Trương Vân Lôi thở dài, tháo cà vạt, đốt điếu thuốc, ngồi liệt trên ghế sa lông, trong đầu lướt qua từng hình ảnh lúc cậu và Cửu Lang ở bên nhau. Tỷ như lần đầu tiên cậu gặp Cửu Lang, lần đầu tiên hợp tác, lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, lúc đi công tác, ngủ chung trong một căn phòng, dùng chung một tuýp kem đánh răng hay thậm chí là một đôi đũa, còn có lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của anh ở phòng ICU, lần đầu tiên ở sân bay gối đầu lên vai anh nghỉ ngơi, lần đầu tiên chạm vào anh trên sân khấu. Chỉ e rằng, lần đầu tiên của cả đời này đều là giao cho anh ta hết mất thôi.
Dương Cửu Lang không biết đi qua đây từ lúc nào, đưa tay giật lấy điếu thuốc dụi vào chiếc gạc tàn đã có bốn, năm mẩu đầu lọc, có cái vẫn còn nhả khói xanh. Anh nhíu mày: “Đừng hút nữa, hại giọng lắm, mấy ngày nay họng sưng mủ cả rồi mà vẫn còn tự hại mình. Cậu nhìn anh đi, ở cùng với cậu thôi mà cũng bị viêm họng mấy lần rồi đây, mau ăn cơm.”
Dương Cửu Lang vừa thu dọn âu phục cho Trương Vân Lôi vừa nói nhỏ, tuy nhiên có đôi lời dường như không đúng. Thông thường cậu hút thuốc đều tránh Cửu Lang, cậu biết anh bị viêm họng nên sẽ không để anh hít phải khói thuốc của người khác, ngay cả lúc nghiện thuốc lá cũng phải cố nhịn mà nhai mấy viên kẹo.
Tại bàn cơm, Trương Vân Lôi đứng dậy tiến về phía quầy lấy một chai rượu vang đỏ và hai cái ly.
“Lại uống? Lúc nãy trên bàn rượu cậu uống nhiều rồi, lại thèm rượu, nhịn một chút có được không?”
Lời nói của Dương Cửu Lang đúng là mang theo ý thỉnh cầu, nhưng Trương Vân Lôi căn bản không hề nghe theo, tự mình rót hai ly, một ly cho bản thân còn ly kia đẩy tới đối diện Cửu Lang. Cậu nâng ly rượu về phía anh, nở nụ cười: “Cám ơn vì gặp được anh.”
Sáu chữ ngắn ngủi, Dương Cửu Lang nghe mà trong lòng cảm thấy khó chịu, ba chữ phía sau anh rất hài lòng lẫn rất biết ơn, nhưng hai chữ phía trước kia tựa như đang xúc phạm anh, anh tự hỏi bản thân đã làm được gì khiến Trương Vân Lôi phải cám ơn.
Dương Cửu Lang không nâng ly, Trương Vân Lôi ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Cậu bắt đầu rót chén thứ hai rồi lại nâng ly: “Cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của anh.” Lần này cậu không chờ xem phản ứng của anh nữa mà uống ngay. Dương Cửu Lang càng lúc càng thấy khó chịu, anh cho rằng sự quan tâm của anh đối với Trương Vân Lôi, tất cả đều xuất phát từ tấm lòng, anh không cần cậu phải báo đáp hay là nói gì cả, lại càng không cần cậu phải khắc sâu trong tim. Lời này nói ra lại làm xuất hiện một khoảng cách vô hình giữa hai người.
Nâng ly rượu thứ ba lên, Trương Vân Lôi nói: “Cám ơn sự hỗ trợ và nỗ lực của anh.”
Ly rượu này cậu chưa kịp thu về đã bị Dương Cửu Lang bắt tận tay, anh cướp lấy ly rượu uống một hơi, đưa tay lau miệng rồi nói: “Nói nhảm cái gì thế, rõ ràng cậu biết anh không quan tâm đến chuyện này, cậu cũng không nói chuyện khách sáo với anh như thế. Nếu thật sự muốn báo đáp công lao cho anh thì cậu phải tốt, đừng tự tổn thương bản thân là được.”
Thật ra Dương Cửu Lang đang muốn nói đến chuyện uống rượu, Trương Vân Lôi rất thích uống rượu, anh cũng biết rằng cậu uống rượu là có lý do, có thể là giống như ma tuý làm giảm nỗi đau thể xác, cũng có thể là thuốc gây tê cảm xúc trong lòng.
Tay Trương Vân Lôi vẫn đang dừng giữa không trung, nghe thế thì đứng dậy lấy lại ly rượu đã cạn của mình, rót đầy ly thứ tư. Dương Cửu Lang cầm đũa gắp ít rau để vào bát cho cậu: “Đừng uống nữa, ăn nhiều vào.”
Trương Vân Lôi chẳng màng để ý lại nâng ly rượu lên: “Cám ơn anh đã tồn tại trong thế giới của tôi, hy vọng là mãi mãi.”
Trương Vân Lôi là người có lòng biết ơn, mỗi một quà tặng từ fan hâm mộ cậu đều ngắm nghía tỉ mỉ, mỗi một tiếng hô hào cậu đều đáp lại, huống hồ đây là người đã ở bên nhau năm năm. Không nói đến sự hỗ trợ bình thường, chỉ với việc chăm sóc cậu trên giường bệnh năm tháng cũng đủ làm Trương Vân Lôi sinh lòng áy náy, nếu như không phải việc ngoài ý muốn đó thì người này đã tổ chức hôn lễ hoàn tất. Chưa kể năm tháng như hình với bóng, ngay cả uống nước hay đi vệ sinh, Dương Cửu Lang đều bầu bạn bên cạnh Trương Vân Lôi, cùng nhau trải qua giai đoạn u ám của cậu, cùng gánh chịu tất cả những nỗi sợ của cậu.
Tục ngữ nói, thế giới này không có ‘vô duyên vô cớ tình yêu’, Dương Cửu Lang dựa vào đâu mà từ bỏ mọi thứ toàn tâm toàn ý chăm sóc cậu? Không máu mủ ruột rà, không quan hệ thân thích, chỉ là sư huynh đệ ở Đức Vân Xã, là bạn diễn trên sân khấu mà thôi, có cần phải như vậy không? Chẳng lẽ vì Trương Vân Lôi là Giác Nhi mà anh dựa vào để kiếm cơm à? Vì Trương Vân Lôi đẹp trai? Là Trương Vân Lôi cho anh tiền ư? Hay là vì Trương Vân Lôi đi thỉnh cầu Bồ Tát điều gì rồi?
Đều không phải, chỉ là vì cái người tên Trương Vân Lôi này thôi.
Nhưng mà nếu có đổi thành người khác thì có thể anh vẫn sẽ làm như vậy thôi, nếu không thì chẳng phải là Dương Cửu Lang trọng tình trọng nghĩa kia rồi. Rõ ràng chỉ là chăm sóc bạn diễn của mình, có điều người đó vừa vặn lại là Trương Vân Lôi mà thôi. Nếu không thì nói về thứ duyên phận này, có lẽ chính là nhân duyên tiền định.
Dương Cửu Lang nghe cậu nói thế thì không cách nào tiếp lời nữa, thật ra thứ ơn nghĩa mà Trương Vân Lôi nói này đều đã được cậu biến tướng trả bằng hết. Không nói đến chuyện khác, từ ngày tháng cậu trở lại đến nay, thỉnh thoảng trên sân khấu sẽ nghe thấy tiếng cám ơn của cậu, ngay cả vài miếng hài cùng mấy lời nói đầy ẩn ý đều mang theo cảm giác đó. Đó là lúc cậu còn chưa đi lại được nhiều, dạo gần đây đi đứng ổn cả thì lại bắt đầu động chút là hôn, là lim tay, thỉnh thoảng còn khiêu vũ, rồi lại còn ôm mặt anh sờ nắn, hoặc là kính cẩn vái chào, nghiêm trọng nhất là có lần cậu còn quỳ xuống cúng bái.
Dương Cửu Lang anh không phải là kẻ ngốc, nếu như ngay cả những thứ này đều không phân rõ được thật giả, chẳng phải sau này anh không cần nói tướng thanh nữa sao? Vậy nên câu mà anh nói nhiều nhất với Trương Vân Lôi chính là: Lên sân khấu đàng hoàng chút, đừng làm trò! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Cửu Lang cũng rất biết ơn, khi thế giới của mình vẫn tồn tại người tên Trương Vân Lôi này. Chỉ có điều người này thật sự có thể thương tổn chính bản thân mình.
Trương Vân Lôi vừa mới đặt ly rượu rỗng lên bàn, Dương Cửu Lang đã không nhịn được bắt đầu lớn tiếng la mắng: “Trương Vân Lôi, cmn cậu muốn tìm đường chết à? Cậu muốn tìm đường chết cũng phải tìm trước mặt anh, để lòng anh phát hoảng, cậu thế này mà nói cám ơn anh sao? Anh thấy cậu thế này là đang trả thù anh, xúc phạm anh mới đúng, cậu nói xem cậu với anh ở bên nhau mấy năm rồi? Cậu lại còn không hiểu anh, cậu không biết Dương Cửu Lang này là người thế nào sao?”
Dương Cửu Lang vỗ ngực, giọng càng lúc càng to, dáng vẻ vô cùng cáu kỉnh. Cả Đức Vân Xã đều biết anh nổi tiếng tốt tính, nhìn anh thế này khiến Trương Vân Lôi có hơi bất ngờ.
Trương Vân Lôi cúi đầu không nói, Dương Cửu Lang nóng mặt đỏ tai, phân nửa có thể là vì tức giận, nửa kia cũng có thể là do tác dụng của rượu. Nhìn anh trông khoẻ mạnh thế thôi, chứ tửu lượng còn chưa bằng phân nửa Trương Vân Lôi, còn nhớ anh đã từng nói, trong hôn lễ thiếu ai cũng được, tuyệt đối không được thiếu Trương Vân Lôi, bởi vì cậu còn phải giúp anh cản rượu. Cũng có thể bộ đồ phù rể tiếp theo Trương Vân Lôi mặc vào là vì Dương Cửu Lang, thế nhưng lúc đó, hai người rốt cục sẽ cảm thấy thế nào!
Trương Vân Lôi cũng đã nói: “Anh kết hôn xong chúng ta cũng chẳng gặp nhau nữa.” Lời là giả, nhưng ý là thật.
Không vì điều gì khác, chỉ vì thật sự đến ngày đó, Trương Vân Lôi cậu cho dù là: Không muốn, không chấp nhận, không buông bỏ. Cuối cùng, đều bởi vì không dám mà phải lựa chọn.
Không phải cậu nhát gan, mà là vì cậu hy vọng anh được hạnh phúc.