Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày nay ta giống như không khí mà tồn tại bên cạnh Lỗ Nhã Hạo, hắn xem ta như vô hình, nhưng ta lại không chỗ nào không có mặt. Ta tự hỏi mình trời sinh da mặt dày, có công phu cố chết quấn đến mệt nhưng đối với hắn lãnh đạm coi khinh, ta thực là vô kế khả thi. Mỗi ngày tự mình đi làm rồi tan tầm, ở công ty trừ phi chuyện cần thiết, bằng không không thể vào phòng làm việc của hắn, hơn nữa mỗi lần dừng lại không thể vượt qua, ở nhà coi như là chuyện cần cũng không thể vào phòng của hắn, khi nào hai bữa cơm hắn gọi người làm đưa đến phòng của mình ăn, cơm trưa khoá cửa phòng làm việc ăn, thuốc kêu Lý Thẩm đổi, khám bệnh bảo tài xế đưa đi, dù ta vô luận như thế nào tích cực tranh thủ muốn đi hỗ trợ nhưng hắn vẫn phân sông. Ta không chỉ một lần ở trước mặt hắn binh binh bang bang làm liên tục, nói liên tục thầm thầm thì thì, như muốn phải tự sát nhận tội, nhưng hắn không nhìn vẫn là không nhìn. Ai. Ta thực là muốn thở dài một hơi. Loại trẻ em này thật khó dỗ, ta nghĩ mình có nên diễn chút khổ nhục kế treo cổ trước cửa hắn không.

Chỉ có điều nếu không có người chạy đến kịp thời, vậy ta đây không phải là chết rất oan uổng?

Ôi, nhức đầu nha!

Mấy ngày nay bị những chuyện này làm ta không có ngủ tốt, vừa có cảm giác ổn định, ngày hôm nay ta rời giường thật sớm. Vừa xuống cầu thang trông thấy Chi Nhạc và Lỗ Nhã Hạo đang ăn sáng, vui mừng quá đỗi, ta lập tức chạy như bay tới bàn ăn, nhưng ta chưa có ngồi xuống hắn đã đứng dậy, sau đó cũng không liếc mắt ta lấy một cái đi lên phòng.

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, tâm ta lập tức rơi xuống thấp. Cũng đã ngày thứ mấy, sao còn tức a!

Chi Nhạc bên cạnh kéo nhẹ vạt áo ta:” Ngồi xuống ăn sáng đi.”

Ta gật đầu một cái, ngồi xuống không có khẩu vị mà khuấy cháo trước mặt.

Chi Nhạc nhìn, khuyên nhủ:” Không hứng thú thì cũng ăn chút đi. Ngươi mấy ngày nay chạy theo chân hắn, không mệt mỏi sao? ”

Ta chỉ nhấp một cái nhỏ nhỏ, tiếp theo càng nghĩ càng không chịu nổi, nhịn không được lẩm bẩm nói:” Rốt cuộc còn muốn tức bao lâu a? Đánh ta một trận là tốt nha, không nói lời nào lờ đi như vậy, thật khiến người bực bội.”

Chi Nhạc cũng dùng cái thìa khấy cháo trước mặt, hắn trầm mặc một chút lại mở miệng:” Nói vậy, cũng có thể đại biểu rằng trong lòng hắn có ngươi.”

Cái thìa trong tay ngừng khuấy động, ta khiếp sợ nhìn Chi Nhạc, tiếp theo lại lập tức giả ngu mà cười mỉa:” Ngươi lại đang nói cái gì?”

“Thực ra cả ta và ngươi đều hiểu rõ, nếu là bỗng dưng vô cớ bị đánh, cho dù là gãy tay rồi, hắn cũng sẽ chạy đi đánh ngươi một trận. Nhưng mà xem thái độ của hắn, ngoài trừ có thể tức giận, còn có khổ sở, đau lòng, có lẽ…” Chi Nhạc nghiêm nghị nhìn vào con mắt của ta, ngữ khinh ý trọng phun ra hai chữ:”… Thất vọng.”

Ta lại một cái giật mình ngốc lăng. Lời của Chi Nhạc như kích thích ngàn tầng đá, trong óc ta hình ảnh mơ hồ từ từ thành rõ nét.

Chi Nhạc nhẹ nhàng nắm tay của ta:”Ca, ngươi và Lỗ Nhã Hạo lúc đó xảy ra chuyện gì hả?”

Trong lòng ta bỗng dưng khó chịu, giương miệng, áy náy như muốn thốt ra, nhưng một giây sau Chi Nhạc trong mắt hiện lên gợn nước khiến ta ý thức được cái gì. Ta lập tức giác ngộ ra, nghiêm chỉnh diễn xuất công dụng:”Ngươi lại suy nghĩ? Ta và Nhã Hạo không phải ở công ty cũng như ở nhà, có thể phát sinh cái gì?”

Chi Nhạc nghe xong nguy hiểm mà híp mắt nhìn ta:”Ca, ngươi khi nào thì bắt đầu gọi hắn là Nhã Hạo?”

Ta nghe xong chính mình cũng hoảng sợ:”Đúng vậy! Ta khi nào thì bắt đầu gọi hắn như thế? ”

“Ngươi đối với hắn đổi cái nhìn? Ngươi bắt đầu có hảo cảm với hắn?” Ánh mắt của Chi Nhạc lại càng hung hiểm hơn.

Ta đột nhiên chột dạ. Đổi cái nhìn? Hảo cảm? Thật sao? Nhưng khi ta còn chưa kịp tỉ mỉ suy xét, ánh mắt Chi Nhạc tiến sát từng bước chọc cho ta vô cớ giận lên:”Chi Nhạc ngươi đây là ý gì hả? Đầu tiên ngươi không giải thích được đem nhà người ta đẩy xuống ban công, sau là ta không phân biệt được phải trái thưởng hắn hai quyền. Anh em chúng ta hai người đối với hắn như vậy, bồi thường chút cũng là phải đi, chả nhẽ ngươi còn muốn ta bên trái một câu thằng khốn bên phải một câu thằng khốn như vậy gọi hắn sao?”

Có lẽ là ta chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng với Chi Nhạc như vậy, Chi Nhạc bị ta rống một cái ngốc lăng, sau đó cúi đầu ăn cháo không thèm nói thêm gì nữa. Ta thấy tư tưởng canh bất hảo thụ(), nhưng lại không muốn dỗ hắn, dứt khoát coi như không thấy, tiếp tục cúi đầu ăn cháo.

Trầm mặc một lúc, sau đó Chi Nhạc mấy lần trộm liếc ta, cuối cùng vẫn là nhỏ giọng hỏi:”Tức giận sao?”

Ta nghe xong nhịn không được cười khẽ:”Không có a. Ta chỉ là đang nghĩ rốt cuộc tên khốn kia lúc nào hết giận.”

Chi Nhạc nghe xong cũng cười:” Không phải nói không gọi hắn là khốn kiếp sao?”

Ta nhất thời nghẹn lại, tiếp theo lại căm hận mà đưa ngón tay trỏ nhẹ nhàng đâm cái trán hắn một cái: “Ngươi được kêu là khốn kiếp. Chi Nhạc khốn kiếp, luôn hoài nghi ta và nam nhân có quan hệ.”

Chi Nhạc cũng giống vậy giơ ngón trỏ chọc cái trán ta một cái:” Cũng gọi ngươi là khốn kiếp. Ca ca khốn kiếp, ban nãy lớn tiếng với ta.”

Đều cười.

Đang chuẩn bị rời nhà đi làm, phát hiện xe Lỗ gia còn ở đây, hơn nữa Nhã Hạo và tài xế đều ở đây, ta lập tức bất chấp tất cả liền vọt tới còn tự ý lên xe, nghĩ thầm cho dù hắn đuổi ta cũng kiệt sức không chống nổi nữa. Ai dè ta vừa lên xe, cửa liền mở ra. Ta thế mới biết thì ra bọn họ là đang đợi ta, trong lòng nổi lên vui sướng.

Xe bình ổn mở ra, ai cũng không nói gì. Trong lúc đó ta trộm liếc hắn không dưới mười lần, hắn vẫn một mực nhìn thẳng, khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ có ta đưa mắt dời về phía ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua rất nhanh.

Đột nhiên, hắn mở miệng:”Tối nay có tiệc rượu, ngươi chớ quên.”

Tối nay? Ta bấm tay đếm. Đúng, hôm nay đã là thứ bảy. Nói như vậy, ngày hôm nay cũng đã là ngày mười bốn đi.

“Ta biết rồi. Ta sẽ chuẩn bị.” Ta dừng lại một chút, suy nghĩ gian khổ mới có lời, muốn nói tiếp mới được: “Xin lỗi a. Tay còn đau sao…Sắc mặt?” Ta đau lòng nói, vươn tay muốn sờ lên mặt hắn còn chưa hoàn toàn hết sưng.

Hắn đưa tay muốn hất ra, ta lập tức lanh tay lẹ mắt cầm tay hắn. Hắn kinh ngạc nhìn ta, tiếp theo lập tức thẹn quá hoá giận muốn hất ra, ta dứt khoát nắm chặt hai tay, khiến hắn làm sao cũng không thể thực hiện. Chúng ta cứ giằng co như vậy rất lâu, cuối cùng hắn ngừng giãy giụa. Ta thấy lập tức thừa thắng xông lên, nhẹ nhàng xem tay của hắn, sau đó tới gần hắn mềm tiếng nói:”Xin lỗi a. Ta không nên hoài nghi ngươi. Là ta sai rồi. Ngươi không nên tức giận a. Có được hay không?”

Hắn dáng vẻ một bộ cái gì cũng không nghe được. Ta nhịn không được oán trách tiểu hài này làm sao lại khó dỗ như vậy a!

Chỉ có ta càng ra sức nịnh hắn:”Không nên như vậy nữa. Đã bốn ngày rồi, thành ý của ta ngươi cũng thấy rồi. Không nên tức giận được không?” Ta thấy hắn một bộ không nhúc nhích, nhạy bén chuyển một cái lập tức đổi chiến lược. Ta bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ lòng bàn tay của hắn, nói tiếp:” Ta biết ngày đó tại sao lại khác thường như vậy rồi! Nhất định là uống lộn thuốc!! Ngày đó ta đi mua thuốc dạ dày thì cô gái kia tìm nửa ngày lôi ra một hộp thuốc cổ quái cho ta, ta không chút suy nghĩ liền uống. Nhất định là thuốc kia có vấn đề, chúng ta tố cáo nàng đi.”

Hắn quay đầu nhìn ta, một bộ dáng thấy người nguyên thủy.

Ta hì hì tiếp tục hồ nháo nói:”Nếu như là vị luật sư ra tay vậy khẳng định sẽ thắng kiện. Vậy thì tiệm kia sẽ đóng cửa, cô bé kia không có công việc, hơn nữa khả năng còn bị ngồi tù, thật đáng thương a!” Ta lại sờ sờ tay hắn, đáng thương mà nói:” Tất cả đều tại ngươi còn tức giận! Bây giờ tỉ lệ thất nghiệp cao như vậy, làm thành như thế này ngươi nhẫn tâm a! Không nên tức giận nữa.”

Hắn nghe xong, vừa bực mình vừa buồn cười. Cau mày nhưng là vẫn không nhịn được nhếch miệng lên.

“A! Nở nụ cười? Cười thì không thể tức giận nữa!” Ta càng sát lại hắn, nói.

Mặt hắn liền lập tức đỏ một mảng, muốn rút tay ra lại bị ta đè xuống.

Ta tiếp tục đáng thương kiêm vô lại:”Này! Cho ta chút mặt mũi đi! Ta mặc kệ ngươi a, dù sao ngươi cũng không đủ sức tức giận nữa. Ta đã như lừa nữ hài tử để lừa ngươi này Lỗ nhị thiếu gia.” Nói xong, ta lại thừa cơ hắn còn chưa phản ứng kịp xuất kỳ bất ý sờ mặt của hắn, vui đùa:” Dỗ ngươi vị này Lỗ nhị thiếu so với nữ hài tử còn đẹp mắt hơn.”

Hắn mở to hai mắt nhìn ta, kinh ngạc với ngôn hành cử chỉ của ta. Nhìn ta một chút áy náy cũng không có, theo lẽ thường vui cười chống đỡ, hắn thoáng cái thẹn quá hoá giận, há hốc mồm có vẻ sẽ nói phải nói gì phá vỡ chiến tranh lạnh hai ta mấy ngày nay, ai dè có chết hay không đột nhiên bị cắt đứt bất ngờ lúc nào tới.

Đột nhiên phanh gấp khiến ta bất ngờ không kịp đề phòng mà lao về phía trước, ta trái lại không sao, nhưng Nhã Hạo lại đụng phải vết thương cũ, cả người run rẩy co lại rên thống khổ.

“Nhã Hạo ngươi làm sao?” Ta lập tức đỡ hắn khẩn trương hỏi thấy hắn đau đến nỗi nhíu mày dáng vẻ ta lập tức giận bản thân bất lực nhìn về phía tài xế công hoả:”Ngươi làm cái gì? Lái xe thế sao?”

Tài xế cũng vẻ mặt vô tội:”Ta… Ta không phải cố ý. Người kia tự nhiên lao ra, ta căn bản là…”

Ta ngó đầu nhìn học sinh tiểu học còn đang bị doạ cho ngốc ở giữa đường cái, vừa định rống lên với nó, Nhã Hạo liền lôi kéo ta.

“Ta không sao, quên đi.”

Ta cầm ngược tay hắn, ân cần tâm tràn đầy nói vu biểu:” Muốn đi bệnh viện không? Đụng có đau không?” Tiếp theo quay đầu nói với tài xế:”Tài xế, đi bệnh viện đi.”

“Khỏi cần.” Nhã Hạo vừa ngăn lại. “Ta thực sự không sao, ta không muốn ba ngày hai lần chạy tới đó. Quay về công ty đi.”

Tài xế nghe xong lộ ra chút khó xử nhìn ta. Ta chỉ có thể gật đầu ý bảo hắn chiều theo nhị thiếu gia.

Xe vững vàng mở ra, tài xế ngồi phía trước vẫn luôn bất an giãy dụa quan sát kính sau, xem tình hình Nhã Hạo. Ta thấy, vì vậy muốn làm chút gì khiến tài xế an tâm lại, liền nói với Nhã Hạo:”Nhã Hạo đã không sao, đúng không?”

Nhã Hạo giống như cũng biết tài xế một mực nhìn hắn, vì vậy hắn cũng gật đầu.

Tài xế lúc này mới trầm tĩnh lại:”Vậy cũng tốt. Tam thiếu gia có khoẻ không?”

“Chi Nhạc? Chi Nhạc không sao a, chỉ là trầy da mà thôi.”

“Phải không? Ta còn tưởng so với nhị thiếu gia nghiêm trọng hơn đi. Ngày đó ở bệnh viện ta cũng chưa kịp nói cho ngươi biết nhị thiếu gia làm sao ngươi liền hỏi ta tam thiếu gia ở đâu. Lúc đó ta liền rất kỳ quái, thế nào cũng không thấy vết thương của tam thiếu gia nghiêm trọng hơn nhị thiếu gia a.”

Ta nghe được tài xế đem đề tài từ đáy lòng kéo ra, Nhã Hạo bên cạnh dần dần biến sắc khiến ta càng lúng túng.

“Lúc đó ta chỉ nghĩ là đại thiếu gia tưởng rằng thương thế của nhị thiếu gia rất nghiêm trọng, vì vậy ta chạy ở phía sau hô lớn, tam thiếu gia đè nhị thiếu gia dưới thân, không bị thương tích gì, nhưng là nhị thiếu gia lại bị mảnh thủy tinh cắm vào, lại còn gãy xương, đang cấp cứu bên kia. Nhưng là ngươi quản cũng không quản ta.”

Ta nghe vậy biến sắc, trời đất chứng giám, ngươi lúc nào nói ra những lời này!!! Ta bây giờ đã không phải là lúc oan uổng, ta quay đầu nhìn núi lửa định bạo phát bên cạnh, trong lòng cấp bách nghĩ sao có trận mưa mới có thể dập tắt cây đuốc này đây.

Nhưng là biện pháp cấp thiết nghĩ không ra, đầu sỏ kia vẫn không biết chết sống mà nói:”Ta đuổi theo, thấy ngươi ôm tam thiếu gia hỏi, cái gì mà phải Lỗ Nhã Hạo không, lúc đó ta cảm thấy khó hiểu..”

“Dừng xe!!” Một tiếng hét kinh thiên động địa, đột nhiên thắng xe khiến ta liền xông ra ngoài. Nhưng mà ta thà bị như vậy còn hơn phải đối mặt với cục diện kế tiếp. Khi ta chưa kịp khôi phục lại sau biến cố, tay của Nhã Hạo liền bỗng nhiên từ tay ta bên này vừa kéo, tránh thoát. Chuyện đột nhiên xảy ra, ta bắt cũng không được. Đang muốn mở miệng giải thích:”Ba.” Vang lên một tiếng chấn động đóng cửa xe, ta cứ như vậy có miệng mà không nói được.

“Nhã Hạo, Nhã Hạo!!” Ta phí công kêu vài tiếng, cũng mở cửa muốn đuổi theo. Nhưng mà ta vừa xuống xe, mới biết đây là giữa quốc lộ, xe bên cạnh ta đi như mắc cửi, tiếng còi vang không ngừng. Ta đành ngồi lại vào xe.

Tài xế xoay người xem ta, lại vẫn có dũng khí ngu hồ hồ hỏi:”Đại thiếu gia, nhị thiếu gia tại sao lại thế?”

Ta nhìn hắn chằm chằm:”Ta cũng muốn biết ngươi vì sao không phải người câm!!”

“Hả? Tài xế vẫn là nghi ngờ nhìn ta.

Truyện Chữ Hay