Buổi tối, Trương Vân Lôi chúc phúc tân nhân, ra khỏi khách sạn bước về phía bãi đỗ xe, tuy rằng gấp gáp nhưng cậu vẫn lịch sự đưa tay ra với nhóm Nhị nãi nãi vì chờ đợi mà sắp trở thành cây chanh kia. Vốn đã không quen giao tiếp lại còn uống rượu, cảm thấy hơi choáng váng, nhiều người như thế vây quanh quả thật không thoải mái chút nào, thế nên cậu nhanh chân bước về phía xe van.
Xe khởi động rồi, Trương Vân Lôi ngồi phía sau đưa tay ấn huyệt thái dương, đầu tựa ra sau ghế, nhắm hai mắt lại, trông có vẻ mệt mỏi. “Xem ra sau này phải cố gắng học cách xã giao thôi”, nghĩ vậy, rồi như vừa nhớ ra điều gì, cậu đưa tay lên lau đôi môi đang ửng đỏ vài cái, cuối cùng rút một điếu thuốc, châm lửa, thong thả hút.
Một tiếng sau, xe dừng ở bãi đậu trước nhà Trương Vân Lôi, cậu ngồi yên lặng không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Cửu Hàm có hơi bận tâm: “Sư huynh, anh làm sao thế?”
Trương Vân Lôi lắc đầu than nhẹ: “Tuy rằng kết hôn chỉ là một nghi thức, vậy mà cùng chia sẻ ở hiện trường khoảng cách gần như thế, đúng thật là rất hạnh phúc.”
Cửu Hàm ngây ngô nở nụ cười: “Đúng vậy ạ, cho nên ngày các sư huynh kết hôn, nhất định em cũng sẽ cảm thấy siêu hạnh phúc.”
Trương Vân Lôi nghe thế lại cúi đầu vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay mình, bầu không khí vốn đã ngột ngạt lại càng trầm lặng hơn.
Cửu Hàm thấy Trương Vân Lôi không nói gì lại tiếp tục: “Anh xem, Cửu Lang sư huynh ấy, lãnh giấy chứng nhận kết hôn thì hạnh phúc, chụp ảnh cưới lại càng vui hơn, vậy nếu kết hôn thì sao? Không phải là hạnh phúc siêu to bự luôn à?”
Cửu Hàm vốn là muốn chọc cho Vân Lôi vui hơn một chút, ai ngờ cậu không nói lời nào đã mở cửa xuống xe, cửa đóng sầm một tiéng, vẻ mặt âm trầm sải bước vào trong hành lang. Trông Trương Vân Lôi có vẻ tức giận lắm. Cửu Hàm ngây hết cả người, nghênh ngang mà đi, đúng thật là, tâm tư của Trương Vân Lôi ai mà đoán cho được.
Thang máy mở ra, Trương Vân Lôi móc chìa khoá ra chuẩn bị mở cửa, nhìn lướt qua thấy một bóng người, người nọ ngồi trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cánh cửa, dưới ánh đèn dù nhập nhoè nhưng Trương Vân Lôi dù liếc mắt cũng nhận ra được, vừa kinh ngạc vừa khó tin há hốc miệng: “Cửu Lang? Sao anh không về nhà?”
Dương Cửu Lang đứng dậy chỉnh lại bộ vest, dường như anh đã đợi rất lâu rồi, trên ống quần đã xuất hiện vài nếp nhăn, cà vạt cũng bị kéo xuống nhiều lắm, đến cả cúc áo thứ hai cũng mở ra mang lại cảm giác lưu manh vô lại. Dương Cửu Lang nhìn Trương Vân Lôi một lát rồi nói: “Mở cửa đi, anh sắp mệt chết rồi.”
Trương Vân Lôi thu hồi tầm mắt, mở cửa, vào nhà bật đèn tường hành lang, cởi giày cởi áo bông rồi cứ thế chân trần đi về phía sa lông ngồi xuống, nhắm mắt lại. Dương Cửu Lang vẫn đứng ở cửa mà nhìn, thở dài, vào nhà cởi giày rồi đem cả giày của mình lẫn giày thể thao màu trắng của Vân Lôi xếp gọn gàng lên kệ, sau đó đi vào phòng khách bật đèn tường lên. Tại sao Trương Vân Lôi lại đặt nhiều đèn tường như vậy ư? Vì cậu không thích đèn quá sáng, đèn tường lại có thể mang lại cảm giác buồn ngủ, đây cũng là lí do vì sao cậu cứ ở nhà là lại thích ngủ.
Dương Cửu Lang nương theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn Trương Vân Lôi, khác biệt với trường sam trước đây hay mặc, cậu lại rất hiếm khi mặc âu phục, bộ vest ôm lấy dáng người cao gầy, chiếc cà vạt vẫn đang ép sát bên cổ, đôi hàng mi dài tạo nên một chiếc bóng trên mi mắt dưới khẽ rung động. Đột nhiên, giờ khắc này Dương Cửu Lang phát hiện ra ánh đèn này vô cùng ám muội, hoặc có lẽ, chính là cảm xúc mà bản thân mình vẫn luôn chôn giấu đang muốn phá kén chui ra, thế nên anh vội vàng hắng giọng: “Ê, đừng có ngủ, anh thấy cậu chỉ toàn uống rượu, đói bụng không? Muốn ăn gì để anh làm cho cậu.”
Trương Vân Lôi không nói gì, vẫn cứ ngồi thừ ra, đôi mắt cũng không còn mở. Dương Cửu Lang suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Mệt thì nghỉ ngơi một chút, nhưng mà quần áo bẩn quá rồi, anh cởi giúp cậu, để cho thoải mái chút.”
Dương Cửu Lang dừng lại ba giây, thấy Trương Vân Lôi không đáp, lắc đầu nghĩ thầm: “Coi như cậu đồng ý rồi đấy!”, rồi vươn tay cởi cúc áo của cậu.
Dương Cửu Lang thuần thục cởi áo vest của Trương Vân Lôi, thuận tay vắt trên ghế sa lông, cậu nhắm mắt lại, tựa như búp bê vải mất đi linh hồn mặc người tuỳ ý sắp đặt. Bàn tay thon dài của Dương Cửu Lang nhẹ nhàng kéo cà vạt của cậu, nhưng lại không dám nài ép lôi kéo, dù sao thì giác nhi của anh đã trải qua nhiều cực khổ đau đớn như thế, bản thân anh dù thế nào cũng sẽ không làm đau cậu, dù một cái nhíu mày không tự chủ cũng không thể.
Bởi vì sai tư thế, Dương Cửu Lang lộ ra chút dáng vẻ ngốc nghếch, trực tiếp cởi áo vest của mình ra để không bị hạn chế vận động. Áo sơ mi trắng kèm đường vân tay áo, nhìn anh càng thô bạo hơn.
Chân sau Dương Cửu Lang quỵ trên ghế sa lông, điều chỉnh khoảng cách, hai tay nhẹ nhàng kéo cà vạt Trương Vân Lôi đến ngực rồi tháo đến cúc áo thứ hai của chiếc sơ mi trắng. Anh đảo mắt xuống dưới, áo sơ mi được sơ vin trong quần tây, thắt lưng quấn quanh cái eo thon gọn, vừa khéo hiện ra thân hình đẹp đẽ của Trương Vân Lôi.
Bàn tay Dương Cửu Lang di chuyển từ cà vạt trượt xuống dưới, nhẹ nhàng kéo nếp gấp áo sơ mi, từ từ kéo ra ngoài, áo sơ mi vừa mới được lôi ra vỏn vẹn một góc, tay Dương Cửu Lang đã bị tay Trương Vân Lôi nắm chặt.
Trương Vân Lôi từ từ mở mắt ra, mắt phượng xinh đẹp chuyển động chầm chậm, nhìn thẳng vào mắt Dương Cửu Lang. Động tác của anh lúc này có hơi xấu hổ, lại chẳng thể nhanh chóng làm cho xong nên đành phải ngây ra đợi cậu mở miệng nói chuyện.
Đợi cả nửa ngày, cái người gần trong gang tấc này chỉ lo nhìn mình chằm chằm, Dương Cửu Lang không nhịn nổi: “Đói bụng à?”
Trương Vân Lôi vẫn yên lặng không nói, Dương Cửu Lang cảm thấy bầu không khí quá khó xử nên vội nuốt nước bọt, cười nói: “Này, anh biết anh đẹp trai, ừm, có điều vẫn không đẹp bằng cậu, nhưng mà cậu cũng không nên mê luyến anh như vậy đâu, biết không hả? Haha…”
Muốn làm dịu bầu không khí, nhưng nhờ tiếng cười kia mà ai nấy lại càng lúng túng tợn.
Dương Cửu Lang cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng lên, muốn nhanh chóng thoát ra, vừa tránh khỏi tay Trương Vân Lôi vừa nói: “Anh đi làm cho cậu chút đồ ăn, vừa hay anh cũng đang đói.”
Dương Cửu Lang vừa mới đứng dậy còn chưa kịp thẳng người, Trương Vân Lôi đã kéo cà vạt của anh về phía mình. Lực kéo bất thình lình làm anh trở tay không kịp, theo phản xạ có điều kiện chống tay hai bên đầu Trương Vân Lôi, tránh cho bản thân suýt chút nữa ngã vào lòng cậu.
Anh hướng mắt nhìn Vân Lôi, cau mày tức giận về sự liều lĩnh của người kia, lời nói ra mang theo trách mắng: “Cậu làm gì thế hả, anh đây nặng như vậy, nếu ngã lên người thì cậu chịu được chắc? Muốn nát xương lần nữa à?”
Đột nhiên Trương Vân Lôi tinh nghịch nhìn Dương Cửu Lang, tựa đầu vào ghế sa lông vừa vặn tạo nên tình thế mặt đối mặt với anh, cậu nói: “Anh đi đâu vậy? Quần áo anh còn chưa giúp tôi cởi xong mà.”
Dương Cửu Lang muốn đứng dậy, Trương Vân Lôi lại sống chết kéo cà vạt của anh.
Trương Vân Lôi (): Diễn viên tướng thanh của Đức Vân Xã, vai pha trò. Biệt danh là Nhị gia. Đọc thêm ở đây.
Dương Cửu Lang (): Diễn viên tướng thanh của Đức Vân Xã, vai phụ hoạ, bạn diễn của Trương Vân Lôi. Đọc thêm ở đây.
Năm , Trương Vân Lôi say rượu, không xác định được độ cao nên ngã từ tầng trạm xe Nam Kinh xuống, độ cao khoảng hơn m, đây chính là lần trải qua sinh tử mà tác giả nhắc đến. Mọi người vẫn hay trêu Trương Vân Lôi là quán quân cuộc thi nhảy cầu cạn là vì vậy. Trong truyện, các nhân vật cứ nhắc đến việc “nhảy”, chính là nhắc đến việc té ngã này.
Chú thích:
Giác Nhi (角儿): Theo mình tìm hiểu được thì đây là danh xưng cổ xưa để chỉ những người nổi tiếng trong giới hát hí khúc Trung Quốc. Vì mình chỉ tìm được qua các bài viết trên weibo thôi à, nên có sai thì mong được góp ý sửa lại, cám ơn ạ.