Editor: demcodon
Thanh cúi đầu quỳ trước mặt Tư Bác: “Thuộc hạ không đi, chủ thượng, cầu xin ngài đừng đuổi thuộc hạ đi.”
Tư Bác chắp tay sau lưng đứng ở trong gian phòng, ánh mắt âm u lạnh lẽo, vô cùng lệ khí.
Mọi chuyện là như vầy.
Ăn xong điểm tâm thì Yến Thần Dật bận rộn công việc, bởi vì muốn một lần nữa suy xét nguồn cung cấp nhập hàng, cho nên hắn và Quảng và Lưu sư phụ đi một chỗ thương nghị.
Tư Bác nhìn Thanh cho gã mộtánh mắt kêu gã đi với mình vào phòng.
Trong lòng Thanh đánh trống lại vẫn là đi theo sau chủ thượng.
Trong phòng, Tư Bác xoay người nhìn gã, mặt không chút thay đổi liếc mắt đánh giá gã cười lạnh một tiếng: “Ngày mai ngươi trở về kinh thành nói cho y biết chuyện của ta không cần y quản, y cũng quản không được.”
Thanh giật mình sau đó quỳ trên mặt đất. Hắn làm sao sẽ nghe không ra ý của chủ thượng, nếu mình rời đi thì vĩnh viễn cũng không về được. Chủ thượng lại bởi vì một thiếu niên muốn đuổi mình đi, mình không có làm sai cái gì, mình chỉ là thích y mà thôi, chẳng lẽ cũng sai?
Nhưng Thanh không nghĩ thông suốt, hắn không sai, Yến Thần Dật cũng không sai. Tư Bác kêu hiến hắn rời đi bất quá chính là không muốn làm cho Yến Thần Dật lại bởi vì một chút việc nhỏ không cần thiết mà phiền lòng. Lúc Quảng và Ninh đến nhà thì Yến Thần Dật đã có vài ngày không có ngủ ngon, hiện tại Thanh và Dịch đến đây y cảm giác được Yến Thần Dật lo âu, cho nên hôm qua mới sẽ tự mình đi vào sân ngẩn người ngắm sao.
“Chủ thượng, cầu xin ngài đừng đuổi thuộc hạ đi.”
“Thanh!” Tư Bác xoay người ngồi vào trên ghế một cạnh, ngón tay gõ nhẹ nhàng ở trên mặt bàn phát ra tiếng cộc cộc cộc vang nhỏ: “Ta không muốn làm cho Thần Thần biết được chuyện này, ngươi nói có đúng hay không?”
Thanh run lên một chút, đầu cúi càng thấp.
Tư Bác cũng không đợi gã trả lời mà tiếp tục nói: “Mặc kệ ngươi nói với hắn bao nhiêu, ngươi chung quy là nói với hắn một vài chuyện, ngươi hẳn là rất hiểu rõ hắn chỉ là dân chúng bình dân.”
Thanh cúi đầu không nói lời nào, hắn quật cường cho rằng chủ thượng sẽ nể tình tình cảm mình và y vào sinh ra tử mà tha thứ cho mình. Nhưng hắn đã sai, hắn đánh giá cao địa vị của mình ở trong lòng chủ thượng.
“Thanh à, ngươi giống như bọn họ theo ta không ít năm, tính tình ta như thế nào ngươi hẳn là rất hiểu rõ, nhưng ngươi lại tự chủ trương làm cho Thần Thần rơi vào nguy hiểm, ngươi nói ta còn có thể cần ngươi được ư?” Tư Bác liếc mắt nhìn gã cười nhạo ra tiếng: “Ngươi cũng không cần nhiều lời, sáng mai lập tức rời đi, đừng thử lại chọc giận ta.”
Thanh cắn răng gật đầu.
“Còn có, đừng cho những người khác lại đến, ta không muốn làm cho Thần Thần miên man suy nghĩ.” Tư Bác đứng lên lướt qua gã ra cửa lưu lại một tiếng hừ lạnh.
Thanh gắt gao mím môi, hắn đã sớm thề qua, người nam nhân này là trời của mình, y nói cái gì mình đều phải đi làm.
Trong tay Yến Thần Dật ghi lại tên mấy nhà cung cấp rau xanh Lưu sư phụ nói, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Nhà nào tươi mới?”
“Đều không khác lắm, rau dưa tửu lâu chúng ta bình thường dùng số lượng không quá lớn, cơ bản chỉ có mấy loại như vậy mà thôi.” Lưu sư phụ ró ly trà uống một ngụm nước, ông nói chuyện đến miệng lưỡi khô.
Quảng ở một bên cầm mấy tờ hóa đơn đưa cho Yến Thần Dật nói: “Tiểu Yến, ngươi nhìn xem mấy tờ danh sách thịt tươi này đi, buổi sáng dùng làm bánh bao là nhà này.” Quảng chỉ chỉ một tờ trong đó nhíu mày: “Trước kia không xuất hiện qua loại vấn đề này, heo nhà hắn đều là vừa giết vừa bán.”
Lưu sư phụ cũng đến gần nhìn thoáng qua, ngửa đầu sờ sờ cằm nhớ lại: “Đúng vậy, lão Vương Thủ Lĩnh cũng không tệ, thật đúng là không nghĩ tới sẽ bán thịt heo không tươi mới cho chúng ta.”
Yến Thần Dật ngược lại xua xua tay cười nói: “Không phải không tươi mới, chỉ là không phải thịt tươi trong ngày mà thôi. Hiện tại thời tiết nóng, nếu thịt heo không bảo quản tốt thì sẽ biến chất, có chút mùi lạ.”
Lưu sư phụ giật mình, trách không được gần đây lại đi mua nhiều tảng băng như vậy trữ hàng trong hầm ngầm, thì ra là dùng đến làm kho lạnh bảo quản thịt tươi và rau dưa.
“Tư Bác đâu?” Yến Thần Dật quay đầu nhìn Quảng, vừa rồi thấy Ninh dẫn theo một tiểu nhị rời đi, hắn không phải kêu nam nhân đi chung về thôn thu đồ ăn sao.
Quảng lắc đầu, hắn không gặp được.
Yến Thần Dật cũng không đi quản y, dù sao cũng không lạc mất là được.
Đang nói chuyện thì nam nhân đẩy cửa ra tiến vào, trong tay cầm một cà rốt đã rửa sạch sẽ răng rắc một ngụm còn một đoạn ngắn: “Thần Thần, Ninh đã trở lại, rau dưa thật tươi mới.”
Yến Thần Dật sửng sốt, nghĩ thầm: "sao lại nhanh như vậy?"
“Trước như vậy, một lát ta đi mấy cửa hàng một lần nữa ký hợp đồng, đến lúc đó thì cố định nhập hàng ở chỗ bọn họ.”
Lưu sư phụ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài trước nhìn xem mấy sọt rau dưa để trong sân.
Yến Thần Dật cũng đi chung ra ngoài, còn lấy một đoạn cà rốt còn lại từ trong tay nam nhân nhét vào trong miệng, giòn giòn: “Rất ngọt!”
“Ừm, rất nhiều củ cải vàng và củ cải trắng, còn có dưa leo, cà tím, ớt.” Tư Bác chớp mắt mấy cái duỗi ngón tay ra đếm đếm, sau đó nghiêng đầu: “Còn có trái kia thật lớn thật lớn, trái đó thật nặng.”
Yến Thần Dật nhíu mày đi với y ra ngoài, mấy sọt lớn đặt ở trong sân viện, hắn liếc mắt nhìn thì thấy mấy trái bí đỏ trong rổ. Đủ lớn, màu sắc cũng không tệ.
“Lý đại thúc?” Yến Thần Dật kinh ngạc nhìn về phía nam nhân vào từ cửa sau hỏi: “Sao lại đến đây?”
“Đây không phải là giúp cháu giải quyết công việc sao, qua mấy ngày hoa màu trên ruộng chín, muốn hỏi một chút các cháu có muốn đi thu hay không?” Lý đại thúc vỗ xuống bả vai Tư Bác, nhéo nhéo: “Thật chắc nịch!”
Tư Bác hắc hắc cười ngây ngô với ông.
“Muốn chứ, hoa màu mới xây thành bột mì sẽ rất thơm, trong nhà đủ ăn không?” Yến Thần Dật chính là như vậy, người khác đối xử tốt với hắn một phần thì hắn liền ghi tạc trong lòng hồi báo mười phần, còn không thích so đo.
“Đủ, năm nay mưa tốt, hoa màu đều phát triển tốt, cháu muốn thu thì mấy nhà giàu kia trong thôn ta đi hỏi giúp cháu một chút, ruộng nhà mình ruộng cháu cũng đừng cho bạc, bằng không ta sẽ giận cháu.” Lý đại thúc đi qua vỗ xuống bí đỏ to cười nói: “Đây là nhà lão Ngô trồng, nhà hắn trồng nhưng không thích ăn nên đều mang đến đây cho cháu.”
“Không có bí đao sao?” Yến Thần Dật quay đầu nhìn nhìn mấy loại rau dưa trong sọt bên cạnh bĩu môi: “Trong thôn trồng rau chỉ có mấy loại này?”
“Cũng không phải, đều là trong sân nhà mình trồng, bí đao ngoại trừ trong nhà quả phụ đầu thôn tây thì thật đúng là không có người khác trồng.” Lý đại thúc cũng rất bất đắc dĩ, nhớ tới biểu cảm của người trong thôn khi ông đi giúp mua rau dưa, ông thở dài: “Người trong thôn gần đây nói xấu càng ngày càng nhiều, những người này...”
Yến Thần Dật sửng sốt lại không nói tiếp. Hắn đột nhiên đến thôn có người không quen nhìn đúng là bình thường, sau này nhặt nam nhân xa lạ về nhà người trong thôn càng là ở sau lưng chỉ trỏ hắn, đừng nhìn bình thường đều cười ha hả chào hỏi kỳ thật quay đầu lập tức thay đổi sắc mặt. Hiện tại hắn ở trong trấn tiếp nhận tửu lâu người trong thôn khẳng định sẽ đỏ mắt.
Ngẫm lại thì biết những nhàn thoại kia sẽ không dễ nghe, Yến Thần Dật càng là sẽ không hỏi.
Tự xem xét chán mọi chuyện hắn cũng không thích làm.
“Lý đại thúc ăn cơm trưa lại trở về, thuận tiện mang chút bánh quy cho Tiểu Bằng, lần trước cháu thấy nó thích ăn loại này.” Yến Thần Dật dẫn Lý đại thúc đến đại sảnh kêu bọn người Ninh chuyển mấy sọt rau dưa đến hầm.
“Không cần, không cần, đại thẩm cháu bây giờ mỗi ngày dựa theo cách của cháu ở nhà làm một ít điểm tâm bán rất tốt, ta còn mang theo một chút đến đây cho các cháu nếm thử.” Ông vừa nói chuyện Quảng bưng đĩa trong tay đi ra, bên trong là mấy loại điểm tâm.
“Chính là nó, nếm thử xem thế nào? Trong thôn mấy đứa nhỏ rất thích.” Lý đại thúc cười tủm tỉm chỉ chỉ kêu Yến Thần Dật nếm thử.
Yến Thần Dật gật đầu duỗi tay cầm một miếng để vào trong miệng cắn, gật đầu: “Không tệ nha, đại thẩm làm rất tốt.”
Mặc dù hương vị không quá nồng đậm, nhưng hắn ăn miếng điểm tâm trong tay kia có chút mùi hoa quả.
Lý đại thúc cười gật đầu, ông không biết nói gì nhưng đặc biệt cảm kích Yến Thần Dật giúp đỡ nhà mình.
“Ta đi về trước, nếu có chuyện thì kêu người đến nhà nói một tiếng, gà trong sân cháu phụ thân ta sẽ chăm sóc.”
“Không ở lại ăn cơm trưa à?” Yến Thần Dật quay đầu nhìn Quảng, Quảng gật đầu kêu người đi phòng bếp thúc giục một tiếng.
“Không được, không được, chỗ cháu cũng rất bận rộn, ta đi về trước.” Lý đại thúc cười xua xua tay đi ra khỏi cửa trước.
Yến Thần Dật thở ra một hơi, giơ tay với Ninh ý bảo gã đưa Lý đại thúc trở về.
“Tiểu Yến!” Quảng đến phía sau Yến Thần Dật nhỏ giọng nói: “Tư Bác đuổi Thanh đi, kêu gã ngày mai trở về......”
Yến Thần Dật quay đầu nhìn gã khó hiểu hỏi: “Vì sao?”
“Thanh chưa nói, chỉ là nói buổi sáng ngày mai sẽ trở lại kinh thành.” Quảng thở dài: “Tư Bác có thể có chút lo lắng.”
Yến Thần Dật khẽ cười một tiếng chậm rãi lắc đầu: “Không chỉ hắn lo lắng, ta cũng rất lo lắng.” Hắn thở dài đứng lên đi phòng bếp, vừa rồi lấy được bí đỏ có thể dùng làm bánh bí đỏ, Tư Bác sẽ thích.
Trong hậu viện, Tư Bác đang ôm bí đỏ lớn đi đến phòng bếp, Dịch đi theo phía sau y trong ngực cũng ôm một trái.
Thanh từ sau khi nói chuyện với Tư Bác thì không biết chạy đi đâu. Dịch không có hỏi, hắn mặc dù hợp tác chung với Thanh thời gian hai năm nhưng hắn bình thường tương đối cứng nhắc, công và tư phân rất rõ ràng. Cho dù hắn mơ hồ cảm giác được Thanh có tình cảm với chủ thượng thì hắn cũng sẽ không nhiều lời, không phát biểu bất cứ ý kiến.
“Thần Thần, trái này muốn nấu thế nào?” Y để bí đỏ lên trên thớt ầm một tiếng trầm vang.
“Có thể hầm xương nè, vừa thơm vừa ngọt.” Trong tay Yến Thần Dật cầm dao phay đang cắt dưa leo, dao trang trí không tốt lắm, hắn còn phải luyện thêm, đã chặt đứt hai lần.
“Đệ không phải muốn làm bánh bí đỏ sao?” Tư Bác duỗi tay cầm một trái dưa leo cắt xong, lắc lư thân thật dài: “Thật ghê tởm......”
“...... Ngâm dấm chua sau đó để đường và sa tế trộn chung ăn rất ngon, thế nào lại ghê tởm?” Yến Thần Dật trừng liếc nhìn y, một dao cắt bỏ đuôi dưa leo.
Tư Bác bĩu môi, chỉ chỉ dưa leo giao nhau nhưng kéo rất dài: “Thoạt nhìn thật là khủng khiếp.”
“Cái này gọi là dao trang trí, cũng có thể kêu dao con rết, không cảm thấy rất thú vị sao?” Yến Thần Dật nghiêng đầu nhìn y, hai tay cầm lấy dưa leo cắt xong giống hai bên sườn giật giật, nháy mắt biến thật dài.
Tư Bác nhếch miệng, cảm giác da đầu run lên. Y không thích dưa leo này, đánh sâu vào thị giác quá lớn.
Yến Thần Dật trợn mắt nhìn y lấy mấy trái dưa leo cắt xong để trong chậu nhỏ đổ giấm trắng vào ngâm.
“Huynh kêu Thanh ngày mai trở về?” Hắn dường như lơ đãng hỏi một câu.
Tư Bác chớp mắt mấy cái sửng sốt, nghiêng đầu ngây thơ hỏi lại: “Thần Thần, đệ nói cái gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Yến Thần Dật bật cười, người này càng ngày càng biết giả ngu.
Tư Bác lại âm thầm cắn răng, tên đáng chết này lại bán đứng y!