hổ) Trong thân thể hắn...

PV: (phẫn nộ đập bàn) Người này tuyệt đối là giả vờ xấu hổ! Rõ ràng làm bộ suy nghĩ lệch lạc, xuyên tạc câu hỏi thuần khiết của ta!

Khán giả: (nhắc nhở) Ngươi xác định vấn đề liên quan đến H là vấn đề thuần khiết?

Khuyết: (mặt đỏ thấu)... Đại hỗn đản >_

PV: (hiếu kỳ) Bất quá ta vẫn thắc mắc a, Bích huynh, nói vậy có nghĩa là những lúc bất bình thường thì H trong thân thể ngươi sao?

Bích: (trầm mặc giây, sau đó rút Trường An đao)

PV: (quăng luôn bảng câu hỏi) Tiểu sinh biết tội ~

. Trong lúc H có ước hẹn gì không?

Khuyết: Không nhớ...

Bích: Căn bản một người lo làm một người lo rên, nên quên ước hẹn.

Khuyết: (tức giận tung một cước) Ngươi đừng ở đó giả bộ thật thà cái gì cũng khai hết ra!

PV: (hảo tâm nhắc nhở) Phỏng vấn luôn đề cao đức tính trung thực nha!

. Dùng một câu để hình dung đối phương lúc H.

Khuyết: (ôm mặt) Không rõ...

Bích: Hắn thoải mái đến chỉ còn biết rên, làm sao nhìn rõ.

Khuyết: (đạp) Câm miệng!

PV: (nghiêm mặt) Đây là buổi phỏng vấn, không thể câm miệng được a Tô cung chủ, Tạ đại giáo chủ mau trả lời, đối phương lúc đó thế nào?

Bích: (bị Khuyết trừng, nhanh miệng nói) Cực đẹp, cực mị, cực yêu nghiệt.

Khuyết: (vành tai có xu hướng đỏ lên)

. Lúc H ngươi hy vọng đối phương nói gì?

Bích: Hắn chỉ cần gọi tên ta là đã dụ hoặc không gì sánh được.

PV: (gợi ý) Thường thì câu này hỏi các tiểu công, bao gồm cả Niếp thúc thúc tôn kính của ngươi, đáp án đều là “thêm lần nữa”.

Khuyết: (Già La đao lấp lánh trong tay, cười ngọt) Ta rất thích câu trả lời này của hắn, ngươi có ý kiến gì sao?

PV: Ách, không dám không dám. Vậy Tô cung chủ muốn hắn nói gì lúc đó?

Khuyết: (trấn định) Lần này nhường ngươi.

Bích: (trán ứa gân xanh)

PV: Các tiểu thụ quả nhiên trăm miệng một lời ╮(╯▽╰)╭

. Bên thụ đã từng chủ động câu dẫn chưa?

Bích: Nhiều lần.

Khuyết: (đỏ mặt) Hồi nào!

Bích: (nhất phái tự hào) Ở Lạc Vân Phong... (mơ màng) đó là lần đầu tiên của hai ta... Còn có Nguyệt Nha Phong nữa.

PV: (gật gù) Tô cung chủ a, theo ngữ pháp thì hai lần là số nhiều rồi.

Bích: (vỗ bàn) Ai nói chỉ có hai! Còn ở... ngô... (bị Tiểu Khuyết diệt khẩu ╮(╯▽╰)╭)

. Biểu tình bên công lúc đó?

Bích: (nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ) Lúc đó ta không rảnh soi gương...

PV: (khóe miệng co lại) Tạ đại giáo chủ, với tài trí của ngài cũng nên hiểu câu này là hỏi Tô cung chủ!

Khuyết: (khinh miêu đạm tả) Giống sói.

PV: Sói cũng có biểu tình sao?

Khuyết: Có, lúc đói.

Mọi người: (đồng loạt cảm khái) Tô cung chủ đây là gián tiếp mắng phu quân là cầm thú ấy mà.

Bích:......

. Bên công từng có hành vi cường bạo không?

Bích: (nhíu mày) Chưa bao giờ, ta nâng niu hắn còn không hết!

Khuyết: (nghiêm túc) Ân, hắn sẽ không chạm tới ta nếu không được cho phép, càng không thừa nước đục thả câu chứ đừng nói là cường bạo.

PV: (gật gù) Hảo chính trực nha!

Bích: Ta chỉ chính trực với Tiểu Khuyết.

Khuyết: (nhướn mày) Tức là ngươi sẽ cường bạo người khác?

Bích: = = Ngươi lại suy nghĩ theo đường vòng!

. Bên thụ phản ứng thế nào?

Khuyết: Chuyện không xảy ra làm sao biết phản ứng thế nào.

Bích: (vỗ vỗ Khuyết) Đừng để ý. Tên này rõ ràng muốn bị điều giáo.

PV:... Ta sớm muộn cũng bị phu phu các ngươi tức chết!

. Ngươi có cảm thấy xấu hổ trước hoặc sau khi H không?

Bích: Khụ... Tiểu Khuyết từng bảo ta mặt dày.

Khuyết: Khụ... Nhưng ngươi đừng tưởng hắn không biết xấu hổ.

PV:?!? Là sao?

Khán giả: (khinh bỉ) Ngươi ngốc quá, tức là bọn họ đều xấu hổ!

Khuyết: (ngạo kiều) Ta có nói ta xấu hổ sao!

Khán giả: (trực tiếp chân tướng) Ngươi đỏ mặt.

Tô Tiểu Khuyết câm nín. Tạ Thiên Bích cười lớn.

. Trong lúc H thống khổ nhất là chuyện gì?

Bích: Đang làm bị gián đoạn.

PV: (hiếu kỳ) Bị cái gì gián đoạn?

Khuyết: Tỷ như phát hiện có người nhìn trộm.

PV: Σ( ° △ °|||) Ai lại to gan tới mức dám nhìn trộm đông cung sống của hai đại ma đầu?! (quay sang bỏ nhỏ với khán giả) Vị anh hùng gì đó ơi, huynh có quay lại cảnh ấy không, ngàn vạn lần phải share cho tại hạ…

Bích: (lạnh lùng) Vọng tưởng! Kẻ nhìn trộm bị xử lý, còn tang chứng bị tịch thu.

PV: (chột dạ ho nhẹ một tiếng) Rồi sau đó?

Khuyết: Hai ta tiếp tục chuyện bị gián đoạn.

Mọi người:......

. Ngươi muốn thử H ở đâu?

Bích: Trên núi dưới sông đều đã thử qua. (vuốt cằm) Ân, giữa rừng hoa là một chủ ý không tệ.

PV: (hâm mộ) Woa, hảo lãng mạn! Tô cung chủ có phu quân như thế thật là phúc báu.

Khuyết: (cười lạnh) Còn phải xem là biển hoa gì đã. Biết đâu là hoa ăn thịt người thì sao?

PV: Hãn, trình sát phong cảnh của Tô cung chủ lại thăng lên một tầm cao mới!

Bích: Ta lại cảm thấy rất tình thú.

PV:... Ý ngươi là H giữa rừng hoa ăn thịt người rất tình thú, hay là Tô cung chủ sát phong cảnh rất tình thú?

Bích: Cả hai.

PV:... Ta phát hiện ngươi là một M đầy tiềm năng!

. Ngươi có thích H không?

Bích: Ta luôn thống khoái thừa nhận, nếu đối tượng là Tiểu Khuyết, ta rất thích.

PV: (gật gù) Nhìn mặt là biết rồi.

Bích:......

PV: Còn Tiểu Khuyết?

Khuyết:......

PV:??????

Bích: (nhanh nhẩu) Ý hắn là thích, thích vô cùng!

Khuyết: Tạ Thiên Bích, là ngươi ép lão tử dùng vũ lực! (dứt lời Già La đao xuất thủ)

. Ngươi có cảm thấy mình am hiểu H?

Bích: Thứ ta không bao giờ khuyết thiếu, chính là tự tin.

PV: Ân, nam nhi cần bản lĩnh như vậy! Tô cung chủ có tự tin thế không?

Khuyết: Chờ hắn chịu cho ta lên trên ta tự tin mình cũng sẽ chứng tỏ được bản lĩnh nam nhi.

. Ngươi có cảm thấy đối phương am hiểu H?

Bích: (vẻ mặt hạnh phúc) Lần nào hắn cũng khiến ta sảng khoái muốn chết.

Khuyết: (thẹn quá hóa giận) Ta nói cho các ngươi hay, hắn một chút cũng không am hiểu!

PV: (trấn an) Ai nha Tiểu Khuyết, mỗi lần ngươi nói lời trái với lương tâm biểu tình luôn không được tự nhiên như thế ~~ (trấn an kiểu gì vậy?!!)

. Nếu đối phương bỗng nhiên không khát cầu thân thể của ngươi nữa?

Bích: Ta cầu hắn là được.

Khuyết: Ta y thuật thần thông, tới chừng đó sẽ phối dược bổ thận tráng dương cho hắn.

Mọi người: 囧!!!

Bích: (cảm động nắm tay Khuyết) Tuy rằng ngươi nghi ngờ năng lực của ta, nhưng hành động này chứng tỏ ngươi luôn quan tâm ta, không rời bỏ ta.

Mọi người: (囧 bình phương) Tạ giáo chủ, ngươi có còn cốt khí không vậy? Đây là vấn đề liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân a!

Bích: (mượn cơ hội tiếp tục trình diễn thâm tình) Vì Tiểu Khuyết, ta ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng có thể từ bỏ.

Tiểu Khuyết vui vẻ ôm mặt người yêu cọ loạn một trận.

Mọi người biểu thị bị gian tình chiếu mù mắt luôn rồi!

. Muốn đối phương gọi mình thế nào?

Bích: Hắn gọi Thiên Bích là ngọt ngào nhất. (quay sang bỏ nhỏ với người chủ trì) Thật ra ta rất muốn nghe hắn gọi một tiếng phu quân.

Khuyết: (trợn mắt) Mơ đi!

PV: (nhanh chóng giải vây) Ai nha Tô cung chủ ngài vẫn chưa trả lời a.

Khuyết: Gì cũng được miễn đừng là nương tử hay phu nhân gì đó.

Bích: (giở thủ đoạn tán tỉnh) Vậy bảo bối nhi thì được phải không?

Khuyết: (nghiêm mặt) Ta phát hiện ngươi càng ngày càng buồn nôn.

Bích: (chỉ chờ có thế, nhào tới ôm) Đều tại ngươi a!

PV: Các ngươi thật vô pháp vô thiên! Trước mặt công chúng dám ngang nhiên như vậy! Đã ôm rồi còn không mau qua động tác kế tiếp!

Khán giả:...... (mất trật tự trong gió)

. Đối phương nói gì khiến ngươi bị mê hoặc?

Bích: Hắn không cần nói gì vẫn mê hoặc được ta.

Khuyết: (híp mắt suy nghĩ) Ân…

PV: (kinh ngạc) Hắn chỉ “ân” thôi ngươi cũng bị mê hoặc?!? Đúng là không có tiền đồ.

Khuyết: (hắc tuyến) Nhất thời nghĩ không ra.

PV: (càng kinh ngạc) Một câu ‘nhất thời nghĩ không ra’ của hắn có gì lãng mạn đâu mà ngươi cũng bị mê hoặc?!? Quá không có tiền đồ!

Khuyết: (cười lạnh, rút Già La đao) Thế này thì có tiền đồ chưa?

PV: (vẫy đuôi) Tô cung chủ tiền đồ vô lượng nha~~~~

. Nếu có bằng hữu nói với ngươi rằng: “Ta rất tịch mịch, nên đêm nay cô độc một mình, xin… ” đại khái là muốn H, ngươi ứng xử thế nào?

Bích: Người khác chém không tha, còn Đường Nhất Dã sẽ không làm thế.

PV: (trong lòng khinh bỉ) Ngươi lấy đâu ra nhiều bằng hữu như vậy mà có người khác…

Khuyết: (tự tiếu phi tiếu) Đại ca ta đương nhiên không, nhưng Trình Tử Khiêm thì…

Bích: Ngươi biết ta sẽ thẳng thắn từ chối.

PV: Thế còn Tô cung chủ?

Khuyết: (vuốt cằm) Nếu là mỹ nhân thì….

Bích: (khẩn trương nắm tay hắn)

Khuyết: (cười hì hì) Ta cũng từ chối.

. Ngoài ái nhân ra ngươi có từng nảy sinh quan hệ ngoài ý muốn với ai khác không?

......

Bầu không khí có điểm vi diệu.

Hai vị đương sự từ chối trả lời.

Người chủ trì vì bảo toàn tính mạng trước sự đe dọa của Trường An đao và Già La đao, đành phải tái diễn hành động rất không có cốt khí, chính là đổi câu hỏi = =

. Ngoài ái nhân ra ngươi còn H với ai khác không?

PV: Khụ, lại chủ đề nhạy cảm, tại hạ xin kiếu.

Khán giả: (bất mãn) Ngươi làm chủ trì còn tệ hơn Phó Lâm Ý lần trước.

[Thập nhất vương gia đang nằm nhà cắn hạt dưa đột nhiên hắt hơi một cái rõ to.]

. Ngươi nghĩ sao về SM?

Khuyết: Biến thái!

Bích: Ta bài xích, ta không thích những thứ khác đi vào nơi chỉ thuộc về ta.

Tô Tiểu Khuyết trên mặt một trận xanh một trận trắng.

Bích: (phát giác lỡ lời) Ách, quá khứ là quá khứ, ta chỉ nghĩ tới hiện tại và tương lai.

. Đối với cách nghĩ “nếu đã không chiếm được trái tim, ít nhất cũng phải chiếm được thể xác” ngươi tán thành hay phản đối?

Bích: (vân đạm phong khinh) Nếu ta nghĩ như vậy, lúc hắn bị dâm độc dày vò ta đã thừa cơ chiếm lấy hắn rồi.

Khuyết: (mỉm cười, chủ động ôm Bích) Đây mới là Tạ Thiên Bích mà ta yêu.

Mọi người biểu thị, bị tim hồng bay tới tấp làm cho hoa mắt luôn rồi!

. Nếu đối phương bị cuồng đồ cưỡng gian, ngươi sẽ làm gì?

Khuyết: (hùng hồn) Kẻ duy nhất nhất có thể cưỡng gian Tạ Thiên Bích, chỉ có Tô Tiểu Khuyết ta!

Bích: (buồn cười) Ta có nên vui mừng trước lời tuyên cáo khẳng định chủ quyền này của ngươi không, ân?

PV: 囧 Ngươi không thấy dã tâm phản công của Tô cung chủ rất lộ liễu sao!

Bích: (ngạo nghễ nhìn Tiểu Khuyết) Kỳ thực ta cũng muốn xem thử hắn sẽ làm sao cường bạo ta.

Khuyết: (nheo mắt nguy hiểm) Ngươi cứ đợi đấy.

PV:... Cho nên nói Tạ giáo chủ là đại M không sai.

. Bên nào tỏ tình trước?

Khán giả:... Người ta đều đã bàn đến vấn đề cường bạo rồi, giờ này ngươi mới hỏi tới vụ tỏ tình!

PV: (cười gượng) Ha hả, thay đổi không khí, thay đổi không khí.

Bích: (thở dài) Là ta, vừa tỏ tình trước vừa bỏ công theo đuổi hắn. Hắn rất khó theo đuổi a.

Khuyết: (nhướn mày) Thở dài là sao? Ngươi mệt mỏi vì chuyện này?

Bích: (mặt không đổi sắc) Đâu nào, ta chỉ là thở dài vì lối tư duy quá hỗn loạn của tên chủ trì này thôi.

Khuyết: (thở dài theo) Ai~

PV:... Phu xướng phu tùy thì giỏi lắm sao = =

. Ngươi thích đối phương đến mức nào?

Bích: Ta ngay cả Xích Tôn Phong cũng có thể buông bỏ vì hắn. Còn nữa, không phải thích, mà là yêu. Tạ Thiên Bích chỉ yêu Tô Tiểu Khuyết!

Khán giả: (ngất ngây–ing)

Khuyết: (cười đến ấm áp) Ta cũng không thích hắn, ta yêu hắn.

Khán giả: (YY-ing)

. Ngươi có yêu đối phương không?

......

Bích: Từ đáp án câu trên suy ra, đây là câu hỏi ngu ngốc và dư thừa nhất từ đầu đến giờ.

Khuyết: (gật gù) Ân, ta đang nghĩ, chúng ta phải chăng cũng bị ngốc theo khi tham gia buối phỏng vấn ấu trĩ này?

PV: (đáy lòng rơi lệ tiếp thu búa rìu dư luận)

. Nếu đối phương thay lòng đổi dạ, ngươi sẽ làm gì?

Bích: Tuy rằng Tiểu Khuyết rất háo sắc, nhưng ta tuyệt đối tin tưởng hắn.

Khuyết: Hắn chỉ thích bá nghiệp, người duy nhất hắn muốn là ta.

PV: (chấm chấm nước mắt) Thấy hai đứa đồng ý đồng lòng như vậy, lão nương cũng yên tâm ăn tết…

Tạ Thiên Bích và Tô Tiểu Khuyết tay đều nổi gân xanh vì kiềm nén xung động làm thịt người chủ trì.

. Liệu có tha thứ nếu đối phương thay lòng?

Bích: (không nhịn được nữa xách người chủ trì lên) Hoặc là ngươi muốn hôn Trường An đao của ta, hoặc là ngươi đổi câu hỏi!

PV: (giơ cờ trắng)

Khán giả: Chúng ta thật hy vọng ngoài đời ngươi không phải hành nghề MC.

. Ngươi thích nhất bộ phận nào trên thân thể đối phương?

Khán giả: Tư duy của người chủ trì đích thực bị dọa cho hỗn loạn rồi.

PV: T T Các ngươi có thể tập trung vào phỏng vấn, đừng xỉa xói ta nữa có được không?

Bích: (bất ngờ rất phối hợp) Toàn thân hắn không chỗ nào không thích.

Khuyết: Đôi mắt hắn.

Bích: (ủ dột) Chỉ đôi mắt thôi sao?

Khuyết: A, còn đùi và thắt lưng nữa, rất thon!

PV: Mấy lời này hình như chỉ có tiểu công nói với tiểu thụ...

Khuyết: (kiêu ngạo) Cho nên ta mới nói.

Bích: (sủng nịch xoa đầu hắn) Ân, có chí tiến thủ cũng rất tốt.

Khuyết: (buồn bực hất tay hắn) Hừ!

. Lúc bên nhau khi nào khiến tim ngươi đập nhanh hơn?

Bích: Đôi khi chỉ cần nhìn thấy nụ cười của hắn, tim ta cũng nhảy nhót không ngừng.

Khuyết: Mỗi lần nhìn vào mắt hắn, tim ta lại bất giác trật nhịp.

. Có từng dối gạt đối phương không?

Bích Khuyết nhìn nhau. Một lát sau...

Bích: (diện vô biểu tình) Lại nữa rồi, ngươi chán sống?

PV: Hơ, câu tiếp theo.

. Cảm giác tự ti của ngươi đến từ đâu?

Bích: (ảm đạm) Khi ta đối mặt với những tổn thương ta đã gây ra cho hắn.

Khuyết: (thở dài) Khi ta nghĩ tới hắn biết chuyện giữa ta và Thẩm Mặc Câu.

PV: (cảm khái) Cuối cùng cũng có người biết tự ti là gì, ai như ba vị lần trước.

......

Tô Tiểu Khuyết và Tạ Thiên Bích một lần nữa khắc chế xung động bóp chết người chủ trì rồi hủy thi diệt tích. Khó khăn lắm bọn họ mới tạo được bầu không khí nghiêm túc ưu thương, cư nhiên bị một kẻ không thức thời phá hết phong cảnh. Tô Tiểu Khuyết sâu sắc hoài niệm ca ca của mình, nếu Đường tam thiếu gia ở đây chủ trì thì hay biết mấy!

. Quan hệ giữa các ngươi là công khai hay bí mật?

Khuyết: Cả ngươi cũng biết thì còn gì là bí mật nữa.

PV:... Đây là có ý gì?!

. Nếu so sánh với động vật, ngươi cảm thấy đối phương là?

Khuyết: Bạch lang vương.

Bích: Tiểu hồ ly

Khuyết: (bất mãn) Hứ, lão tử giờ đã là đại hồ ly.

Bích: (cười dỗ dành) Ân, là đại hồ nữ vương của bạch lang vương.

. Nếu so sánh với hoa, ngươi cảm thấy đối phương là?

Khuyết: (nhìn Bích từ trên xuống dưới) Hắn có chỗ nào giống hoa?

Bích: (bất đắc sĩ) Thế ta có chỗ nào giống sói mà ngươi lại so sánh?

Khuyết: (cười tinh nghịch) Chỗ nào cũng giống!

Bích: (cười âm hiểm) Vậy đừng trách ta biến thành sắc lang!

Một hồi “vật lộn”.

......

Khán giả mãn nhãn. Thân là người chủ trì yêu nghề và thập phần có trách nhiệm với công việc, Phúc Vũ tuy rất khoái trá nhìn hai vị kia YY nhau, nhưng đáy lòng vẫn thật sâu áy náy vì khách mời bị lây nhiễm triệu chứng lạc đề nghiêm trọng của Niếp đại hiệp.

. Ngươi có nghĩ tình yêu dành cho đối phương sẽ duy trì vĩnh viễn không?

Bích/Khuyết: (dừng lại, hai miệng một lời) Đương nhiên! (“vật lộn” tiếp ~~)

. Nếu chuyển thế, ngươi có hy vọng được tiếp tục làm người yêu của đối phương?

Bích: (khí định thần nhàn vuốt lại y phục) Ta hy vọng đời đời kiếp kiếp đều được ở bên hắn.

Khuyết: (cắn răng kéo áo lại, hiển nhiên đã thua và bị ăn không ít đậu hủ ^^) Một kiếp này thôi ta đã đủ xúi quẩy rồi!

PV: Tô cung chủ lại dối lòng nữa kìa, ngươi đỏ mặt nha!

Khuyết: (tạc mao) Ta đỏ mặt là vì tức giận!

. Ước nguyện sau này?

Khuyết: Cùng hắn mở một gian tửu lâu. Ta pha rượu, hắn rửa chén đếm tiền. (quay sang Bích vui vẻ hỏi) Thiên Bích, ngươi thấy nên đặt tên quán là gì?

Bích: (nghĩ nghĩ) Đặt là Tửu Lâu đi.

Khuyết: (=_=|||)

PV: 囧 Ngươi quả nhiên ngoài võ học ra một chút tài hoa cũng không có!

. Hãy nói một câu với đối phương.

Bích Khuyết nhìn nhau, sau đó quay sang khán đài, đồng thời mở miệng: “Tân niên khoái lạc, hồng bao mãn tràng, thân thể kiện khang, vạn sự như ý.”

Quan chúng kích động a kích động, các mỹ nam tử cư nhiên xem bọn họ là đối phương a, còn chúc mừng năm mới nữa a! Tuy rằng nếu được thấy hai người công khai hôn nhau sẽ càng thỏa mãn hơn…

Phúc Vũ: Cảm ơn hai vị, cảm ơn quý khán giả đã quang lâm đến Lạc Hữu cung dự buổi phỏng vấn này. Chúc mọi người năm mới phát lộc phát tài tràn đầy sức khỏe và hạnh phúc, riêng Tạ Tô hai người trường tương tư thủ, bách niên hảo hợp, HE vĩnh lưu truyền! Kỳ của Nhất đao xuân sắc nhất bách vấn sẽ được phát sóng vào một ngày gần đây, hai vị khách mời chính là cố cung chủ và đương kim cung chủ Thất Tinh Hồ, long trọng mời đón xem!

Truyện Chữ Hay