(*Ước làm chim liền cánh)
Thần Long năm 1745, hoàng đế băng hà, tân đế lên ngôi, sửa quốc hiệu thành Thái Bình.
Năm Thái Bình thứ 2, Văn Nhân Quân, chủ nhân Phi Vân Thành, một thế lực lớn trong võ lâm mời đồng đạo tới dự nghi thức kế vị Phi Vân Thành của Văn Nhân Trác Nhĩ, sau đó rời đi cùng Diệp Bạch.
Thời gian trôi mau, năm tháng như thoi đưa, chớp mắt cũng đã trôi qua bốn năm mùa xuân thu.
Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân cùng nhau đi tới nơi cực Bắc khắc nghiệt, từng đến nơi chim không bay tới, rắn không trú ngụ, đến núi cao Thương Sơn vượn không sinh sống.
Chợt một ngày, Diệp Bạch nhận được tin tức: Phó Trường Thiên đã đứng vững gót chân ở Nam Hoài, trưởng tử Khúc gia Khúc Tranh Vân cũng ở trong giang hồ hô mưa gọi gió.
Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân tiếp tục đi về hướng bắc.
Lại một ngày, Diệp Bạch nhận được tin tức: Tần Lâu Nguyệt bắt đầu cùng Phó Trường Thiên thành lập Diệp phủ đối lập, Độc Cô Kinh Phi tiếp nhận vị trí của phụ thân hắn, trở thành tân Đông Hải Long Vương.
Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân tiếp tục đi về hướng bắc.
Lại một ngày, Diệp Bạch nhận được tin tức: Độc Cô Kinh Phi kết hôn với một vị cô nương xinh đẹp tựa như hoa ngọc, thế lực ngày một thịnh; Khúc Tranh Vân đại bại ở Lạc Thành, đầu mình hai nơi.
Diệp Bạch cùng Văn Nhân Quân đi tới một thị trấn nhỏ ở phía bắc.
Mùa đông nơi đây cũng đã bắt đầu, năm nay, trận tuyết đầu tiên tới sớm, rơi suốt một đêm.
Nhìn một mảnh tuyết trắng trước mắt, Diệp Bạch có phần ý động, lại có phần không để ý: "Nơi này cũng không tệ lắm.
"
Văn Nhân Quân đứng bên cạnh Diệp Bạch nghe vậy mỉm cười nói: "Vậy ở lại một thời gian đi?"
Diệp Bạch gật gật đầu, lúc sắp bước vào trấn lại nhìn thoáng qua thấy Văn Nhân Quân nâng tay lên.
Hắn dừng bước chân, xoay mặt nhìn Văn Nhân Quân.
Bàn tay Văn Nhân Quân cọ nhẹ qua một sợi tóc đen rũ xuống trên vai Diệp Bạch, theo đó dừng lại trên vai đối phương.
Y phất đi một bông tuyết do gió thổi tới đậu trên vai Diệp Bạch, lại kéo lại áo khoác trên người hắn, nhẹ giọng ôn tồn: "Nổi gió rồi.
"
! Nổi gió rồi!
Từ nơi xa chợt truyền đến một tiếng gió thổi, tuyết trắng đọng trên cành cây cùng mái ngói theo đó bay loạn giữa không trung, rồi lại đột nhiên phát tán khắp nơi, lả tả rơi xuống dưới, trong màn tuyết rơi mơ hồ cùng với tuyết trắng mênh mông trên mặt đất có hai bóng người nắm tay nhau cất bước.
HOÀN CHÍNH VĂN.