"Tìm ta?"
Giọng nói lười biếng đến mức làm người ta mị hồn vừa buông xuống, thân thể bốn tên to con đều chấn động, vội vàng ngước lên trên đầu.
Trên nhánh bạch dương to khỏe, nữ nhân kia bình thản ngồi như thể đây là lãnh thổ nhà mình, một chân co gác lên nhánh cây một chân buông thõng, điệu bộ phách lối chống tay lên trán nhìn bọn họ.
Đôi mắt lam đó dâng lên hưng phấn đến rợn người.
Nhất thời da đầu bốn tên bò đực bên dưới đều rung lên, lọt vào tầm ngắm của thú ăn thịt đúng là không dễ chịu tí nào.
Một trong số bốn tên có râu quai nón, diện mạo hung ác đến mức có thể hù dọa bất kì ấu tể tè ra quần, nay cố gắng nặn ra nụ cười hoa cúc, mang theo ý dỗ dành: "Chào đại tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không?"
"Ngươi là ai nha?" Kỷ Miên nghiêng đầu, nhàm chán hỏi ngược lại.
"Khụ, ta chính là Quách Hùng, là bang chủ cũ của Kình Lôi." Hắn ta hơi xấu hổ nói.
"À, ra là bại tướng dưới tay." Kỷ Miên không lưu tình lôi ra kinh lịch đối phương bóc mẽ.
"Khụ, khụ, khụ." Hắn ta đều bị Kỷ Miên nói hoạch toẹt làm đỏ mặt, ho khan không ngừng.
Bà cô của ta, ngươi đánh ta thừa sống thiếu chết vẫn chưa đủ hay sao mà phải nhục nhã nhau thế, có thể hảo hảo nói chuyện không nha?
Một tên đàn em to con khác, thấy lão đại xấu hổ bèn tiến đến nói: "Đại tiểu thư, bọn ta đến đây để đón ngươi về!"
"Đón ta về?" Ngữ khí Kỷ Miên hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, là cấp trên hạ lệnh đón đại tiểu thư về." Hắn ta nói tới một thế lực nào đó, đều cố kị đến mức không dám nói đích danh, chỉ dùng tiếng lóng "cấp trên" để chỉ.
"Ồ."
Rồi sau đó không nói gì nữa.
Bốn tên bò đực nhìn nhau, "ồ" là nghĩa làm sao, "ồ" xong cũng không nói gì, thế là có muốn nói chuyện nữa không? Bà cô nhỏ này đúng là biết hành hạ người khác.
Tên tự xưng là Quách Hùng tiếp tục niềm nở: "Nếu vậy đại tiểu thư cùng bọn ta đi bây giờ luôn sao?"
"Các ngươi tìm nhầm người rồi." Kỷ Miên lạnh nhạt trảm đinh chặt sắt.
Bốn tên kia không hẹn cùng đồng thanh: "Nhầm người?"
Kỷ Miên bình thản lặp lại: "Đúng vậy, nhầm người rồi, lăn về đi."
Nhầm người? Có lộn không, rõ ràng là đúng bà cô nhỏ này rồi mà?
Quách Hùng lanh ý, dò hỏi: "Đại tiểu thư là không muốn về sao?"
Kỷ Miên không đáp.
Bất quá hắn ta hiểu đúng là như thế, ngữ khí bèn trở nên trầm trọng: "Đại tiểu thư, ngài đi như vậy cũng đủ lâu rồi, chơi như thế cũng đủ, nên trở về.
Bằng không cấp trên nổi giận, hậu quả sẽ khôn lường."
"Hậu quả? Ngươi nói thử xem hậu quả gì?" Kỷ Miên hứng thú.
Quách Hùng nghẹn nín, tất nhiên hậu quả đều sẽ đổ lên đầu thuộc hạ là bọn họ rồi.
Chứ bà cô nhỏ này, quậy phá thành tính, trước mắt vị kia có thể phát tác tính khí không ngừng, vị kia còn không phạt, thì tất nhiên chỉ có bọn họ bị lôi ra làm thịt để trút giận thay thôi.
"Đại tiểu thư, nếu ngài thật sự không phối hợp, bọn ta chỉ có thể ra tay!"
Đây là muốn dùng vũ lực rồi.
Nói đoạn khí thế cả bốn tên đều trở nên âm trầm uy hiếp, với vóc người đô con này, bắp tay to như cái cột đình, thật sự một đấm khiến con báo tuyết xinh đẹp chết tươi thì vẫn có thể.
Bất quá...!
Kỷ Miên lười biếng cười nhạt: "Chỉ là bại tướng dưới tay ta mà ngông cuồng như thế, ai cho các ngươi lá gan đó?"
Bốn tên bò đực nhất thời suy sụp khí thế hơn phân nửa.
Bọn họ đúng là không đánh lại con báo tuyết xinh đẹp trước mặt, đừng nhìn nàng yếu đuối nhỏ xinh mà coi thường, ở Hắc thành thì truyền kì Ciara vẫn hãy còn rất mới mẻ đâu.
"Đại tiểu thư của ta, ở đây chui nhủi làm một diễn viên quèn có gì vui? Theo bọn ta về sơn lâm làm chúa không phải thú vị hơn sao?" Quách Hùng vừa đau khổ vừa dụ dỗ nói.
"Các ngươi lì lợm thật đấy." Kỷ Miên bắt đầu phiền, tính toán đến việc giải quyết nhanh gọn bốn tên này để về nhà sớm đánh một giấc, hoặc cũng có thể phụ mẹ thỏ dọn hiệu hoa, thế thì có ý nghĩa hơn nhiều.
Giữa lúc giằng co, trong rừng cây lại vang lên tiếng bước chân rất êm, tai báo Kỷ Miên nhạy bén nghe được, quay về hướng kia, nheo đôi mắt báo xanh lam.
Thân ảnh từ trong bóng tối chậm chạp xuất hiện, nàng có hơi kinh ngạc, không nghĩ tên kia vậy mà phái hắn ta đến cơ đấy.
Từ hướng tám giờ, một nam nhân trung niên cao gầy tiếng đến, hắn ta một đầu tóc đen được chải chỉnh tề nhưng lốm đốm tóc bạc, tuy nhiên nhìn tuổi tác hắn cũng không lớn đến mức đã có tóc bạc.
Ngoài ra ngũ quan hắn ta cũng thuộc kiểu nhã nhặn, khí chất điềm đạm, vết nhăn ở khóe mắt rất nhạt.
Một thân vest đen ôm sát lấy thân hình cao gầy, hiển lộ sự sắc bén âm trầm.
Hắn ta dùng đôi mắt màu đồng liếc qua bốn tên đô con, ý tứ quở trách, lập tức cả bốn tên đều trở nên khép nép như cừu.
Hắn ta ngước nhìn Kỷ Miên, nở nụ cười hữu hảo: "Phu nhân, vị kia chuyển lời nếu ngài không về thì vị ấy không dám chắc làm ra được chuyện gì.
Lần này ngài chơi lớn quá rồi, nên quay về thôi.
Nếu không thật sự sẽ không kham nổi hậu quả đâu."
Câu này nghe thì nhã nhặn vô cùng, ý tứ uy hiếp cũng giống tên đô con lúc nãy, chỉ có khí thế trong đó nặng gấp mấy lần, nhất thời chui vào lỗ tai người khác đều khiến người ta vô thức sản sinh sợ hãi.
Lúc này trên nhánh cây bạch dương, đột nhiên đồng tử Kỷ Miên co rụt thành một đường thẳng, tín hiệu phát động tấn công chập chờn, sau lớp khẩu trang vẻ mặt nàng đã hoàn toàn đanh lại, như một con thú dữ bị giẫm phải đuôi, cả người sát ý tràn ra không che giấu.
"Ngươi...!vừa gọi ta là gì?" Kỷ Miên chậm rãi hỏi.
Ngữ khí so với lúc nãy đùa giỡn và lười biếng thì đã thay đổi hoàn toàn, bây giờ chỉ toàn lạnh lẽo và chết chóc.
bg-ssp-{height:px}
Phảng phất một thanh chủy thủ đang dần được rút ra khỏi vỏ.
Bốn tên bò đực đổ mồ hôi lạnh ròng ròng ướt trán, trong lòng trào dâng sợ hãi.
Thôi xong rồi, thật sự chọc giận bà cô nhỏ này rồi! Ai không biết bà cô nhỏ này cực kỳ thích đùa giỡn, nhưng một khi chọc vào nhúm lông ngược của đối phương thì cũng khó dỗ dành lắm đấy!
Bất quá tên vest đen vẫn giữ khí thế không suy suyển, như cười như không: "Ta nói phu nhân..."
Hắn ta còn chưa dứt lời chỉ nghe bá một tiếng, thân hình vốn đang ở trên nhánh cây kia cứ như thuấn di phóng xuống mặt đất, loài báo giữ thăng bằng và có lợi thế về tốc độ rất đáng sợ, mấy chốc đã di chuyển xé gió đến trước mặt tên vest đen, vung móng vuốt phát động tấn công, thậm chí chỉ diễn ra trong hai giây ngắn ngủi.
Thân thủ này, phải là người luyện đến mức đại sư thì mới đạt được trạng thái như vậy!
Tên vest đen cũng hơi sững sờ.
Nửa năm không gặp con báo cái này không ngờ tiến bộ nhanh như vậy.
Theo quán tính đưa tay ra cản thế tấn công của đối phương, bất quá tốc độ ra chiêu có hắn chỉ cản được một chưởng thứ nhất của Kỷ Miên, còn một quyền ngay mạn sườn sau đó thì không đỡ được.
Lập tức hắn ta như một con diều đứt dây màu đen, bị một quyền Kỷ Miên vào đánh sườn trái, thối lui cả năm bước.
Hắn ta ôm bụng ngước nhìn Kỷ Miên, con ngươi màu đồng bắt đầu trào dâng sát khí.
"A!" Quách Hùng hét thảm.
Hắn còn chưa kịp làm gì mà, sao tự nhiên bà cô nhỏ này lại quật hắn chứ.
Bị đạp một cước ngã tung vó trên nền đất, Quách Hùng còn chưa kịp rên rỉ thì đã cảm thấy bên hông trống không, thầm kêu không ổn thì khẩu súng hắn ta đem theo đã nằm trong tay Kỷ Miên mất rồi.
Đậu mé! Đây là loại tốc độ và thân pháp quỷ dị gì vậy? Một Omega đã khủng bố như vậy, còn chỗ cho Alpha bọn họ biểu diễn không hả?! Đùa nhau à?
Bất quá cả đám chưa phỉ nhổ xong, Kỷ Miên đã dùng loại tốc độ quỷ dị tiếp cận tên vest đen lần nữa.
Lần này cả hai giao thủ liên tiếp mười chiêu, đến chiêu thứ mười, Kỷ Miên xoay người tung cước đá sau, hắn không đỡ kịp, trực tiếp bị ngã ra đất.
Đón chờ hắn chính là họng súng nhắm ngay giữa trán và một bàn chân đè trước ngực, lực đạo nặng đến hô hấp cũng khó khăn.
Bốn bề trở nên yên tĩnh đến câm nín.
"Đại, đại tiểu thư..." Quách Hùng lòm còm bò dậy, thở không ra hơi.
Thấy Kỷ Miên lạnh lùng một chân đạp lên ngực tên vest đen, tay cầm súng nhắm ngay giữa trán đối phương, hắn sợ đến mức nuốt liền hai ngụm nước bọt.
Đây con mịa nó là trưởng lão cánh tay phải đắc lực của cấp trên đấy, bình thường không một ai dám đắc tội hắn cả, âu cũng chỉ có bà cô nhỏ này dám không nể mặt mà đánh người ta lên bờ xuống ruộng như vậy.
Thật là trâu bò mà!
Tên vest đen vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn họng súng đen ngòm gần trong gang tấc và đôi mắt lam sẫm con ngươi đã co rút thành một đường thẳng kia, vẻ mặt không hề phát sinh hoảng loạn.
Hắn ta chỉ tối sầm mắt, con báo cái này, đúng là tiến bộ nhanh hơn hắn ta tưởng rất nhiều, hắn đã quá coi thường rồi.
Kỷ Miên như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Khát máu và chết chóc, cả cơ thể bao bọc bởi sát khí kinh người, thần phật cũng không rửa nổi mùi tanh vô hình trên người nàng.
Hơi nghiêng đầu nhìn tên bại tướng dưới chân mình, lạnh lẽo nói: "Tề Thâm, ngươi nên biết giới hạn của ta ở đâu."
Tề Thâm âm trầm không đáp.
Trên đời này Tề Thâm biết có hai kẻ có thể giết mình không do dự, một là người kia, hai là con báo tuyết cái này.
Hắn ta nắm rất nhiều bí mật kinh thiên động địa của nhiều thế lực, muốn giết hắn ai cũng cố kị sẽ bị lộ ra những thứ không mong muốn.
Thế nhưng cả hai kẻ nói trên thì khác.
Và con báo tuyết này, ả chưa từng đặt hắn ta vào trong mắt.
Hắn ta biết, lần này mình đã quá trớn, chọc ả xù hết cả lông, động sát khí là thật, và nếu hắn nói sai một chữ họng súng kia trực tiếp lấy mạng hắn hoàn toàn có khả năng.
Cạch-
Kỷ Miên lên đạn, chậm chạp phát ra một âm tiết: "Huh?"
Tề Thâm hít một hơi, cam chịu mím môi gọi: "Đại tiểu thư."
Kỷ Miên vẫn nhìn Tề Thâm chăm chăm, ngữ khí lạnh băng: "Đừng để ta phải nhắc nhở lần hai.
Nhớ cho kĩ, dù cho kẻ kia có coi trọng ngươi thế nào, trong mắt ta ngươi chẳng là cái thá gì hết.
Chọc ta mất hứng, mượn câu của ngươi, hậu quả khôn lường ngươi kham không nổi đâu."
Nói rồi Kỷ Miên nhấc chân, thu tay cầm súng quay đi.
Quách Hùng trợn mắt, không nghĩ điểm chọc bà cô nhỏ này mất hứng lại là...!
Kỷ Miên lạnh nhạt đi ngang Quách Hùng, nhét thẳng súng trong tay vào ngực hắn.
Bóng lưng ngược ánh sáng buổi chiều rám cam, lời lạnh nhạt: "Về chuyển lời với cấp trên của các ngươi.
Đây là cuộc đời của ta, ai cũng đừng hòng nhúng tay vào, đừng ép ta đến mức cá chết lưới rách."
Nói rồi nàng đi luôn một nước rời khỏi cánh rừng.
Đám đàn em Quách Hùng vội vã chạy đến đỡ Tề Thâm dậy, phủi lá cây cho hắn, nơm nớp hỏi: "Tề ca, bây giờ chúng ta làm sao?"
"Còn có thể làm sao, quay về!" Tề Thâm bực bội phủi vết bẩn dấu chân trước ngực, đôi mắt màu đồng thâm trầm nhìn theo hướng Kỷ Miên rời đi.
....