Nhân Yêu

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ phía cửa sân bay, một người con trai mặc chiếc áo sơ mi đen, phía sau là một chú chó trắng đang tung tăng đi theo.

“Hoàn Phong, bọn mình ở đây.” Minh Thiệu nhìn thấy bạn mình thì liền giơ tay ra hiệu.

Hoàn Phong theo hướng âm thanh đi tới đến trước mặt sáu người thì lại hướng thẳng về phía An Tư. Minh Thiệu thấy vậy thì liền tức giận mắng cho câu.

“ Này, hình như anh em của cậu ở đây thì phải, ba đứa mình cậu xem như không có thì thôi đi, còn Tuấn Kha từ nhỏ lớn lên với cậu mà cậu cũng bỏ mặc à?”

Nghe câu này xong thì mọi người đều phụt cười, Tuấn Kha nét mặt ưu tư nãy giờ cũng xuất hiện một nụ cười trên môi.

Hoàn Phong xem như không để ý tới thẳng chỗ An Tư: “Tầm chiều rồi, đã ăn gì chưa?”

An Tư trên mặt lại có nét vui vẻ: “Anh ngồi trên máy bay cũng lâu rồi, chúng ta đi ăn đi”. Dứt lời thì cậu cũng liền xoay người bỏ đi, Lang Điềm, Trác Hy cũng theo sau.

Tuấn Kha thấy bạn mình vui vẻ như thế cũng đến trêu chọc: “Xem ra quan hệ giữa hai người rất tốt.”

Nếu em ấy còn sống, có lẽ cũng chạc tuổi An Tư nhỉ?

Nội tâm Hoàn Phong tự đặt ra câu hỏi, Tuấn Kha thấy anh không trả lời liền tới đẩy mạnh một cái vào vai.

“Này, hồn bị câu đi rồi à?”

“Không có gì. Tất Đạt, mau đi lấy xe đi.”

Tất Đạt nghe vậy thì liền tỏ vẻ căm phẫn: “Từ lúc nào mình thành tài xế của các cậu thế?”

“Mau đi đi. Lão đại đói rồi đấy, cậu ta mà giận lên thì chúng ta sống không nổi đâu.” Minh Thiệu lên tiếng hối thúc Tất Đạt.

Trong một nhà hàng Nhật, tám người đang bắt đầu gọi món.

“Được, các vị chờ một chút, thức ăn sẽ đem ra ngay.”

Nhà hàng này tuy sang trọng nhưng lại mang một nét ấm cúng, An Tư ngồi bên cạnh Hoàn Phong thắc mắc hỏi: “Anh định ở đâu? Hay là dọn tới ở Lâm gia đi, tên Lâm Quân chết tiệt đó suốt ngày ăn ngủ ở công ty, em một mình ở nhà chán chết đi được.”

Lang Điềm nghe câu này mà không khỏi giật giật mày: “Này, hình như cậu ăn bám nhà mình cũng không ít đâu nhỉ? Còn để ba mẹ mình phục vụ cậu nữa?”

“Đồ ăn sao lâu ra thế nhỉ?” An Tư bị nói một câu trúng tim đen nên chỉ tìm cớ đánh trống lảng.

“Đồ ăn ở đây có thể ra hơi lâu đấy, lúc nãy con đi vào thấy rất nhiều khách mà.” Trác Hy cũng lên tiếng tiếp chuyện.

“Vậy sao? Vậy chúng ta hãy lên Vân Lăng đấu vài trận đi nào, tay anh đang rất ngứa đó.” Minh Thiệu phấn khích vô cùng.

An Tư nghe thấy cũng liền phấn khích theo:“Được, ý kiến hay, nhưng mà lỡ như chúng ta không cùng server thì sao?”

“Bọn anh ở server , còn các em.” Nhất Tri cũng lên tiếng góp vui.

“Server thì em và Tiểu Hy không có, nhưng mà Lang Điềm có đấy.”

“Vậy lát nữa hai em dùng tài khoản bọn anh mà đấu là được.”

“Được.”

Dứt lời, Lang Điềm lấy ra hai chiếc laptop từ trong balo, màn hình vừa sáng thì liền nhấp tới biểu tượng Vân Lăng.

“Tiểu Hy, con chơi Pháp Sư, để Tuấn Kha cho con mượn tài khoản thử đấu với Ma Nhân là Minh Thiệu xem.”

“Hả? Con sợ mình kém cỏi không đấu lại mọi người đâu.”

“Pháp Sư bị Ma Nhân khắc chế, đấu với Cung Thủ anh đi.” Nhất Tri lên tiếng.

Trác Hy cũng không có lý gì nữa để từ chối. Lang Điềm hướng laptop tới tay Tuấn Kha, vài giây sau màn hình hiện đã vào game.

Nhân vật nam Pháp Sư tay cầm quyền trượng, trên đỉnh có một chiếc đầu lâu, toàn thân mặc bạch phục, tuy không có nét ma mị của Pháp Sư vốn có nhưng lại mang một nét tiêu diêu, tự tại.”

Nhất Tri đồng thời cũng đăng nhập vào laptop của An Tư, màn hình lại hiện lên một nam nhân một thân lục phục, mái tóc được cột lên cao.

Phía sau cả hai nhân vật đều xuất hiện một đôi cánh lớn, nhẹ nhàng mà đung đưa.

“Mau tới lôi đài.” Minh Thiệu thấy cả hai hơi chậm chạp nên nhắc nhở.

Cả hai nhân vật dùng Hồi Thành phù dịch chuyển về Kinh Thành, vừa dịch chuyển xong thì liền đập cánh bay lên hướng thẳng tới Lôi Đài.

Chấp nhận quyết đấu, cả hai có vài phút chuẩn bị lại trang bị của mình nhưng xem ra cũng không thay đổi gì.

Màn hình xuất hiện những con số to ở giữa, lần lượt .

Vừa hết thời gian, Tiểu Hy liền tung ra một đòn Hỏa Cầu nhanh như chớp kéo mất % máu của Nhất Tri.

Chưa xong, cô liền Khôi Hoán ra ba con khôi lỗi bay tới quấn lấy Nhất Tri.

Khóe môi Nhất Tri khẽ cong lên, xem ra rất hứng thú. Cung tên kéo ra, một mũi tên như chớp bắn xuyên qua cả ba con khôi lỗi khiến chúng không di chuyển được.

“ Là Xuyên Tâm Tiễn.”

Trác Hy dùng Hiệu Triệu mà kêu ra thêm ba con ma thú Kim Ô hướng về phía Nhất Tri mà mổ.

Nhất Tri cũng không kém cạnh, lập túc dùng Tên Vũ, bắn ra một loạt mũi tên lên trời, hàng loạt mũi tên từ trên trời bay xuống kéo đi không ít máu của Trác Hy.

Ba con khôi lỗi lúc nãy đã hết bị không chế, liền bay lại đánh tiếp nhưng khi quay lại thì không thấy Nhất Tri đâu.

“Là Ẩn Hình.” An Tư đứng bên cạnh nhắc nhở.

Nhất Tri dùng Ẩn Hình mà đi ra phía sau Trác Hy, định dùng tuyệt kỹ, Vạn Tiễn Xuyên Tâm thì ngay khi xuất hiện liền dính một đòn Lôi Ngục khóa cứng, nhân vật của anh vừa xuất hiện ra thì ba con khôi lỗi lẫn ba con Kim Ô liền lao lên đánh.

Máu của anh liên tục bị con quái do Trác Hy triệu hồi mà kéo máu, đồng thời còn bị giam cầm bởi Lôi Ngục, máu nhanh chóng tụt xuống còn %.

Tuy máu tụt khá nhiều nhưng anh ở trong Lôi Ngục cũng tung ra không ít kỹ năng từ Hỏa Tiễn, Phá Tâm Tiễn gây ra không ít sát thương lên Trác Hy.

Trác Hy khẽ nhíu mày, lâu rồi không có người kéo máu cô được như thế.

Lôi Ngục vừa hết tác dụng, Nhất Tri liền dùng Ẩn Hình lần nữa nhưng lại bị Trác Hy dùng tâm pháp Pháp Nhãn nhìn thấu, Pháp Nhãn chỉ định vị kẻ địch di chuyển, nhưng do Nhất Tri là cung thủ, thân pháp cực cao nên nhanh chóng bị phát hiện.

“Xong rồi.” Nhất Tri đập cánh bay lên phía trên đầu Trác Hy, một mũi tên to lớn xuất hiện ngay trên đầu cô nhanh chóng lao đến.

Thế nhưng, mũi tên vừa bay xuống thì nhân vật của Trác Hy liền biến mất.

“Là Thuấn Di. Ở trên đầu.”

Từ phía trên cao hơn nữa, Trác Hy tung một đòn Hỏa Cầu cực lớn về phía Nhất Tri, Nhất Tri do sử dụng Phá Phong Tiễn nên nhân vật bị đứng hình hai giây, nhưng hai giây đó đủ để Trác Hy tích tụ Hỏa Cầu mà phóng về phía anh.

Hỏa Cầu tung ra, không thua kém mũi tên lúc nãy, nó và vào phía lưng nhân vật đẩy anh xuống thẳng sàn đấu, con quái liền tới mà vồ lấy kéo hết máu của anh.

Màn hình Nhất Tri bỗng xám xịt, trên màn hình còn hiện hai chữ “Thua Cuộc” to đùng

[ Hệ thống ] Chúc mừng nhân vật Thưởng Hoa đã đánh đánh bại nhân vật Khai Môn.

Hệ thống vừa xuất hiện thì trên kênh thế giới liền chao đảo.

“Trác Hy, em thật giỏi, thắng được cả Nhất Tri.” Tất Đạt hai mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Trác Hy, đồng thời còn giơ ngón cái biểu dương.

“Hứ, phải xem là ai dạy dỗ nữa chứ.”

“Là sư phụ dạy tốt.”

“Đánh rất tốt.” Nhất Tri đứng dậy xoay sang khen Trác Hy một tiếng.

Minh Thiệu cũng khá bất ngờ với kết quả này: “Trác Hy, em đặt Ấn Ký lúc nào thế?”

“Lúc dùng Hiệu Triệu.” Hoàn Phong hai tay đan vào nhau chống ở trước mặt.

“Động tác tay nhanh tới mức đó sao?”

“Không đâu, tập luyện nhiều thôi.” Trác Hy không dám nhận lời khen của Minh Thiệu, trước đây cô cũng bị người khác bức bách không biết bao nhiêu lần.

“Sư phụ, đánh giá trận đấu giúp con đi.”bg-ssp-{height:px}

“Con ẩn kỹ năng rất tốt khi dùng Ấn Ký sau khi Hiệu Triệu, nhưng mà...”

Hai chữ nhưng mà này của An Tư lại khiến Trác Hy khẽ sợ.

“Lôi Ngục quá sớm.” An Tư chưa dứt lời thì Hoàn Phong cất tiếng.

“Đúng, nếu con đợi được thêm vài giây khi Kim Ô và Khôi Lỗi quấn lấy được Nhất Tri thì con sẽ không bị kéo máu đi nhiều như thế.”

Những người còn lại chỉ thấy nội tâm chấn động, trấn đấu cũng xem như hoàn hảo đến thế, lại bị hai tên này chỉ ra sai sót như vậy.

“Tuy thắng nhưng không được tự đắc, Nhất Tri nhường con vài phần rồi.” An Tư nói câu này làm Nhất Tri không khỏi rùng mình.

“Tuấn Kha, anh mau dập tắt cái sự tự cao của tiểu đồ đệ này của em đi.”

“Để mình lên.” Lang Điềm từ nãy đến giờ đã bắt đầu nôn nóng muốn đấu một trận.

Tuấn Kha giữ lại tài khoản của mình, Lang Điềm thì đăng nhập vào tài khoản của cậu ở server . Tiêu Diêu Tự Tại.

Tên nhân vật Lang Điềm hiện lên, cả phòng bỗng chìm trong một khoảng lặng đáng sợ. Ánh mắt của Tuấn Kha, Nhất Tri, Tất Đạt, Minh Thiệu đều tập trung về phía Hoàn Phong.

Hoàn Phong lúc này ánh mắt bắt đầu dao động kịch liệt, Tiêu Diêu Tự Tại, cái tên này, anh tìm cũng đã hơn năm rồi.

Khẽ thở ra một hơi lạnh, Hoàn Phong lấy điện thoại nhắn cho người kia một tin: “Bình tĩnh.”

Hoàn Phong có chút mất tự chủ mà nhìn về phía An Tư.

Nếu Lang Điềm là Tiêu Diêu Tự Tại vậy Sen Nở Trong Hồ có phải...

Một tia hy vọng nhỏ nhoi xuất hiện trong ý niệm của anh khiến anh không khỏi nhớ về sự kiện ba năm trước.

Ba năm trước.

[ Thế giới ] Tiêu Diêu Tự Tại: Chào các vị bằng hữu, nay tôi và Hoa Sen chính thức tạm biệt mọi người, sau này nếu có gặp lại hy vọng vẫn là bằng hữu.

[ Mật ] Ánh Trăng Bên Hồ Sen: Chuyện gì thế? Vì sao mấy ngày nay tôi không liên lạc được với Hoa Sen?

[ Mật ] Tiêu Diêu Tự Tại: Cậu ấy có chuyện gì thì liên quan gì anh?

[ Mật ] Ánh Trăng Bên Hồ Sen: Mau trả lời.

[ Mật ] Tiêu Diêu Tự Tại: Cậu ấy mất rồi.

Một câu nói khiến anh ám ảnh đến bây giờ. Lại lần nữa, ánh mắt anh không tự chủ mà nhìn sang phía An Tư.

Có phải là em không?

Câu hỏi này, chính anh cũng không dám hỏi.

Hoàn Phong không sợ trời không sợ đất, rốt cuộc lại sợ mất đi người quan trọng của mình.

“Mau quyết đấu đi.” An Tư lên tiếng nhắc khiến sự im lặng biến mất.

“Mau mau.”

Ma Nhân xuất hiện với cặp cánh dơi lớn ở phía sau lưng, từ trên không trung đáp xuống lôi đài.

Tiêu Diêu Tự Tại một thân hắc phục, một tay cầm thanh đao lớn, một tay trang bị móng vuốt sắc nhọn.

“Không cần nương tay.”

“Tôi cũng định thế.”

Hai người Lang Điềm Tuấn Kha nhanh chóng vào trận đấu.

Như cách Trác Hy làm, Tuấn Kha tung Hỏa Cầu về phía Lang Điềm nhưng bị Lang Điềm nhanh chóng đập cánh bay vút lên khỏi mặt đất.

Tử trên không, hai mắt nhân vật Tiêu Diêu Tự Tại mở trừng ra.

“Là Ma Nhãn. Cẩn thận.” Minh Thiệu lên tiếng nhắc nhở.

Bị Ma Nhãn làm cho định thân tại chỗ, Tuấn Kha lập tức dùng hai kỹ năng Hiệu Triệu lẫn Khôi Hoán gọi ra con quái lao tới tấn công. Đồng thời anh còn đặt một Ấn Ký ngay dưới chân.

Tử không trung, Ma Nhân của Lang Điềm lao thẳng xuống mặt đất tạo một cái lỗ to, từ đó từng đợt nham thạch tung lên không trung gây ra sát thương không ít cho Tuấn Kha.

“Nham Khống.”

Tuy gây ra được sát thương nhưng Lang Điềm cũng bị Tuấn Kha dùng Lôi Ngục nhốt lại, con quái lúc nãy cũng lao tới mà cắn xé.

Bị giam trong Lôi Ngục, Tiêu Diêu Tự Tại dùng thanh đao đập mạnh xuống đất, mặt đất bắt đầu nứt ra, màn hình có chút giật, Tuấn Kha đập cánh bay lên cao, Lôi Ngục hết tác dụng, Lang Điềm cũng bay lên đuổi theo.

“Phá Giáp.”

Móng vuốt trên tay trái của Tiêu Diêu Tự Tại bỗng dài ra, thêm phần sắc nhọn, nhưng theo đó, y phục trên người nhân vật cũng bỗng trở nên mỏng lại.

Bay ở phía trước, Tuấn Kha liên tục dùng Hỏa Cầu bắn về phía Lang Điềm khiến máu cậu bị kéo đi không ít.

Đang chuẩn bị tung thêm một đòn Hỏa Cầu thì từ phía trên, nhân vật anh bị một con quái đập mạnh xuống đất.

“Xuất Thế. Cậu ấy gọi nó ra rồi.” An Tư từ nãy giờ cũng hồi hộp không kém gì hai người đang chơi.

Mồ hôi trên trán Tuấn Kha Lang Điềm cũng bắt đầu chảy, tốc độ tay ngày càng nhanh hơn.

Lang Điềm dùng tuyệt kỹ gọi ra Quỷ Vương, Quỷ Vương lao xuống diệt sạch con quái của Tuấn Kha, con quái vừa biến mất thì ánh mắt của nó tập trung về phía Tuấn Kha, đôi cánh dơi lớn đập mạnh bay thẳng về phía Tuấn Kha.

Tiêu Diêu Tự Tại thoải mái ung dung đứng một bên xem trò rượt đuổi của Quỷ Vương với Tuấn Kha bỗng chợt nhân vật Thưởng Hoa biến mất.

“Thuấn di.”

Lang Điềm tập trung cao độ quan sát bản đồ, Quỷ Vương từ phía đằng xa phi thẳng về phía cậu mà tấn công.

Quỷ Vương thuộc tính cực cao, tấn công vào Lang Điềm khiến nhân vật cậu rớt máu liên tục.

Từ phía sau một đòn Hỏa Cầu bay tới, Lang Điềm luôn tập trung nên né được, Quỷ Vương cũng vừa hết thời gian triệu hồi liền từ từ tan biến.

Từ phía xa, con quái lại lần nữa xuất hiện.

Lang Điềm dùng “Khống Nham” ném nham thạch vào những con quái nhưng vẫn bị chúng đẩy về phía sau.

Một đòn Hỏa Cầu cực mạnh từ phía trực diện bắn tới, Lang Điềm lãnh trọn đòn khiến máu còn được % máu.

Trác Hy nãy giờ đều đứng nhìn ở phía laptop của Lang Điềm, khi thấy máu sư bá mình rớt liên tục thì phấn khích không ngừng, không ngờ rằng Ma Nhân lại bị Pháp Sư đánh cho tới mức này.

Cả hai bắt đầu trở nên gấp rút hơn.

“Ma Nhãn.”

Vừa bị định thân bởi Ma Nhãn thì Tuấn Kha liền tung ra đòn Lôi Ngục giam cầm.

Nhờ vào kỹ năng bị động Hấp Huyết, Lang Điềm nhanh chóng đánh thường liên tục vào con quái khiến máu cậu hồi lại không ít, từ % cũng lên được % máu, còn ở phía kia, Tuấn Kha vẫn còn hơn %.

Lôi Ngục vừa hết, nhân vật của Lang Điềm liền biến mất, chỉ thấy một cái lỗ lớn ở phía dưới.

“Độn thổ? Là tâm pháp.” Minh Thiệu nuốt nước bọt vì hồi hộp theo nhịp độ trận đấu.

Trác Hy ở phía sau quan sát mới nhận ra tại sao sư phụ cô lại nói cô không nên tự cao. Tuấn Kha ở kia quả thật đáng sợ, đánh được cả Ma Nhân, thậm chí là sư bá của cô.

Sư phụ, rốt cuộc người quen bao nhiêu cao thủ?

Ma Nhân độn thổ dưới đất, tuy Thưởng Hoa trang bị tâm pháp là “Pháp Nhãn” nhưng nó chỉ để phát hiện những đối tượng ẩn thân, không phải để phát hiện những người đang độn thổ.

Tuấn Kha liền điều chỉnh nhân vật bay lên cao liên tục tung những đòn Hỏa Cầu xuống phía dưới, từng cái lỗ lớn hình thành do va chạm với Hỏa Cầu. Từ dưới lòng đất, Lang Điềm lao thẳng trực tiếp vào Tuấn Kha mặc kệ bị gây sát thương bởi Hỏa Cầu.

[ Hệ thống ] Chúc mừng nhân vật Tiêu Diêu Tự Tại đánh bại nhân vật Thưởng Hoa.

Một lần nữa kênh thế giới lại trầm trồ.

Truyện Chữ Hay