Dương Cửu Lang mặc áo choàng tắm cho Trương Vân Lôi, ôm cậu đi vào phòng ngủ.
Anh chẳng nhìn ra cậu đang ngủ hay là đang say khướt, đắp chăn rồi lại cúi xuống hôn lên gương mặt cậu một cái. Gương mặt Trương Vân Lôi nóng hổi, giống như nhiệt độ cơ thể Dương Cửu Lang lúc này vậy, anh thở dài dịu dàng, nói: “Không phải chỉ là một câu nói thôi sao? Nói không nên lời cũng đừng tự chuốc say bản thân như thế, ngày mai khó chịu cũng là cậu. Thật ra chỉ cần một câu nói của cậu thôi là anh có thể không về nhà, việc gì phải làm thế? Chuyện đơn giản cậu lại làm cho phức tạp lên, rõ ràng là một người đơn giản, lại ép bản thân trở nên tính toán, cuối cùng vẫn là thu mình lại, cậu có thù với bản thân hay là cậu hận tôi đây?”
Dương Cửu Lang nói xong thì xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào không ngừng trong phòng tắm, Trương Vân Lôi mở mắt. Không rõ buồn vui, không biết là đang tỉnh táo hay vẫn còn say. Cậu nhìn trân trân lên trần nhà, mãi đến khi tiếng nước dừng lại, cửa phòng ngủ bị mở ra mới từ từ nhắm mắt lại.
Từng có lúc, loại cuộc sống này, cuộc sống như thế này cậu đã nghĩ đến vô vàn biến số, chung quy vẫn không nghĩ đến được cái tên Dương Cửu Lang này, cùng cái người mà cậu luôn tâm niệm.
Dương Cửu Lang lau tóc, cũng nằm xuống giường, ngọn đèn bàn le lói, bên cạnh đó là hai chiếc khung ảnh cực kỳ chói mắt. Đó là tấm ảnh Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang nắm ngón tay út của nhau, không biết là ngày nào tháng nào, chỉ cảm giác được hai người giống như đang ước định vậy. Vỏn vẹn hai cánh tay, nhưng cũng dính dáng đến hai người.
Còn có một tấm, hai người mặc trường sam dài sọc đen, Trương Vân Lôi từ phía sau vòng hai tay ôm lấy Dương Cửu Lang, còn anh đang cầm điện thoại toét miệng cười. Tấm ảnh này trông qua rất ngọt ngào.
Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi một chút, từ từ nghiêng người về phía cậu, lại không nghĩ đến chạm phải cánh tay cậu, anh lại theo bản năng lui trở về. Cảm giác được cơ thể Trương Vân Lôi nóng hổi vô cùng, giống như đang bốc cháy vậy, nhưng rồi anh nghĩ một chút, có thể do bản thân anh lạnh quá, vừa rồi tắm nước lạnh cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Dương Cửu Lang xoa xoa tay rồi len vào tỏng chăn, nương theo cánh tay Trương Vân Lôi mà di chuyển xuống dưới, chạm vào lòng bàn tay, ngón tay, anh nắm lấy tay cậu bất động, giống như muốn cứ để vậy mà ngủ luôn. Không lâu sau, Cửu Lang lại chịu không nổi, bàn tay đẫm mồ hôi, toàn thân nóng rực, cảm giác bản thân sắp bị nướng chín luôn. Anh nhanh chóng xuống giường, tiến vào phòng tắm, mở vòi hoa sen bật nước lạnh dội lên người.
Dương Cửu Lang không hiểu nổi bản thân, chuyện này là sao? Là tác dụng của rượu sao? Xem ra sau này phải uống ít lại, dễ loạn tính, lại còn dễ dàng sinh lòng dạ xấu xa với con trai…
Ngẫm lại bản thân mình từ lúc nào đối với Trương Vân Lôi có loại tình cảm khác biệt đó? Có thể là vì nhiều lần ứng biến của Trương Vân Lôi trên sân khấu chăng…
Lần đầu tiên, trên sân khấu Trương Vân Lôi chu môi làm động tác hôn với Dương Cửu Lang, lúc đó anh cũng có chút mê mẩn. Cái người này môi hồng răng trắng, đẹp cực kỳ, đó cũng là lần đầu tiên anh muốn thưởng mức hương vị đôi môi của cậu. Xuống dưới sân khấu, bởi vì bản thân chú ý thưởng thức không đúng chỗ nên bối rối hồi lâu.
Lần thứ hai, trên sân khấu diễn vở ‘Hầu hạ’ nổi tiếng, trường sam màu quýt, tiểu tiện nhân Trương Vân Lôi này không chỉ cởi trường sam của Dương Cửu Lang mà còn cởi của chính mình, lại còn không biết chừng mực, nếu không phải anh nhanh mắt nhanh tay, e rằng một màn kia khán giả còn phải thêm tiền. Lúc đó là lần đầu tiên Dương Cửu Lang chạm vào da thịt cậu, chẳng phải là cảm giác như điện giật, mà là ý muốn được sờ thêm một lần nữa, dưới sân khấu, anh cho rằng mình bị bệnh mà suy tư thật lâu.
Lần thứ ba, phu nhân cầm hoa hồng, trường sam màu vàng chanh, Trương Vân Lôi đeo hai đoá hoa hồng, cao quý và diễm lệ. Trong lúc nhất thời Dương Cửu Lang ngây ra tại chỗ không nói ra lời, Trương Vân Lôi dí dỏm ngay lập tức ngồi lên đùi anh, một khắc kia hai người nhìn nhau, khiến Dương Cửu Lang xác định được một việc, bản thân mình, cảm giác đối với Trương Vân Lôi đã vượt ra khỏi mối quan hệ hợp tác thân thiết như anh em rồi.
Dương Cửu Lang lắc đầu muốn bỏ đi hết thảy suy đoán khẳng định của bản thân, cuối cùng vẫn bị nước lạnh khiến cho rùng mình.
Quay trở lại phòng ngủ, tư thế của Vân Lôi lại thay đổi, nằm nghiêng lại. Cửu Lang nhìn cậu rất lâu, cuối cùng ngẫm lại vẫn là lên giường đi ngủ. Đã hơn giờ sáng rồi, sợ ngày mai diễn xuất không có tinh thần.
Dương Cửu Lang vừa định ngủ, lại phát hiện Vân Lôi bên cạnh có vẻ hơi run rẩy, dần dần càng nhiều hơn, không đợi đến khi anh phản ứng, Trương Vân Lôi đã hét lên rồi bật dậy, thở phì phò. Anh lập tức mở đèn lên, phát hiện tóc, trán, thậm chí phía sau lưng áo ngủ của cậu đều ướt đẫm.
Dương Cửu Lang không khỏi thương xót ôm Trương Vân Lôi vào lòng, xoa xoa lưng cậu trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ, anh đây, có anh ở đây sẽ không có việc gì cả, về sau anh bảo vệ cậu.”
Lời vừa nói ra, Trương Vân Lôi ngây người, đúng vậy, chỉ là một giấc mộng mà thôi, chỉ là lại mơ thấy giấc mơ mình bay lượn thất bại mà thôi, có Cửu Lang đây rồi, cậu không còn sợ nữa…
Hai người nằm xuống, cậu không tự chủ được tới gần anh, đem cái trán ướt nhẹp dán vào trước ngực anh, nghe nhịp tim của anh. Có thể Trương Vân Lôi cảm thấy tối nay mọi chuyện thật sự không chân thực. Từ khi xuất viện đến nay, mỗi lần từ ác mộng tỉnh lại đều là căn phòng trống không, Cửu Lang cũng rất ít khi xuất hiện.
Mà Dương Cửu Lang ôm bờ vai Trương Vân Lôi, cúi đầu ngửi mùi hương của cậu, chầm chậm đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Trương Vân Lôi bị điện thoại của Cửu Hàm đánh thức: “Sư huynh, tụi em đang trên đường tới nhà anh, anh tỉnh chưa đó?”
“Mới có mấy giờ, đừng quấy rầy anh.” Trương Vân Lôi nói xong liền cúp điện thoại, chuẩn bị ngủ tiếp, nhưng vừa mới xoay sang đã đè lên một người. Cậu lập tức tỉnh táo, giữ vững khoảng cách, nhưng mà nghĩ lại thì không đúng lắm, cậu kéo chăn ra, nhìn thấy Dương Cửu Lang mặt đầy mồ hôi.
Trương Vân Lôi có chút hoang mang, dường như tối hôm qua có uống một ít rồi? Hiện tại đã hơn giờ, hôm nay giờ rưỡi còn có tiết mục mà? Nghĩ vậy, Trương Vân Lôi vội vàng vỗ lên mặt Cửu Lang, gọi anh tỉnh dậy, lúc tay chạm vào mặt anh lại phát hiện sự cố, mặt Dương Cửu Lang nóng rần.
Lúc đám Cửu Hàm đến, chẳng qua là nhận được điện thoại của Trương Vân Lôi, sau đó đến thẳng Tam Khánh viện. Đến đó nhắn nhủ mệnh lệnh của đội trưởng: Giáo chủ phu nhân ngã bệnh, tiết mục ngày hôm nay toàn thể đội thay thế biểu diễn, nếu như có thời gian cậu sẽ đến.
Quả thật, khi Trương Vân Lôi đến cũng gần kết thúc rồi, cậu đứng trên đài hướng về phía người hâm mộ tạ lỗi, nhận hết lỗi về mình. Đám Nhị nãi nãi cũng thông tình đạt lý, chẳng ai tính toán gì.
Rời khỏi Tam Khánh viện, Trương Vân Lôi lại bay đến nơi khác quay chương trình tạp kỹ. Trên đường về, cậu cố ý gửi tin nhắn cho Dương Cửu Lang: “Cửu Lang, tôi sắp về thành phố rồi, muốn ăn gì? Tôi đem tới cho anh.”
Một giây sau Dương Cửu Lang trả lời: “Thứ lần trước cậu với anh nói đó, lâu rồi chưa ăn, vừa hay lần trước cậu cũng chưa kịp nếm thử, chọn nó đi.”
Trương Vân Lôi nở nụ cười, anh ngã bệnh rồi vẫn còn nghĩ đến mình, nghịch ngợm trả lời một câu: “Được rồi. Gia, ngài chờ đi nha.”
Trương Vân Lôi xuống may bay rồi còn gặp phải kẹt xe, chuyện này làm cậu thêm lo lắng, nhìn thức ăn trong tay rồi lại nhìn đồng hồ. Nhìn đoạn đường này mà choáng ngợp, cậu lại lo cho Cửu Lang. Chân cậu hơi đau, mắt nhìn thấy sắp đến bệnh viện mà xe thì không di chuyển được, Trương Vân Lôi suy nghĩ một chút, cắn răng giậm chân một cái, cửa mở ra liền xuống xe, người trên xe cũng không kịp ngăn cản. Cửu Hàm không nói tiếng nào cũng chạy tới, Trương Vân Lôi đi mấy bước liền đứng bất động tại chỗ, Cửu Hàm tiến đến đỡ cậu, gương mặt lo lắng: “Sao vậy sư huynh? Chân đau à?”
“Không sao, em đỡ anh, tiếp tục đi.” Trương Vân Lôi nói như đinh đóng cột, vẻ mặt Cửu Hàm sững sờ: “Gì? Sư huynh, từ đây đến đó gần cả trạm đó, anh không chịu nổi đâu.”
“Ây dô, anh mà không nhanh thì Cửu Lang chết đói mất.” Nói xong Trương Vân Lôi liền bước từng bước đi tiếp, tương đối gắng sức. Cửu Hàm có chút không nỡ: “Sư huynh, em cõng anh.”
Cậu nghe vậy thì cười nói: “Em cõng anh? Cõng rồi có đi được không, anh sợ em làm anh ngã lắm, anh như vậy cũng chỉ có Dương Cửu Lang là cõng nổi thôi.”
Hai người anh một câu tôi một câu nhanh chóng đến bệnh viện, Cửu Hàm vẫn luôn đỡ Trương Vân Lôi, mồ hôi tuôn ra không ít. Đến khi tới cửa phòng bệnh Trương Vân Lôi bảo Cửu Hàm ra về, cậu đứng trước cửa lau mồ hôi trán, kiềm chế lại biểu cảm toe toét của mình, chỉnh lại thức ăn trong tay, mỉm cười đẩy cửa tiến vào phòng.