Sau khi tắm rửa xong, Thiệu Huân cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, đi ra khỏi phòng tắm, anh phải cảm ơn chỗ hoa mà hôm qua Bắc Tề Lạc mua về. Xung quanh căn phòng được Bắc Tề Lạc trang trí rất nhiều hoa tươi, màu sắc rực rỡ xinh đẹp, kết hợp với ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng từ ngoài chiếu vào, trong phút chốc làm cho người ta có cảm giác như cảnh trong mơ…
Hoa tươi xinh đẹp mang đến cảm giác rất thoải mái, thảo nào có rất nhiều người thích dùng hoa tươi để trang trí nhà ở.
Bắc Tề Lạc thấy anh đi ra liền chạy đến, cầm lấy khăn trong tay anh, giúp anh lau đầu.
Thiệu Huân nhận sự chăm sóc của hắn, khi cảm thấy tóc khô rồi, mới nhẹ nhàng nói.
“Hôm nay chúng ta đã về nhà rồi, còn bày biện phòng thành như vậy làm gì cho lãng phí?”
Động tác trên tay Bắc Tề Lạc ngừng lại mộ lát.
“Ta đâu nói chúng ta chỉ ở một đêm rồi đi đâu?”
“A?” Thiệu Huân hoang mang nhìn hắn. “Vậy ngươi còn muốn ở bao lâu?”
“Bảy ngày, hơn nữa ta đã bao cả chỗ này rồi.”
“Bảy ngày? Có cần ở đây lâu như vậy không?” Thiệu Huân nhíu mày. Vừa nhìn thấy căn nhà này, anh đã biết giá cả sẽ không rẻ, ở một đêm cũng đã thấy xa xỉ rồi. Vậy mà còn định ở lại đây một tuần… quá lãng phí.
“Không được, không cần thiết phải ở đây lâu như vậy. Ở một đêm là đủ rồi, lát nữa chúng ta thu dọn đồ đạc đi về thôi.”
Bắc Tề Lạc đã sớm biết anh sẽ nói như vậy, vì vậy vô cùng bình tĩnh mà trả lời anh. “Nhưng mà ta đã thanh toán hết tiền rồi, cho dù bây giờ ngươi trả phòng cũng không lấy tiền lại được. Như vậy không phải càng lãng phí hơn hay sao?”
“Ngươi…” Thiệu Huân đau đầu.
“Được rồi, Huân, nếu đã đến đây rồi thì cứ hưởng thụ thôi, mấy ngày này chúng ta đừng suy nghĩ buồn phiền nữa, thoải mái nghỉ ngơi ở đây, có được không?” Bắc Tề Lạc lại ra vẻ đáng thương nháy nháy mắt, Thiệu Huân thấy thế thì không nói gì nữa, chứng tỏ anh đã hoàn toàn đầu hàng.
“Thôi được rồi, nếu đã thuê rồi thì tiếp tục ở thôi.”
Thiệu Huân phất tay, ngồi phịch xuống ghế, Bắc Tề Lạc lập tức cười hì hì, bê cơm trưa đến.
“Huân, ăn cơm đi đã, sau đấy chúng ta có để ra bờ biển đi dạo mọt chút, ngắm cảnh đẹp nơi này luôn.”
Đề nghị của Bắc Tề Lạc làm Thiệu Huân hơi ngạc nhiên. Anh cứ nghĩ Bắc Tề Lạc muốn ở lại nơi này chỉ để … xem ra, hắn thực sự muốn hưởng thụ không gian chỉ có hai người.
“Ừm, được.” chỉ cần Bắc Tề Lạc không định nhốt cả hai người ở trong phòng là được, anh cũng rất vui vẻ thoải mái.
Giống như căn phòng tinh xảo này, bữa cơm hôm nay của hai người cũng rất ngon miệng. Ăn xong, cả hai cùng thay quần áo, bước ra khỏi phòng, chầm chậm đi về phía bãi biển.
Hai người vừa đi bộ vừa ngắm cảnh, lại tán gẫu, nói cười… Thực sự giống một đôi người yêu đang ân ái nồng nàn.
Sau đấy, hai người cùng đi thăm một nhà bảo tàng cùng với một ít điểm du lịch ở đây, sau đấy quay về nhà ăn một ít, rồi lại quay lại bãi biển ngắm cảnh mặt trời lặn.
Ngày hôm nay quả thực là một ngày rất vui vẻ hạnh phúc, cảnh rất đẹp, Bắc Tề Lạc dịu dàng cẩn thận chăm sóc, làm Thiệu Huân thực sự quên mất rằng hắn là một con hồ ly cực kì giảo hoạt.
Đợi đến khi màn đêm buông xuống, con hồ ly xinh đẹp kia sẽ để lộ ra mục đích chân chính… Làm cho những người rơi vào cạm bẫy của hồ ly cảm thấy mình thực sự ngu xuẩn cực kỳ, lại đi tin tưởng một con hồ ly…!!
“Bắc Tề Lạc….”
Thiệu Huân muốn mắng chửi người, nhưng bất đắc dĩ khí thế thua người khác, khi thanh âm ra khỏi miệng đã biến thành tiếng mèo kêu vừa mềm vừa ngọt vừa dính…. Trừ bỏ việc làm cho người ta cảm thấy mê mẩn ra, còn càng làm cho người nào xúc động hơn nữa…
Mà thứ xúc động này liền thể hiện trực tiếp bằng hành động.
Thiệu Huân hai chân dang lớn đón nhận dục vọng của người kia, động tác tiến công không ngừng của Bắc Tề Lạc làm thân thể anh cũng tuỳ ý đong đưa theo, cứ tưởng rằng đã có thể quen với nhịp điệu của hắn, không ngờ tiếp theo lại bị điên cuồng va chạm, làm cho người ta không thể kìm hãm được mà chìm đắm trong dục vọng.
“A…a… đủ, đủ…”
Thiệu Huân gian nan diễn đạt ý tứ của mình, nhưng mà đáng buồn là thanh âm anh phát ra lại phản tác dụng, cực kì mê người.
Thế nhưng anh lại không biết rằng, thứ càng làm cho người kia trở nên kích động không thể kìm nén được lại là đôi mắt rưng rưng nhìn lên của anh. Bộ dáng của anh đáng thương, làm cho người ta muốn nâng trong lòng bàn tay, là bộ dáng mà bình thường, anh sẽ dùng vẻ kiên cường nghiêm nghị của mình che giấu nó đi. Chỉ có những thời điểm như thế này, mới có thể nhìn đến được.
“Huân… Huân…” thanh âm vang vọng kèm theo hơi thở cực nóng phun trên mặt, người bị dụ dỗ kia rốt cuộc không chịu đựng được nữa mà hôn lên đôi môi sưng đỏ của anh, để lại ấn ký thuộc về hắn.
Khi hai chiếc lưỡi kịch liệt tách ra, khoé môi Thiệu Huân có nước bọt không kịp nuốt chảy ra, còn kéo rài thành một sợi tơ tới miệng Bắc Tề Lạc.
“Huân… ngươi tuyệt quá…”
Lời nói ngọt ngào khi làm tình của đàn ông, không chỉ là lời khen tặng bạn tình bình thường, mà còn là suy nghĩ thật lòng của người ấy. Ở thời điểm như thế này, cái gì cũng đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần chiếm cứ tràn ngập, sau đấy hưởng thụ là được… ý thức bị một con dã thú tên là dục vọng cắn nuốt, chỉ còn cảm thấy nhiệt độ cực nóng bỏng nơi hai thân thể kết hợp với nhau, cùng với sự khoái cảm cuồng nhiệt…
“Huân… Huân….”
Hắn cúi đầu gọi tên của anh, nắm chặt lấy thắt lưng anh, không ngừng tấn công, không ngừng va chạm, đâm xuyên, mà người thừa nhận sự tấn công của hắn vốn đã không theo kịp tốc độ của hắn, chỉ có thể ý loạn tình mê ôm chặt lấy thân thể hắn, cố gắng thừa nhận thứ cảm xúc khó có thể nói nên lời này…
Khi mê loạn, không biết là ai thở dốc, ai là người không ngừng gọi tên đối phương, trừ bỏ nhiệt độ thân thể nóng rực quấn quýt lấy nhau ra, họ không biết gì nữa.
“Huân……….”
Lần cuối Bắc Tề Lạc đâm mạnh vào trong thân thể nóng rực như lửa kia, Bắc Tề Lạc thở dốc bắn tinh dịch vào trong cơ thể người yêu. Thiệu Huân lúc này ánh mắt hơi nhắm, cả cơ thể phủ thêm một lớp mồ hôi tinh mịn, thở dốc không ngừng, nhìn qua vô cùng mê người… Bắc Tề Lạc nằm đè lên cơ thể trần trụi của Thiệu Huân, cảm nhận cảm giác ấm áp khi hai cơ thể áp sát không có một chút kẽ hở.
—
Thiệu Huân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Khi anh tỉnh dậy, Bắc Tề Lạc vẫn còn đang chui trong lòng anh, ngủ ngon lành.
Buổi sáng, rất khó đánh thức Bắc Tề Lạc dậy, khi hắn đã ngủ say, cho dù là động đất cũng không làm hắn tỉnh dậy được.
Điện thoại vẫn không ngừng vang lên, Thiệu Huân hít sâu một hơi, đẩy người của Bắc Tề Lạc ra, sau đó cố gắng chịu đựng cảm giác đau nhức, mặc thêm quần áo xuống giường, đi đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh điện thoại, sau đó mới cầm ống nghe lên.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của nữ tiếp tân, nói là có điện thoại gọi đến cho anh, hỏi anh có muốn nghe hay không.
Thiệu Huân trả lời có, không lâu sau, anh nghe thấy giọng của Giai Huệ.
“Anh, hôm nay hai người vẫn chưa về sao? Anh, em nói cho anh biết một chuyện, hôm nay cha mẹ của Bắc Tề Lạc đến đây đấy, xem ra là không có chuyện gì tốt. Anh, hai người nhanh về đi, em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!”
Giai Huệ cúp điện thoại, còn Thiệu Huân vẫn ngây ngốc nhìn điện thoại trước mặt, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của em gái. “Cha mẹ Bắc Tề Lạc đến đây…”
Không biết ngồi bao lâu, Thiệu Huân lấy lại tinh thần, chuyển tầm mắt sang nhìn Bắc Tề Lạc đang cuộn người trong chăn ngủ say, anh liều lỉnh xông về phía giường, dùng đủ mọi cách bắt hắn tỉnh dậy.
“Bắc Tề Lạc, ngươi dậy cho ta, nhanh lên! Mau tỉnh dậy!”
Dù sao kinh nghiệm gọi Bắc Tề Lạc dậy của anh không hề ít, nên chỉ một lát sau, Bắc Tề Lạc liền từ từ mở mắt.
Nhưng hắn vừa mới mở ra được một cái khe nhỏ, nhìn thấy người bên cạnh là Thiệu Huân, hắn liền xoay người, tiền thể vòng tay qua người Thiệu Huân, kéo anh lăn ra giường, sau đó nhắm mắt định ngủ tiếp.
“Bắc Tề Lạc!”
Thiệu Huân phát hoả, duỗi chân đạp Bắc Tề Lạc xuống dưới giường.
“A… Huân, ngươi làm sao vậy?” bị anh đánh thức, Bắc Tề Lạc cũng không khó chịu, chầm chậm đứng dậy, gãi gãi đầu một chút.
Thiệu Huân nhân cơ hội này chạy nhanh xuống giường, đẩy hắn vào trong phòng tắm.
“Nhanh nhanh nhanh, mau đi tắm rửa đi, cho đầu óc tỉnh táo lại!”
Bắc Tề Lạc rất ít khi thấy anh bối rối như vậy, nên cho dù chưa được tỉnh táo lắm, Bắc Tề Lạc vẫn phát hiện ra có điều gì đó không bình thường.
“Huân, có chuyện gì xảy ra à?”
“Cha mẹ ngươi tìm đến căn nhà mà chúng ta đang ở kìa!”
Bắc Tề Lạc không nói gì, chỉ là khi nghe thấy anh nói như thế, trong mắt hiện lên chút khác thường.
“Ta còn tưởng có chuyện gì lớn. Mặc kệ đi, cứ để bọn họ chờ ở đấy.” Bắc Tề Lạc đẩy Thiệu Huân một chút, quay người đi về phía giường, có vẻ định ngủ thêm một chút nữa.
“Chúng ta còn có năm ngày nữa để chơi đùa cơ mà, ta cũng không muốn về nhanh như vậy.”
“Bắc Tề Lạc!” Thiệu Huân tức giận đến mức giậm chân, anh xông lên cản bước đi của Bắc Tề Lạc, sau đó lại kéo hắn về phía nhà tắm. “Ngươi mà cứ như vậy, ta sẽ thực sự tức giận đấy!”
“Aizzz…” Bắc Tề Lạc bất đắc dĩ thở dài một hơi. Một khi Thiệu Huân đã cố chấp một chuyện gì đó, thì cho dù có chín con trâu cũng không kéo anh lại được, thế nên chỉ có thể trách cha mẹ hắn lúc nào không chọn lại chọn ngay lúc này để đến mà thôi.
Nhưng mà, việc cha mẹ hắn đến vào lúc này cũng hơi bất ngờ thật, vì hắn cứ nghĩ phải thêm một thời gian nữa họ mới xuất hiện cơ. Chắc là họ đã biết được tin hắn kết hôn với Thiệu Huân, nên mới không ngồi yên được nữa…
Đúng vậy, chuyện hắn kết hôn với Thiệu Huân vốn cũng không giấu được cha mẹ hắn, hắn cũng đoán được sau chuyện này, cha mẹ hắn nhất định sẽ xuất hiện gây khó dễ, nên mới vội vàng thuê phòng, lôi kéo Thiệu Huân đi hưởng thụ không gian hai người. Bởi vì nếu để đến lúc cha mẹ hắn xuất hiện, hai người chắc chắn sẽ không có nhiều thời gian thoải mái nữa.
Nhưng mà với tính tính của cha, chắc chắn sẽ không để hắn với Thiệu Huân tiếp tục đi du lịch kiểu này nữa. Chín mươi chín phần trăm, ông sẽ đến đây bắt hai người quay về.
“Ta biết rồi.” Bắc Tề Lạc hô một câu, sau đó chủ động đi về phía phòng tắm. Lúc này Thiệu Huân mới có thể thở phảo nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì nếu Bắc Tề Lạc thực sự giở trò làm nũng, anh sẽ thực sự không biết phải ứng phó như thế nào.
Bắc Tề Lạc trước khi đóng cửa nhà tắm còn cố tình quay đầu lại nói một câu. “Huân, cùng tắm đi!”
Thiệu Huân trừng mắt nhìn hắn, sau đó anh lao đến, đầu tiên là đá hắn bay vào trong nhà tắm, sau đó rầm một cái, đóng cửa hộ hắn.
—
Khi có tiếng nước từ phòng tẳm truyền ra, Thiệu Huân liền tranh thủ thu dọn đồ đạc. Tuy rằng thân thể anh vẫn hơi đau nhức, nhưng vì khẩn trương bối rối nên anh hầu như không thèm để ý đến, chỉ bận rộn cất đồ, chuẩn bị quần áo cho cả anh cùng Bắc Tề Lạc.
Tuy rằng cố tình làm bản thân bận rộn để tỉnh táo hơn, nhưng tay của Thiệu Huân vẫn đang run lên. Đầu óc anh trống rỗng, chân cứ như đang dẫm lên trên mây, bồng bềnh không thật.
Anh không thể tưởng tượng nổi một lát nữa, anh sẽ đối mặt với cha mẹ của Bắc Tề Lạc như thế nào…? Anh biết Bắc Tề Lạc nhất định sẽ đứng về phía anh, nhưng mà, nhưng mà…. Trái tim của hắn không biết có chịu đựng nổi sự miệt thị của cha mẹ hắn hay không….
“Huân!”
Bắc Tề Lạc vừa đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Thiệu Huân đang nhét một cái bình cắm đầy hoa tươi vào trong va ly hành lý, hắn lập tức xông lên ngăn hành anh lại, cầm lấy bình hoa đặt sang một bên.
Khi hắn giữ lấy Thiệu Huân muố anh quay sang nhìn hắn, lại phát hiện biểu tình mê mang cùng khuôn mặt tái nhợt của anh. Bắc Tề Lạc biết anh đang lo lắng vì cái gì, nhưng lúc này hắn lại không biết phải nói gì để anh thấy an tâm hơn.
Hai người im lặng một lúc, sau đấy Bắc Tề Lạc kéo anh vào trong phòng tắm.
Sau khi để anh ngồi xuống thành bồn tắm lớn, hắn cởi áo ngủ của anh ra. Thiệu Huân theo bản năng túm lấy tay của hắn.
“Huân, để ta.”
Nhìn ánh mắt kiên định của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân chần chờ một vài giây, sau đấy dần thả lỏng hai tay, tuỳ ý Bắc Tề Lạc cởi quần áo trên người của anh ra.
Sau đấy, Bắc Tề Lạc để anh nằm trong bồn tắm lớn, hắn thì ngồi ở phía sau anh, điều chỉnh một vị trí thoải mái. Hắn bảo Thiệu Huân nhắm mắt lại, rồi mở nước ấm, dùng vòi hoa sen nhẹ nhàng lướt qua cơ thể của Thiệu Huân, tay của hắn cũng đi theo dòng nước nhẹ nhàng mát xa cơ thể anh.
“Có thấy thoải mái không, Huân?”
Thiệu Huân nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói ôn nhu của hắn. Anh gật đầu.
Thực sự rất thoải mái.
Nước ấm áp vừa phải làm thân thể cũng bình tĩnh lại, Bắc Tề Lạc nhẹ nhàng mát xa cho thân thể cứng ngắc của anh, làm anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hơi nóng, hơi tê dại, nhưng nhiều nhất vẫn là thoải mái.
Được Bắc Tề Lạc cẩn thận chăm sóc, che chở như vậy, cảm giác sợ hãi không chân thật lúc nãy đã biến mất, hiện giờ, anh chỉ cảm thấy cảm động…
Thiệu Huân mở to mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt cũng đang dịu dàng nhìn anh kia, cảm thấy sống mũi hơi cay cay, hốc mắt nóng lên.
Anh biết, hắn đang không tiếng động an ủi anh, làm cho anh không còn sợ hãi bối rối nữa…bg-ssp-{height:px}
Cảm giác ấm áp tràn vào ngực, Thiệu Huân há miệng, mắng một tiếng “ngu ngốc”.
Bắc Tề Lạc nở nụ cười, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái.
—
Bắc Tề Lạc cùng Thiệu Huân lái xe về nhà, Thiệu Huân vẫn đang lo lắng không ngừng, mà Bắc Tề Lạc thì tuy không nghĩ mọi chuyện sẽ rắc rối như vậy, nhưng biểu tình cũng đã nghiêm túc hơn rất nhiều. Về đến nhà, đúng như dự đoán, không khí khẩn trương nặng nề vô cùng.
Trong điện thoại Giai Huệ chỉ nhắc đến mỗi cha mẹ của Bắc Tề Lạc, nên khi nhìn thấy có cả người khác ở trong nhà nữa, thì không chỉ Thiệu Huân, mà ngay cả Bắc Tề Lạc cũng thấy ngạc nhiên.
Người này không phải là Giang quản gia vẫn luôn đi theo Bắc Tề phu nhân, vì nếu là ông ta, thì Bắc Tề Lạc đã không ngạc nhiên như vậy. Người này, nếu nói thực thì là một người phụ nữa vô cùng xinh đẹp giỏi giang, dịu dàng, mà chủ yếu là cả Thiệu Huân lẫn Bắc Tề Lạc đều biết nàng, vì nàng đúng là bạn gái cũ của Thiệu Huân, Úc Ngôn.
Úc Ngôn ngồi trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên cười. Bắc Tề Lạc liếc nhìn nàng một cái, sau đó không hề cố kỵ qua sang trừng mắt cha mẹ của mình, rồi mới khẩn trương nhìn Thiệu Huân.
Thiệu Huân đã thu hồi vẻ ngạc nhiên khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Úc Ngôn. Cuối cùng, anh bước về phía trước một chút, về phía Úc Ngôn.
“Tiểu Ngôn?”
Úc Ngôn mỉm cười gật đầu. “Là em, Huân.”
“Em.. vì sao, vì sao… lại xuất hiện ở đây?”
“Nguyên nhân chính là vì em muốn đến thăm anh.”
“Vậy tại sao em.. lại cùng…” lúc trước anh vẫn gọi cha mẹ Bắc Tề Lạc là phu nhân, lão gia, bây giờ thân phận của anh xấu hổ như vậy, không biết phải xưng hô bọn họ như thế nào.
Úc Ngôn rất thông mình, lập tức hiểu được anh muốn hỏi cái gì, chỉ cười cười nói. “Bắc Tề phu nhân cho em biết anh đang ở nước Pháp, chính họ đa mang em đến gặp anh.”
Thiệu Huân nhất thời im lặng không biết nói gì, chăm chủ nhìn ngắm Úc Ngôn. Nàng gầy hơn trước kia một chút, nhưng vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, tự tin. Úc Ngôn cũng im lặng không nói gì, chỉ mỉm cười với anh. Giờ phút này, trong mắt người ngoài, bọn họ như hai người yêu nhau đang dùng ánh mắt ẩn ẩn đưa tình.
Giai Huệ đứng ở chân cầu thang đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, không dám nhìn hai người nữa. Kỳ thực trong lòng nàng, Úc Ngôn mới là hình mẫu chị dâu lý tưởng nhất, chuyện hai anh chị chia tay, Úc Ngôn là người phải chịu thiệt thòi nhiều nhất.
Bắc Tề phu nhân ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, nhẹ nhàng thở nhẹ nhõm một hơi, còn Bắc Tề Văn Thao tuy không có biểu hiện gì rõ ràng, nhưng trong mắt lại để lộ ra sự hài lòng.
Tất cả mọi người có vẻ đã xem nhẹ một người khác.
Người này, ngay khi Thiệu Huân cùng Úc Ngôn đứng nhìn nhau, đã nhanh chóng bước đến, kéo cánh tay của Thiệu Huân, chen lên đằng trước, nở một nụ cười tươi với Úc Ngôn. “Úc tiểu thư, đã lâu không gặp, chắc phải đến hai năm rồi ấy nhỉ? Con của tiểu thư chắc cũng đã được một tuổi rồi đi? Sao vậy, Lam Cảnh Ngạn không đi cùng tiểu thư đến Pháp sao?”
“Bắc Tề Lạc!”
Bắc Tề Lạc nói chuyện không biết nể mặt người khác, làm Thiệu Huân cũng không nhịn được, mở miệng trách cứ hắn.
Úc Ngôn bình thản cười cười. “Bắc Tề tiên sinh quả nhiên vẫn khí thế bức người như trước đây. Ta cứ nghĩ ngươi sống cùng với Thiệu Huân lâu như vậy, tính cách sẽ trở nên mềm mại hơn một chút..”
“Ha ha, tính tình khó chịu của ta quả thật là khó sửa vô cùng, chỉ cần là người có uy hiếp với ta, cho dù có cố gắng như thế nào ta cũng không thể khách khí nổi.” sự uy hiếp của Thiệu Huân không hề ảnh hưởng chút nào đến miệng lưỡi của Bắc Tề Lạc, thậm chí còn làm cho càng nghiêm trọng hơn. Lúc này Bắc Tề Lạc còn dùng ánh mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía Úc Ngôn.
Thiệu Huân cảm thấy kinh ngạc không thôi, vì Bắc Tề Lạc như vậy giống y hệt lúc hai người mới gặp nhau, y như một cây hoa hồng có gai, tuỳ ý đâm bị thương bất cứ người nào định tiếp cận hắn.
Úc Ngôn không trả lời Bắc Tề Lạc nữa, mà chuyển ánh mắt lên người Thiệu Huân. “Huân, tuy rằng mới gặp nhau mà đã nói chuyện này có vẻ không tốt lắm, nhưng em có thể nói chuyện riêng với anh được không? Em thực sự có chuyện muốn nói…”
“Nghĩ cũng không có cơ hội đâu!” Bắc Tề Lạc sắc mặt càng ngày càng khó coi, rống lên với nàng.
“Anh đồng ý.”
“Huân?!”
Thấy Thiệu Huân không thèm để ý đến mình, Bắc Tề Lạc thực sự thương tâm. Thiệu Huân lạnh nhạt mỉm cười với hắn. “Lạc, ngươi cũng muốn tâm sự một chút với cha mẹ, không phải sao? Yên tâm, không có chuyện gì đâu, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Chúng ta…. Không phải đã tuyên thệ trước mặt thượng đế rằng, sẽ luôn yên thương và tin tưởng đối phương hay sao?”
Thiệu Huân nói xong, giơ bàn tay trái, nơi có một chiếc nhân đang nằm trên ngón áp út của anh lên. Chiếc nhẫn bạch kim dưới ánh sáng mặt trời, phản xạ ra hào quang xinh đẹp.
Bắc Tề Lạc nhìn anh, sau đó nhanh chóng nở một nụ cười thoả mãn. Hắn cũng giơ tay trái lên, cầm lấy tay của Thiệu Huân, cúi đầu khẽ hôn một cái lên má của Thiệu Huân.
“Thực xin lỗi, ta hơi kích động một chút!”
“Ừh, ta hiểu.”
“Vậy ngươi với Úc Ngôn lên tầng đi, ta sẽ ở tầng trệt cẩn thận chiêu đãi cha mẹ ta đi ngàn dặm xa xôi từ tận Trung Quốc đến đây để chúc mừng chúng ta mới kết hôn.”
Thiệu Huân nhìn thoáng qua vợ chồng nhà Bắc Tề sắc mặt đã vô cùng khó coi, khẽ thì thầm với hắn. “Ngươi a, đừng làm quá phận, dù sao họ cũng là cha mẹ của ngươi.”
“Ta biết phải làm gì mà.” Bắc Tề Lạc cười gật đầu, rồi sau đó lại không cam lòng nói tiếp. “Không cho phép ngươi được chạm vào người phụ nữ kia!”
“Được rồi mà, cùng lắm ta chỉ ôm nàng một chút mà thôi…”
“Không được!” sắc mặt của Bắc Tề Lạc lại biến đổi.
“Vậy cầm tay?”
“Không cho phép!!”
Bắc Tề Lạc bắt đầu trừng mắt nhìn anh.
“Được rồi, cái này cũng không được cái kia cũng không được, vậy ta hôn nàng luôn là được rồi.” Thiệu Huân nghẹn cười nhìn hắn.
“Huân…” Bắc Tề Lạc lúc này mới biết là mình bị trêu đùa, dùng vẻ mặt ai oán nhìn anh.
“Phụt!”
Ba tiếng phụt cười đồng thời vang lên, từ ba người, một là Úc Ngôn, một là Giai Huệ, và một là từ Thiệu Huân, còn Bắc Tề phu nhân thì trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, ngay cả cha của Bắc Tề Lạc cũng có chút kinh ngạc.
Trong ân tượng của bọn họ, đứa con này thậm chí còn chưa từng làm nũng bao giờ, vậy mà hiện tại hắn lại có thể bày ra bộ dạng đáng thương vô cùng như vậy, quả thực làm cho hai người không thể tin nổi.
“Thôi được rồi, chúng ta lên tầng hai đây. Ngươi ở lại nói chuyện cẩn thận với cha mẹ đi.”
Thiệu Huân quay sang nhìn Úc Ngôn, sau đó nói như vậy với Bắc Tề Lạc.
“À, vậy anh ơi, em chạy đi mua bữa tối nhé.” Giai Huệ không muốn ở lại xấu hổ, thừa cơ hội này lập tức lấy cớ chạy đi.
“Cũng được.” hiểu ý của em gái, Thiệu Huân gật gật đầu.
“Tiểu Ngôn, chúng ta đi lên đi, đi bên này.”
“Được.”
Úc Ngôn đi theo Thiệu Huân lên tầng hai, đến phòng của anh…
—
Bắc Tề Lạc ngồi xuống trước mặt cha mẹ, cũng chưa nói vào việc chính mà chỉ là hỏi thăm qua loa một vài câu. Đến tận khi Giai Huệ thay xong quần áo đi ra khỏi nhà, Bắc Tề Lạc mới bắt đầu nghiêm túc nói. “Cha, mẹ, con cũng không loanh quanh nữa, có chuyện gì cha mẹ hãy cứ nói trực tiếp đi. Mục đích đến Pháp lần này của cha mẹ là gì?”
—
Thiệu Huân mang Úc Ngôn lên phòng mình, sau đó anh để nàng ngồi xuống cạnh mép giường, còn anh ngồi ở chiếc ghế đối diện nàng.
“A, em đã đến lâu vậy rồi mà anh vẫn chưa chuẩn bị trà cho em.”
Thiệu Huân vừa mới ngồi xuống đã lại đứng ngay dậy, thể hiện thân phận của một người chủ nhà, đi pha trà cho Úc Ngôn, nhưng anh lại bị nàng ngăn lại.
“Không cần đâu ạ, em đã uống rồi, lúc mới tới Giai Huệ đã tiếp đãi cẩn thận rồi.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Thiệu Huân nghe vậy, quay lại vị trí của mình ngồi xuống, sau đó mới cẩn thận nhìn ngắm Úc Ngôn, cảm thán nói. “Chúng ta chắc đã hai năm không gặp rồi. Em gầy hơn trước rất nhiều, Úc Ngôn.”
“Đúng vậy.” Úc Ngôn cười gật đầu. “Sau khi sinh đứa nhỏ xong, em không ăn được cái gì cả, sau khi hết kiêng cữ, em không muốn để người khác chăm sóc đưa bé, nên vẫn tự mình làm tất cả, những lúc bận rộn quá quả thật cũng không thể chăm sóc tốt bản thân, thế nên kết quả là thành như vây giờ. Nhưng mà, mỗi ngày em đều trôi qua rất đầy đủ, thân thể cũng khoẻ mạnh, anh không cần lo lắng đâu.”
“Ừm.” Thiệu Huân gật đầu một cái, sau đấy lại cẩn thận hỏi. “Vậy là bây giờ, em… đang ở chung với Lam tiên sinh?”
Úc Ngôn im lặng một lúc, lúc này nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng mở túi sách, lấy ra một cái bọc nhỏ. “A, đúng rồ. Lần này em còn mang theo ảnh của cục cưng đến cho anh xem. Anh tự mình xem đi.”
“Thật sao?” hai mắt Thiệu Huân sáng ngời.
“Vâng, đây này, anh xem… đây là ảnh cục cưng tròn tháng.”
Úc Ngôn cười hạnh phúc, đưa ảnh cho Thiệu Huân xem.
Khi anh nhìn thấy đưa bé trong ảnh, liền không nhịn được mà thốt lên khen ngợi. “oa, là một đưa bé rất đáng yêu, đúng rồi, là con trai hay con gái vậy?”
“Con gái.” Úc Ngôn cười trả lời.
“Anh xem, bức này chụp cuộc sống hằng ngày, cái này là ảnh chụp cục cưng tròn sáu tháng. Còn đây là ảnh lúc tròn tám tháng… Ừhm… thêm ba tháng nữa là cục cưng tròn một tuổi rồi.”
“A, em bé càng lớn càng giống mẹ, nhưng mà phần miệng thì có vẻ giống Lam tiên sinh hơn.”
“Anh là người đầu tiên nói như thế đấy, những người khác đều nói cục cưng nhìn giống Lam Cảnh Ngạn hơn.”
“Đã đặt tên cho bé chưa?”
“Vầng, đặt rồi ạ. Là do cha mẹ của Lam Cảnh Ngạn đặt, là Lam Giai Giai. Nhưng mà em đều gọi là cục cưng, còn đặt cho nàng một cái tên khác nữa, là Úc Tâm Viện.”
“Tâm Viện, tên rất hay.” Thiệu Huân nâng tầm mắt từ bức ảnh lên một chút, ngắm khuôn mặt tươi cười của Úc Ngôn, sau đó như tuỳ ý mà hỏi. “Sao Lam tiên sinh với cục cưng không cùng đến đây với em?”
“Cục cưng còn nhỏ, nên em không muốn cho nàng đi máy bay, nên đành giao nàng cho ông nội bà nội chăm sóc. Cha mẹ của Lam Cảnh Ngạn vốn cũng không trông mong hắn sẽ kết hôn, sinh con, lúc này lại ngoài ý muốn có một đứa cháu gái, bọn họ đều rất cao hứng. Nếu không phải Lam Cảnh Ngạn ngăn cản, thì chắc lúc này cục cưng đã bị đưa về Lam gia nuôi luôn rồi.” nụ cười của Úc Ngôn thu lại, nàng nâng tay áp lên hai má của Thiệu Huân, ánh mắt như mặt hồ phẳng lặng, chỉ hơi gợn sóng một chút mà thôi.
“Huân, em không sống cùng với Lam Cảnh Ngạn.”
Lời nói của nàng rõ ràng chầm chậm mới nói ra miệng được, nhưng Thiệu Huân lại cảm thấy nó đột nhiên vang đến làm cho anh kinh ngạc không thôi.
Nàng mím môi cười khẽ một chút, lại nói. “Em với hắn thực sự không thích hợp. Hắn nói sẽ cố gắng nhận em với đứa nhỏ, nhưng theo ý của em, đây chỉ là một cái cớ của hắn mà thôi, hắn muốn lợi dụng em với đứa nhỏ để tránh đi sự coi thường của Bắc Tề Lạc. Em thực sự không cần một người chồng chỉ biết lời dụng em như vậy, huống hồ em thực sự không yêu thương hắn, hiều lắm cùng chỉ có thể trở thành bạn bè mà thôi.”
“Chuyện này, em chưa từng nói thẳng với hắn, nhưng thời gian trôi qua, chính hắn cùng dần phát hiện ra, thế nên sau đấy hắn đã không bám lấy em nữa. Lần cuối cùng hắn xuất hiện là khi em ở bệnh viện sịnh cục cưng. Hắn đã hỏi em, có phải em đã biết ngay từ đầu hay không? Em trả lời hắn, kỳ thật chính ngươi cũng vẫn hiểu được điều ấy, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận nó mà thôi. Hắn cười, nhìn có vẻ chua sót, hắn nói, đứa nhỏ rất đáng yêu, hoàn toàn không giống hắn…. đây là một chuyện tốt.”
“Sau khi nói xong, hắn rời đi, sau đấy hắn cũng không xuất hiện nữa. Nhưng mà mỗi tháng, hắn vẫn đều gửi cho em một số tiền. Tuy hắn chưa từng nhắn nhủ lại điều gì, nhưng em biết, đây là số tiền hắn bồi thường cho em, cũng như là tất cả những điều mà hắn có thể làm vì đứa nhỏ.”
Nõi xong, Úc Ngôn lại nhìn Thiệu Huân, mặt anh lúc này đã trầm tĩnh. Biết anh đang suy nghĩ cái gì, Úc Ngôn cầm bức ảnh chụp cuối cùng trong tay đưa cho anh.
“Huân, anh xem bức ảnh này đi, nhìn người đàn ông đang bế cục cưng.”
“Anh ta là…?” Nhìn kỹ, Thiệu Huân khó hiểu hỏi.
“Vị hôn phu của em!” Úc Ngôn cười sáng lạn. “Chờ đến khi cục cưng tròn một tuổi, chúng em sẽ chính thức kết hôn. Đây cũng là một nguyên nhân em đến nước Pháp tìm anh, em muốn trao tấm thiệp mời này đến tận tay anh. Cho nên, anh nhất định phải đến dự đấy nhé!”
Thiệu Huân lại cúi đầu, cẩn thận quan sát người đàn ông kia. Giờ phút này, tâm tình của anh khá phức tạp, cảm giác giống như một người em gái mà anh bảo vệ nhiều năm, giờ phút này lại bị một người đàn ông khác cưới mất, cảm thấy mất mát, chỉ muốn xăm soi, xem người đàn ông này có xứng với em gái tốt đẹp của anh hay không…
“Cho nên, Huân, anh cứ yên tâm, em sẽ sống rất hạnh phúc!”
Câu cuối cùng của Úc Ngôn làm Thiệu Huân thả lỏng hơn rất nhiều, anh ngẩng đầu nhìn nàng, biết nụ cười của nàng không hề gượng ép, thực sự là do hạnh phúc từ tận đáy lòng mà phát ra. Lúc này anh mới yên tâm, gật đầu, khoé miệng cũng nhiễm cười.
“Ừhm, vậy thì tốt quá rồi.”
Tuy rằng mọi chuyện không phát triển theo những gì anh đoán, nhưng quan trọng là mọi người đều thấy hạnh phúc, vậy là tốt rồi….