Kể từ hôm đó hai người không gặp nhau tận mấy ngày, hiện tại không thể cùng nhau diễn ở Tam Khánh viện, Dương Cửu Lang xin nghỉ cũng thông qua người khác. Trương Vân Lôi biết anh đang lẩn tránh mình, cho nên hết lần này đến lần khác đều không cho nghỉ, vậy mà đến lúc biểu diễn cậu lại không xuất hiện. Người ở đội tám trên dưới đều chưa từng thấy tình huống như vậy, trừ khi là Trương Vân Lôi có quá nhiều hoạt động hai người mới không đến cùng nhau. Nhưng mà gần đây đội trưởng không vướng bận gì, chuyện này thành ra lại khiến mọi người có chút lo lắng.
Mãi cho đến phiên biểu diễn của Đức Vân Xã hai người mới lại bất đắc dĩ cùng nhau đi công tác. Lần này gặp Quách Kỳ Lân và bạn diễn của cậu, còn có Mạnh Hạc Đường và Châu Cửu Lang đến Đức Vân phân xã biểu diễn.
Trên máy bay hai người không ngồi cùng nhau mà kẻ trước người sau, Trương Vân Lôi và Quách Kỳ Lân ngồi cạnh nhau, Dương Cửu Lang thì ngồi với Diêm Hạc Tường, còn đôi kia thì không cần phải nói nữa.
Trương Vân Lôi dựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, Quách Kỳ Lân ngồi phía sau Dương Cửu Lang đeo tai nghe xem ba mình diễn tướng thanh. Anh cũng đeo tai nghe, lật lật một quyển tạp chí, chăm chú không gì sánh được.
Không biết qua bao lâu, Quách Kỳ Lân đứng dậy đi vệ sinh, lúc trở lại liếc mắt một cái thấy ngay Dương Cửu Lang đang xem tạp chí, anh không chỉ chăm chú không thôi mà còn xem đi xem lại nữa. Quách Kỳ Lân hiếu kỳ ghé sát lại nhìn, không phải là ông cậu mình đó hả? Ảnh chụp cũng đẹp trai ghê gớm.
Quách Kỳ Lân lập tức lay Trương Vân Lôi, cậu mơ hồ: “Tới rồi à?”
“Không, không có, anh nhìn xem giáo chủ phu nhân đang làm gì?” Gương mặt Quách Kỳ Lân cực kỳ hưng phấn.
“Làm gì?” Trương Vân Lôi nhắm mắt lại, âm thanh lười biếng hỏi.
“Đang ngóng trông chồng đó, anh mà không cản lại thì anh ấy biến thành hòn vọng phu mất.” – Nghe vậy Trương Vân Lôi tỉnh táo hẳn ra, cậu khẽ đứng dậy nhìn sang, phát hiện Dương Cửu Lang giống như đang tỉ mỉ nghiên cứu gì đó trên mặt mình ở trong tạp chí vậy. Tựa như không nỡ lật qua, mỗi một Trương Vân Lôi đều phải nhìn ngó kỹ càng.
Vành tai Trương Vân Lôi nhoáng cái đã đỏ, cậu nhìn Quách Kỳ Lân nói: “Còn tưởng chuyện gì to tát, bớt làm quá đi.”
Quách Kỳ Lân nói: “Ông cậu ơi, tai đỏ rồi kìa, em nói thêm chuyện này nữa chắc chắn mặt anh sẽ đỏ lên hết.” – Quách Kỳ Lân cố ý đứng dậy nhìn Dương Cửu Lang một chút, thấy anh không chú ý đến bên này thì ghé sát vào Trương Vân Lôi nói tiếp: “Lẽ nào anh không tò mò xem, tại sao anh ấy đi đến đâu cũng đem theo tai nghe điện thoại?”
“Nghe nhạc thôi.”
“Chúc mừng anh trả lời đúng, nhưng mà anh biết ảnh nghe nhạc của ai không?”
“Lương Tĩnh Như.”
“Chúc mừng anh trả lời sai.” Nhìn thấy vẻ mặt Trương Vân Lôi vô cùng nghi ngờ, Quách Kỳ Lân cũng không thừa nước đục thả câu, cậu nói tiếp: “Là anh đó lão cửu ơi, bất kể là hí khúc hay thái bình ca từ, thậm chí là mấy ca khúc thịnh hành được yêu thích kìa, mấy bài hát đơn trong list cái nào cần có đều có hết, chắc là có hết đó, ký tên toàn là Trương Vân Lôi.”
(Quách Kỳ Lân hay gọi Trương Vân Lôi là lão cữu老舅: cậu, vì bạn Lôi là em họ của mẹ sau bạn Lân, nên hai đứa là cậu cháu thân thiết á.)
Quả thật Quách Kỳ Lân đã thành công, mặt Trương Vân Lôi từ từ đỏ bừng lên.
Quách Kỳ Lân cười ha ha nhìn Trương Vân Lôi rồi lại bối rối nói: “Thật sự thì lão cữu hát hay đó, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng mà ngày nào cũng nghe sẽ thấy chán, anh biết không? Cách đây lâu lắm rồi có một lần em dùng điện thoại của Cửu Lang nghe nhạc, phát hiện mấy bài hát trong đó toàn là của anh. Hồi đó em cũng ngạc nhiên lắm, nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy bình thường, hai người là bạn diễn, anh chính là lão nghệ thuật gia được ba em công nhận, học theo anh là chuyện bình thường. Anh xem, các anh em ở trong xã dù là ở lâu hay là mới tới, có ai mà không học hỏi anh đâu.”
Trương Vân Lôi nghe không lọt một chữ, trong đầu loạn tùng phèo rồi, thì ra mặc kệ trốn tránh nhau đến đâu, cả hai đều thuỷ chung chưa từng rời bỏ đối phương dù là một khắc.
Trương Vân Lôi không trả lời nữa, mở điện thoại ra, mã khoá là sinh nhật Dương Cửu Lang, cậu mở danh sách bài hát, chỉ có hai bài là và.
Mặc dù bây giờ trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng thái độ của Dương Cửu Lang gần đây đối với cậu lại không khỏi khiến Trương Vân Lôi tức giận không thôi.
Máy bay hạ cánh, mọi người đi thẳng đến khách sạn, vị trí ngồi trên xe buýt của Dương Cửu Lang cách xa Trương Vân Lôi, hai người cũng không nói lời nào, đôi bên đều có suy nghĩ riêng. Quách Kỳ Lân nhìn qua cũng không nói hay hỏi gì, bởi vì ba cậu đã từng nói, chuyện của Trương Vân Lôi đừng tham gia vào, cũng đừng suy đoán. Tuy cậu với ông cu nhỏ này cùng nhau lớn lên, nhưng tâm tư của Trương Vân Lôi thật sự là cậu đoán không nổi.
Bầu không khí kỳ lạ như vậy, Mạnh Hạc Đường và Châu Cửu Lang cũng thức thời mà nói chuyện rất cẩn thận. Cuối cùng vẫn là Trương Vân Lôi lên tiếng, cậu nói với Quách Kỳ Lân: “Đại Lâm, đêm nay ngủ chung với anh không?”
Chuyện đột ngột khiến tất cả mọi người đều yên lặng, Quách Kỳ Lân quay đầu sang nhìn Dương Cửu Lang trong lúc nhất thời câm nín, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mạnh Hạc Đường, anh nháy mắt rồi lại sợ bị Trương Vân Lôi phát hiện, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Quách Kỳ Lân thông minh cỡ nào chứ, quay đầu lại nói với Trương Vân Lôi: “Lão cữu ơi chuyện này không thích hợp đâu. Anh nói xem, em vẫn còn là con nít, sợ chăm sóc anh không tốt, vả lại hiện tại em không cần thị tẩm, không cần thật đó. Ha ha…” Quách Kỳ Lân cười khan hai tiếng che giấu sự xấu hổ.
Trương Vân Lôi cúi đầu suy nghĩ một chút, nhìn về phía Mạnh Hạc Đường: “Mạnh Mạnh, em đêm nay…” Lời còn chưa dứt, Mạnh Hạc Đường liền trực tiếp nhảy đổng lên dùng vẻ mặt hoảng sợ mà cắt lời cậu: “Em, đừng có mơ, đừng hòng chia rẽ anh và Cửu Lương.” Trương Vân Lôi cười nhạt, đeo tai nghe lên quay đầu nhìn cửa sổ.
Châu Cửu Lương nhìn trái nhìn phải, đẩy Mạnh Hạc Đường đang ôm lấy mình sang một bên, xoay người đi về phía Dương Cửu Lang: “Hai người làm sao vậy? Có chuyện gì mà không giải quyết được, lần này là do tranh luận về miếng hài nào đây?”
Dương Cửu Lang nhìn Châu Cửu Lương: “Cậu thấy sao? Không phải lần nào cũng là vai phụ hoạ chúng ta chịu thua sao? Làm sao mà cố chấp với vai pha trò bọn họ được? Có điều, hình như lần này là vấn đề của tôi.”
Châu Cửu Lương đảo mắt: “Yo, em không biết anh còn có lúc câm nín như thế này đấy? Đó là giác nhi của anh mà, anh không nuông chiều thì thôi, người khác có thể xem anh ta là thứ gì to tát chứ? Thật ra tiểu Biện nhi cũng không phải là không hiểu chuyện, trong nghệ thuật yêu cầu sự hoàn mỹ là một chuyện tốt, huống hồ người lớn như vậy, lại còn là đội trưởng đội , mỗi ngày có nhiều hoạt động mệt chết đi được. Anh thông cảm được thì thông cảm, dân phụ hoạ chúng ta nuông chiều vai pha trò không phải chỉ là chuyện trên sân khấu từ rất lâu rồi.”
Châu Cửu Lương nói xong thì quay về yên vị bên cạnh Mạnh Hạc Đường, hai người lén lút nhìn nhau nên những người khác không hề phát giác.
Dương Cửu Lang nghe Châu Cửu Lương nói xong thì trầm mặc hồi lâu, giây sau lại cười khan hai tiếng, dùng âm lượng chỉ bản thân mới nghe được lẩm bẩm: “Châu Cửu Lương, vấn đề của hai ta căn bản không giống nhau.”
Nếu như nói gần không được xa cũng không xong, thế cái khoảng cách này, ai có thể nắm giữ tốt chứ?
———-
Giải thích một chút, mọi người hay nói bạn diễn như phu thê, cũng hay gọi chức vụ như đội trưởng và đội trưởng phu nhân, Trương Vân Lôi là đội trưởng đội , Dương Cửu Lang là đội phó kiêm đội trưởng phu nhân. Tương tự, Mạnh Hạc Đường là đội trưởng đội , Châu Cửu Lương là đội trưởng phu nhân.