Thật sự không dự đoán được tình huống sẽ trở thành như vậy, Tần Lâu Nguyệt bỗng nhiên ghìm ngựa, khom lưng duỗi cánh tay, lại không kịp với tốc độ rơi xuống của Lý Thư Ngôn.
Hít sâu một hơi, Tần Lâu Nguyệt đang muốn xoay người xuống ngựa lại thấy bóng người chợt lóe trước mặt, Lý Thư Ngôn vốn dĩ đang nhanh chóng rơi xuống lại bị vứt lên ngựa một lần nữa, mà bóng người vừa chợt xuất hiện kia bỗng nhiên đang rơi xuống dưới vách đá đã nghiêng người mượn lực từ một cây tùng mọc bên vách núi nhảy trở lại!
Là Diệp Bạch! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tần Lâu Nguyệt mặc dù không phản ứng kịp nhưng ít nhất hắn còn có thể nhìn rõ được người.
Không hề sốt ruột cứu người, hắn lại một lần nữa làm như người đã chết thì đã thấy Diệp Bạch đưa Lý Thư Ngôn lên trước, tiếp theo đến lượt mình phi thân lên lưng ngựa, giống như không có chuyện gì, tiếp tục phi ngựa về phía trước, thậm chí ngựa của hắn còn chạy trước ngựa của Tần Lâu Nguyệt một chút, có điều, còn lại chính là Lý Thư Ngôn đáng thương, thân thể vốn dĩ cũng đã không tốt, bình thường đi bộ hai bước cũng phải dừng lại th ở dốc, lúc này lại chợt cao chợt thấp, không ngừng dọc ngang trên lưng ngựa, hiện tại phải ôm lấy cổ ngựa giống như chuẩn bị phun ra cả mật đắng đến nơi.
Tần Lâu Nguyệt đầu tiên là cứng họng, tiếp theo lại bật cười, cuối cùng kẹp lấy bụng ngựa, đuổi theo hai người đằng trước, lại một lần nữa cưỡi ngựa song song.
Nhưng hành trình lúc này...!hoặc có thể nói là chạy trốn...!cũng không quá thuận lợi.
Cho dù cả Diệp Bạch cùng Tần Lâu Nguyệt đều là những kẻ võ công cao cường, đương thời hiếm thấy, nhưng hiếm thấy trên đời cũng không có nghĩa là tuyệt đối vô địch, đặc biệt là trong tình huống đối phương võ công cũng không kém, ngươi lại không biết đối phương còn có bao nhiêu viện binh.
Gần như không tự hỏi, Tần Lâu Nguyệt lập tức từ bỏ việc cùng đối phương cứng rắn đối kháng trực tiếp...!hắn muốn bản thân suy nghĩ cẩn thận một chút, trừ bỏ hiện tại, đã xuất hiện sự việc "ngoài ý", có phải sẽ còn việc nào đó hắn không tính trước được...
Suốt quãng đường nửa ngày trời, Diệp Bạch cùng Tần Lâu Nguyệt không nghỉ ngơi giây phút nào, không ngừng giục ngựa chạy gấp, cuối cùng cũng có thể cắt đuôi những kẻ đuổi theo ở thành trấn.
Lý Thư Ngôn đề nghị thay đổi lại sang đi đường lớn, Tần Lâu Nguyệt lại trực tiếp mua thuyền để đi đường thủy...!không phải là hắn không muốn đi quan đạo, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt của Lý Thư Ngôn là có thể biết, nếu bọn họ không thèm quan tâm, tiếp tục phóng ngựa chạy bang bang, chỉ sợ những kẻ đuổi theo đó còn chưa thật sự đuổi kịp, bọn họ đã có thể mua trước một bộ quan tài để đựng xác cho Lý Thư Ngôn.
Ánh trăng khuyết trên nền trời mênh mang, bóng sao in trên mặt nước.
Một con thuyền nhỏ cũng sẽ không khiến cho người khác chú ý, Diệp Bạch đứng ở đầu mũi thuyền, nhìn về phía xa.
Chợt, giống như nhìn thấy cái gì, ống tay áo của hắn nhẹ nhàng lay động, thuyền nhỏ đang lẳng lặng rong ruổi theo dòng nước giống như mũi tên rời cung, lao nhanh về phía bờ.
"Có một nơi có thể nghỉ lại sao?" Tần Lâu Nguyệt vén rèm đi ra, cùng Diệp Bạch sóng vai đứng trên mũi thuyền.
"Phải," Diệp Bạch lên tiếng, "Có một cái miếu hoang."
Trên bờ cũng không có ánh lửa, ánh trăng mông lung trên bầu trời thực tế cũng không thể hoàn toàn soi rõ cái gì.
Tần Lâu Nguyệt dựa vào võ công thâm hậu của bản thân nghiêm túc quan sát một lúc, ngoài một mảnh bóng đêm lay động cũng không thấy có gì bất thường, sau đó hắn cười nói: "Ngươi đối với nơi này lại quen thuộc."
Thân thuyền lúc này cũng đã cập bờ.
Diệp Bạch không nói gì, chỉ đợi thuyền hoàn toàn cập bờ thì đem dây buộc lại, sau đó dẫn theo Tần Lâu Nguyệt cùng với Lý Thư Ngôn đi vào trong bóng tối-nơi cỏ dại mọc cao đến ngang thân mình.
Suốt một đường đi không nói chuyện, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang từ trong bụi cỏ cùng tiếng ho khan của Lý Thư Ngôn.
Diệp Bạch dựa vào ký ức tìm đến vị trí của miếu hoang, đến khi tìm được lại nhíu mày...!đây là lần đầu tiên hắn nhíu mày kể từ lúc đi cùng Tần Lâu Nguyệt.
"Ánh lửa......!Có người?" Lý Thư Ngôn đi theo phía sau ho khan rồi hỏi một câu.
Nhưng không có ai trả lời hắn, đây vốn dĩ là một sự thật không cần trả lời.
Bước chân của Diệp Bạch không dừng lại, hắn vẫn giống như cũ không nhanh không chậm tiến về phía miếu hoang, biểu tình cũng không có chút biến hóa nào, giống như cái nhíu mày vừa rồi cũng chỉ là do bóng tối quá đậm khiến cho người khác nhất thời nhìn nhầm mà thôi.
Tần Lâu Nguyệt cũng không dừng lại, hắn vẫn nhàn tản, thậm chí không chút để ý đi đến, chỉ có bàn tay đã đặt lên trường kiếm bên hông.
Chỉ có Lý Thư Ngôn đi ở cuối cùng, nương theo ánh lửa nói một câu "Không biết" rồi ngừng lại một chút.
Nhưng rất nhanh, hắn cũng cười than một tiếng, một lần nữa cất bước đi theo.
Giờ phút này, thật kì diệu, hắn nhớ đến Diệp Bạch, hắn nghĩ có lẽ ngày đó mình thật sự đã quá vội vàng.
Diệp Bạch từng là cộng sự tốt nhất của Tần Lâu Nguyệt, dường như giống với hiện tại...!Không, so với hiện tại lại càng sâu đậm hơn.
Nếu như bọn họ ở bên nhau, thiên hạ này có nơi nào họ không thể đến?
Giờ khắc này, Lý Thư Ngôn đột nhiên đến gần nhất với ý nghĩ của Tần Lâu Nguyệt.
Hắn suy nghĩ rõ ràng lại: "Tần Lâu Nguyệt đúng là muống giết Diệp Bạch.
Nhưng muốn giết không có nghĩa là có thể quên đi, không có nghĩa là không áy náy, không có nghĩa là không nhớ đến.
Tần Lâu Nguyệt dùng hắn, là bởi vì hắn còn có tác dụng; mà Tần Lâu Nguyệt chán ghét hắn...!khóe môi Lý Thư Ngôn cong lên, ý cười như có như không...!Tần Lâu Nguyệt chán ghét hắn là bởi vì sự tồn tại của hắn không lúc nào không nhắc nhở Tần Lâu Nguyệt: Hắn đã giết một người huynh đệ, một người chính mình tán thưởng, lại là một huynh đệ có thể giao phó phía sau mình cho hắn.
Việc này cũng không có nghĩa là Tần Lâu Nguyệt còn có lương tri.
Tần Lâu Nguyệt nếu như còn chút lương tri, hắn sẽ không giết Diệp Bạch! Chỉ là Diệp Bạch có tác dụng quá lớn, không phải cung chủ Thiên Hạ Cung vừa có dã tâm vừa quyết đoán không nhớ đến hắn.
Mà là một khi bắt đầu nhớ...!Người chết luôn là dễ nhất, không phải như vậy hay sao?
Bởi vì không có cách nào chạm đến, cho nên đủ trân quý; lại bởi vì không có cách nào uy hiếp, cho nên lưu luyến khó dời.
Mà hắn thì sao? Nhìn được tâm tư Tần Lâu Nguyệt vốn dĩ đã là một sai lầm, sau đó lại thật sự ra chủ ý lại càng là một sai lầm nữa...!Chấp mê bất ngộ, chính là mắc thêm một lỗi nữa, hắn cảm thấy bản thân mình là kẻ tuyệt đỉnh thông minh, lại chưa từng nhận ra Tần Lâu Nguyệt ngay từ đầu cũng chỉ chán ghét hắn, một mặt truy tìm lại không có khả năng tìm được, làm việc trên đời chỉ có kẻ ngu xuẩn nhất mới có thể làm...
Lý Thư Ngôn đột nhiên có chút buồn cười, cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là muốn cười mà thôi.
Hắn nghĩ bản thân mình có lẽ cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác gì, chỉ là không muốn tin như vậy, cảm thấy những thứ mình muốn cuối cùng cũng sẽ có thể đạt được, quá mức tự tin, quá mức...!tự phụ.
Người phía trước đột nhiên dừng bước chân, Lý Thư Ngôn không để ý nên va vào lưng Diệp Bạch.
"Tầm công tử?" Hắn nói một câu theo bản năng, sau đó phát hiện ra bọn họ đã đi ra khỏi bụi cỏ dại, đến trước cửa miếu hoang, mà từ trong miếu hoang đổ nát kia cũng có mấy người đi ra...
"Văn Nhân?" Diệp Bạch lên tiếng.
Văn Nhân Quân khẽ mỉm cười, trực tiếp nói với Diệp Bạch: "Ta cho người chú ý hành tung của các ngươi, tính ra các ngươi đại khái đêm nay sẽ dừng lại ở nơi này."
Biểu tình của Tần Lâu Nguyệt...!thật cổ quái.
Diệp Bạch trực tiếp tiến lên: "Ta không nghĩ ngươi sẽ đến." Hắn dừng một chút, lại nhìn vào bên trong miếu: "Còn có người?"
"Chỉ có Diệp Thập Tam thôi." Văn Nhân Quân nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Lúc này, Diệp Thập Tam cũng ngáp ngắn ngáp dài đi ra từ bên trong miếu hoang: "Người cũng đến đủ rồi phải không? Đến rồi thì mỗi người đi nghỉ ngơi đi thôi, hơn nửa đêm rồi, còn ồn ào cái gì nữa...!A ha..."
Không ai để ý tới hắn.
Chỉ có Tần Lâu Nguyệt lần đầu nhìn thấy Diệp Thập Tam là cảm thấy kinh ngạc một chút, sau đó biểu tình của hắn ngày càng cổ quái.
Đơn giản gặp nhau một chút, mọi người cũng tản ra, Diệp Bạch không đi vào trong miếu hoang mà đến bên cạnh đống lửa bên ngoài, khoanh chân ngồi xuống.
Diệp Thập Tam đầy mặt mệt mỏi ngáp liên tục rồi trở lại miếu hoang tiếp tục ngủ.
Còn Văn Nhân Quân vốn dĩ đi tìm Diệp Bạch lại ngoài ý muốn đi đến chỗ Tần Lâu Nguyệt, Lý Thư Ngôn nhìn chung quanh một vòng, cảm thấy bản thân mình cũng không có lựa chọn nào.
Nhưng cũng may, không có lựa chọn nào cũng đúng ý muốn của hắn.
Nghĩ như vậy, Lý Thư Ngôn đi đến ngồi bên cạnh Diệp Bạch, cũng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhắc nhở đối phương rằng mình đang tồn tại.
Diệp Bạch quả nhiên liếc mắt nhìn Lý Thư Ngôn một cái, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt.
Lý Thư Ngôn tự giác mở miệng, hơn nữa đi thẳng vào vấn đề: "Ngày đó ở trên Nam Sơn, vì sao công tử lại ra tay cứu giúp?"
Diệp Bạch cũng không im lặng mà trả lời hắn: "Ngươi đi theo Văn Nhân Trác Nhĩ.
Văn Nhân Trác Nhĩ là người y chọn làm người thừa kế."
"Y" này là ai, tất nhiên không có gì để nghi ngờ.
Ngọn lửa bập bùng, hai người ngồi bên cạnh lại rơi vào im lặng...!hoặc là lâm vào im lặng cũng chỉ có một mình Lý Thư Ngôn.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Giả sử, ta sở dĩ nhảy xuống là bởi vì đoán chắc công tử sẽ ra tay thì sao...?
"Tính chuẩn?" Diệp Bạch hiếm khi nhắc lại.
Ở giây phút đó, ngay cả bản thân hắn cũng không hoàn toàn xác định đến cuối cùng có ra tay hay không.
Lý Thư Ngôn lập tức phát hiện được nghi ngờ trong lời nói của Diệp Bạch, hắn cười rộ lên: "Được rồi, không phải tính chuẩn...!Một nửa cơ hội thôi cũng đủ rồi." Hắn dừng lại một chút: "Ta chỉ là suy nghĩ, nếu như Tầm công tử đủ yêu Văn Nhân đại nhân, vậy nhất định công tử sẽ ra tay."
Đây là yêu.
Cho dù chỉ là một chút liên lụy, cho dù chỉ là tổn thất nhánh cuối, cũng sẽ cầm lòng không đậu mà để ý, cũng sẽ không tự chủ được mà bảo hộ.
"Ngươi đánh cuộc chính xác." Diệp Bạch nói, "Cho dù ta không ra tay, Tần Lâu Nguyệt cũng sẽ ra tay."
"Đó là bởi vì ta còn có tác dụng." Lý Thư Ngôn cười nói.
Hắn là một người thông minh, người thông minh sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn.
Cho nên hắn muốn nhảy, cũng là muốn nói cho Tần Lâu Nguyệt biết rằng hắn còn biết rất nhiều chuyện sau đó nữa, sau đó nhảy xuống.
"Chỉ là nếu như Tầm công tử cũng biết Tần Lâu Nguyệt sẽ cứu ta, vậy cần gì phải ra tay?" Lý Thư Ngôn hỏi.
"Hắn cứu ngươi là chuyện của hắn, ta cứu ngươi là việc của ta." Diệp Bạch trả lời đơn giản.
Thái độ của hắn so với khi ở cùng Tần Lâu Nguyệt vừa không có gì thay đổi, cũng lại vừa có thay đổi.
Không thay đổi đó là từ lúc hắn bắt đầu cho đến bây giờ đều chỉ làm việc mà mình muốn; chỉ là, nếu như ban đầu hắn thật sự sẽ không chủ động cứu Lý Thư Ngôn, mà hiện tại...
Có lẽ đây là điều đẹp nhất trên đời mà tình cảm có khả năng thay đổi được, cho dù cũng chỉ là một điểm vô cùng nhỏ bé, nó cũng lại càng khiến cho Diệp Bạch giống một con người hơn.
Cách nơi Diệp Bạch và Lý Thư Ngôn ngồi không xa, Văn Nhân Quân và Tần Lâu Nguyệt đang đứng bên cạnh nhau.
Ban đầu, Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy Văn Nhân Quân đi đến cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, còn sau khi nhận lấy vật Văn Nhân Quân đưa cho, hắn từ cảm thấy vô cùng kinh ngạc chuyển thành thật sự kinh ngạc: " Văn Nhân thành chủ cho ta xem cái này là có ý gì?"
"Bối cảnh của những kẻ đuổi theo các ngươi.
Có vài kẻ không phải là người trung thổ." Văn Nhân Quân nhàn nhạt nói, "Ta nghĩ Tần cung chủ cũng hiểu rõ, những kẻ đến lần này cũng không hẳn chỉ hướng về phía ngươi."
"Sau đó thì sao?" Tần Lâu Nguyệt hỏi, "Ngươi biết những kẻ đứng sau đó có một số lớn là đang hướng về phía hắn nhưng lại vẫn để cho hắn tiếp tục đi cùng ta?"
"Vì sao lại không cho?" Văn Nhân Quân giống như cảm thấy thú vị, cười nhàn nhạt, "Trong chốn võ lâm, những người đứng trên đỉnh cao không nhiều lắm, hắn là một trong số đó.
Trong thiên hạ, những kẻ đủ tư cách đả thương hắn có thể đếm trên đầu ngón tay.
Còn lại việc bên trong, hắn không để ý đến không có nghĩa là hắn không biết...!Ta cũng không nghĩ ra có lý do gì để ngăn cản hắn biết được chân tướng."
"Cho nên ngươi để cho hắn đi theo ta?" Tần Lâu Nguyệt nhẹ giọng nói.
Bước chân rời đi của Văn Nhân Quân dừng lại: "Tần Lâu Nguyệt..." Y dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, chỉ có một câu: "Ta không phải ngươi.".