Nhan Vương

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc:

_____________________________

Chương :

Sáng sớm hôm sau, Vương Tấn và Nhan Tư Trác cùng nhau thức dậy, trong biệt thự trống rỗng, phòng bếp có hai phần ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn. Nhan Tư Trác gặm bánh mì mà thầm nghĩ, kể ra tên ranh này cũng không đáng ghét đến thế.

Vương Tấn liếc nhìn hắn một cái, đặt dao nĩa xuống dặn dò, “Cậu đi rửa chén đi rồi hãy đi.”

Đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta, còn mượn luôn cả giường cả chiếu mà lăn, da mặt Vương Tấn còn chưa dày đến mức độ đó. Trước khi rời giường anh còn nghĩ thầm phải nhìn mặt Lý Tẫn Sơn thế nào đây, làm sao mới có thể làm Lý Tẫn Sơn bỏ qua màn kịch đáng xấu hổ này. Cũng may Lý Tẫn Sơn ngầm hiểu ý, đoán được Vương Tấn không muốn gặp hắn lúc này nên đã đi trước rồi.

Cơm nước xong, đúng lúc tài xế đến đón Vương Tấn. Trong xe có sẵn thuốc ức chế, còn có một hộp miếng dán chặn tin tức tố còn nguyên tem cuối cùng cũng có tác dụng.

Nhan Tư Trác nói là công ty có việc, hiếm thấy không đòi đi theo anh.

Buổi chiều Vương Tấn hẹn vài tổng giám đốc, trong đó có cả Cố Thanh Bùi, để cùng nhau bàn về việc hợp tác khai phá hạng mục mới.

Văn phòng của anh nằm ở tầng cao nhất của cao ốc Khánh Đạt, bởi vì thường xuyên sử dụng, trang trí xa hoa, diện tích hơn mấy trăm mét vuông, cửa sổ hình tròn sát đất từ bắc xuống nam, thông thấu sáng ngời, có thể bao quát hết tất cả phồn hoa của khu thương mại CBD. Những lúc rảnh rỗi, Vương Tấn thường đứng bên cửa sổ uống chút rượu vang đỏ, nhìn màn đêm dâng lên như thủy triều, hàng ngàn hàng vạn ánh đèn tạo thành một con sông, yên tĩnh mà lấp lánh.

Lúc Vương Tấn bước vào văn phòng, thư ký Tiểu Triệu đang ngồi ở bàn làm việc trang điểm, thấy Vương Tấn tay run lên, son môi tô lệch một chút ra khóe miệng, luống cuống tay chân rút khăn giấy, vừa xấu hổ vừa lúng túng đứng lên, “Vương tổng, tài liệu trong cuộc họp hôm nay tôi để trên bàn của ngài, có cần tôi đặt một phần ăn sáng cho ngài không?”

Vương Tấn bước vào trong, tay ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, “Không cần, tôi ăn rồi.”

Ở công ty Vương Tấn đã nói là làm, cực kỳ uy nghiêm, ai cũng không dám giở trò dưới mí mắt của anh. Trong khoảng thời gian này anh không đến công ty, không ai trấn áp, lòng người bắt đầu lung lay, mọi người lười biếng cả một tháng, Vương Tấn đột nhiên trở lại, đừng nói là các bộ phận chi nhánh, ngay cả Tiểu Triệu cũng cảm thấy không quen cho lắm.

Đi vào phòng nghỉ, Vương Tấn cởi âu phục của Lý Tẫn Sơn ra, đến tủ quần áo thay đồ của mình. Anh đứng trước gương cài từng chiếc cúc áo sơmi, lúc cài mấy chiếc phía dưới, động tác đột nhiên ngừng lại.

Vương Tấn vén vạt áo lên, ánh mắt lướt qua từng đường cong của cơ thể, nghiền ngẫm vuốt ve bụng mình.

Thật sự… Lớn lên sao?

Tuy ngoài miệng hay mắng Nhan Tư Trác nhảm nhí, nhưng thật ra anh cũng không biết bao lâu thì bụng sẽ lớn.

Sống hơn ba mươi năm, Vương Tấn tự nhận đã trải qua không ít sóng to gió lớn, không có thứ gì có thể làm khó anh được, nhưng chuyện mang thai này lại nằm ngay điểm mù trong kiến thức của anh. Lúc trước khi Denise mang thai Vương Tấn tránh còn không kịp, kết hôn cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, càng đừng nói đến chuyện bầu bạn bên cạnh, cho nên có thể nói anh dốt đặc cán mai về phương diện này, hiện tại chẳng biết làm sao, đúng là đáng đời mà.

Anh nhìn chằm chằm vào gương, đại não như bị mê hoặc, hiện ra hình ảnh vài tháng sau---- bản thân ưỡn bụng, tây trang cố gắng bao bọc lấy vùng bụng to tròn, nghiêm trang trước mặt người khác tham dự hội nghị thường kỳ…..

Vương Tấn lắc đầu thật mạnh, mặt đỏ lên, tức giận chửi má nó, kéo theo hình ảnh tưởng tượng làm người ta xấu hổ ngàn lần kia mà chạy trối chết.

Buổi chiều đàm phán rất thuận lợi, chưa đến giờ tan tầm đã xong, Vương Tấn tiễn mấy tổng giám, lúc trở về đã thấy Cố Thanh Bùi đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm. Anh ta nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tấn nên quay đầu lại, ánh chiều tà hắt lên sườn mặt, làm khuôn mặt anh tuấn như được mạ vàng, đẹp như ảo mộng.

Cố Thanh Bùi xoay người, mỉm cười, “Anh Vương, bận bịu cả một buổi trưa hẳn đã mệt muốn chết rồi đúng không.”

Vương Tấn đến bên cạnh Cố Thanh Bùi, lộ ra chút mệt nhọc, cười bất đắc dĩ nói, “Mấy năm trước họp hành cả một ngày xong tối còn tăng ca được, mấy năm nay thì không làm nổi nữa, thể lực không theo kịp nữa rồi. Thanh Bùi, tới tuổi này của anh ấy mà, phải tuân theo tuổi già thôi.”

Cố Thanh Bùi bật cười, “Anh Vương, anh lớn hơn em có vài tuổi thôi, sao mà già được?”

Vương Tấn lắc đầu, “Gần đây sao rồi? Anh nghe nói cậu và Nguyên Dương mới mua được miếng đất, chỗ đó lúc trước anh từng xem qua, tiềm năng lợi nhuận rất lớn nhưng cũng rất mạo hiểm, người phía dưới không dám làm, sợ đầu tư mấy triệu xong mất hết. Lúc đó anh đã nghĩ phải mà có cậu ở đây thì tốt rồi, dựa vào năng lực của cậu chắc chắn sẽ làm được.”

Quan hệ cá nhân của Vương Tấn và Cố Thanh Bùi rất thân thiết, liên hệ công tác cũng nhiều, rất hay hẹn nhau gặp mặt, đây là lần đầu tiên lâu như thế không gặp nhau. Bỏ qua chuyện tình cảm, Vương Tấn cực kỳ thưởng thức năng lực của Cố Thanh Bùi, xây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng mà có thể làm đến mức này, sự kiên nhẫn và thiên phú này người thường ai có thể có được chứ.

“Ánh mắt anh Vương thật quá chính xác, đúng là phải tốn không ít sức lực.” Cố Thanh Bùi cười gật đầu, nâng tay liếc di động một cái, “Em xem vòng bạn bè của chị dâu, chị ấy mang Tiểu Nam và An An đến Bắc Kinh sao?”

Vương Tấn sửng sốt, “À, ừ.”

“Lần trước còn bảo chờ bọn họ qua đây em sẽ đãi một bữa thật lớn, thế này thì đúng lúc thật. Cuối tuần để em làm chủ, chúng ta ăn bữa cơm nhé?”bg-ssp-{height:px}

Vương Tấn vẻ mặt phức tạp mà nhíu mày, do dự xem nên trả lời thế nào. Tình huống của anh và Denise thế này, chắc chắn không thể nào có chuyện cùng ăn bữa cơm, xét đến mối quan hệ giữa anh và Cố Thanh Bùi, lại không có cách nào từ chối được, nhưng mà loại chuyện như ly hôn, anh cảm thấy không cần thiết phải kể ra cho người ta đàm tiếu. Nhưng nếu người đó là Cố Thanh Bùi….

Cố Thanh Bùi thấy anh không nói tiếng nào, thử gọi một tiếng, “Anh Vương?”

Vương Tấn nhéo nhéo giữa mày, cười khổ nói, “Thanh Bùi, cậu cũng không phải người ngoài nên anh đành nói thật cho cậu vậy. Anh và Denise đang chuẩn bị ly hôn, chỉ sợ phải làm cậu thất vọng rồi.”

“Ly hôn?” Cố Thanh Bùi mở to hai mắt, kinh ngạc nói, “Hai người…”

Không thể trách Cố Thanh Bùi kinh ngạc, Vương Tấn kết hôn với Denise nhiều năm như vậy, vừa là vợ chồng hợp pháp, vừa vì ích lợi mà bị cột chặt với nhau, đã thành một thể tương liên, nếu phải tách ra thì ít nhất cũng phải lột da xẻo thịt, loại người khôn khéo như Vương Tấn, không nên làm ra loại quyết định không lý trí thế này. Huống hồ lúc trước còn đang vui vẻ, sao bỗng dưng lại đòi ly hôn?

Vương Tấn vỗ vai Cố Thanh Bùi, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói chuyện.”

Thời gian tan làm, hai bên đường chật cứng như nêm, hai người tìm một quán ăn gần đó, ông chủ là người trong giới, Vương Tấn có ghế lô đặc biệt ở đây.

Vương Tấn đổ đầy chén rượu, không hứng thú lắm mà uống một ngụm, khóe miệng cong lên như tự giễu, “Thanh Bùi à, cậu nói xem con người ta có phải ai rồi cũng sẽ có lúc cực kỳ xui xẻo không?”

Cố Thanh Bùi buông đũa, nghiêm túc nói, “Anh Vương, không ai có thể an ổn cả đời được, thế nào rồi cũng phải gặp chút khó khăn, bảo là vận, không bằng gọi là mệnh. Về phần có nhận mệnh hay không, lại là một chuyện khác.”

Vương Tấn trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười, “Mệnh do mình tự viết, lại hãm hại mình một phen, cũng thật bó tay.”

Hai năm nay không ít lần Cố Thanh Bùi làm quân sư tình cảm cho người ta, nhưng đến phiên Vương Tấn, anh ta đột nhiên có chút không biết theo ai. Ở trong mắt anh ta, Vương Tấn dù là đối với sự nghiệp hay tình cảm, vĩnh viễn đều thành thạo, người đàn ông này bình tĩnh đến mức vô tình, chẳng sợ là lúc trước bị anh ta từ chối, vẫn duy trì phong độ và thể diện tuyệt đối.

Vương Tấn đặt ly rượu lên bàn, nhìn về phía Cố Thanh Bùi, bình thản mở miệng, “Anh ngủ với Nhan Tư Trác.”

Cố Thanh Bùi chậm rãi hít vào một hơi, âm thầm đỡ trán, cố gắng tìm một câu bắt đầu nào có vẻ không xấu hổ cho lắm, “......Hai người là hai Alpha… Mà cũng được?”

Thật ra từ lần trước hẹn ăn cơm, lúc mà Nguyên Dương và Nhan Tư Trác đều có mặt, Cố Thanh Bùi đã cảm giác được bầu không khí giữa Vương Tấn và Nhan Tư Trác có gì đó kỳ quái, chỉ là không dám nghĩ đến khả năng kia.

Dượng và cháu, cái này gọi là lσạи ɭυâи.

Vương Tấn dừng một chút, thản nhiên nói, “Anh không phải Alpha.”

Mạch suy nghĩ của Cố Thanh Bùi lập tức bị đập tan tành, lượng thông tin quá lớn làm anh ta ngẩn ra. Vương Tấn là Beta? Hay là….. Omega? Không không, anh ta chưa bao giờ gặp qua một Omega nào như thế cả….

Vương Tấn nhẹ nhàng nắm mu bàn tay của anh ta, sức lực truyền đến lại cực kỳ kiên định, trước sau như một, “Thật xin lỗi, Thanh Bùi, từ đó tới giờ vẫn luôn làm cậu hiểu lầm.”

Cố Thanh Bùi phản ứng lại, vội vàng nói, “Anh Vương, đây là chuyện cá nhân của anh. Chuyện ly hôn…. Anh đã bàn với chị dâu chưa?”

“Còn chưa bàn bạc chính thức, điều kiện cô ta đề ra anh có thể đoán được đại khái.” Vương Tấn nhớ tới bộ dáng khi xé rách mặt nạ của Denise, còn cả câu hỏi kỳ quái tối hôm qua của Nhan Tư Trác, khẽ cau mày, “Việc này khá khó.”

“Nhan Tư Trác thì sao, thái độ của cậu ta như thế nào?”

Trong lòng Vương Tấn “lộp bộp” một cái, anh rũ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, “Chuyện của anh và Denise, không muốn lôi cậu ta vào.” Thật ra thì Vương Tấn cũng không chắc chắn về lập trường của Nhan Tư Trác lắm, dù sao Denise cũng là cô ruột của hắn, anh và Nhan Tư Trác lại tính là gì chứ?

Cố Thanh Bùi khôn khéo như vậy, sao lại không nghe ra hàm ý trong đó. Trầm mặc một hồi, anh ta nói, “Anh Vương, anh đừng trách em lắm miệng. Tuy rằng chị dâu không hiểu chuyện này kia, nhưng em nghe Nguyên Dương nói, cha của Nhan Tư Trác không dễ đối phó đâu. Nói thế nào thì bọn họ đều họ Nhan mà.”

Lời này dễ đắc tội người khác, Cố Thanh Bùi thật sự xem anh là bạn bè nên mới nói, Vương Tấn bỏ qua mọi phiền não trong lòng, cười với Cố Thanh Bùi, “Yên tâm, anh hiểu, cứ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất là được.” Anh uống ngụm rượu, lại hỏi, “Nguyên Dương có liên hệ gì khác với nhà bọn họ không?”

“Không tính là liên hệ, lúc Nguyên Dương đi phía Nam bàn chuyện làm ăn từng gặp qua cha của Nhan Tư Trác, nghe bạn bè bên kia kể vài chuyện cũ của ông ta.”

Lúc Vương Tấn và Denise mới kết hôn có gặp qua Nhan Thế Anh vài lần, trong ấn tượng là một Alpha cao lớn nho nhã, ai ngờ lại chuyên làm chuyện lưu manh, từ đó về sau không còn gặp lại nữa. Trước kia Nhan gia ẩn sâu trong giới xã hội đen, mấy năm gần đây mới tẩy trắng về cơ bản, nhưng vẫn tồn tại nhiều chỗ bất cập, không dễ gì tồn tại được ở Bắc Kinh, bởi vậy chuyện làm ăn đa phần đều ở phía Nam, ở Bắc Kinh chỉ là làm ăn nhỏ.

Vương Tấn trầm ngâm một lát, “Là chuyện mười năm trước đúng không?”

“Anh Vương biết sao?”

Vương Tấn gật đầu, “Lúc đó anh vừa kết hôn với Denise không lâu, nhà nước đang mạnh tay thanh trừng xã hội đen, cả ngày cô ấy lo lắng muốn khóc, sau lại nhịn không được mới nói cho anh biết, anh cô ấy có thể sẽ gặp chuyện phiền toái lớn.”

Cố Thanh Bùi từng nghe qua chuyện này, nhưng lời đồn thoáng qua tai, kiểu gì cũng sẽ có chút khác biệt. Anh ta không hiểu sao cảm thấy ngực thắt lại, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó xảy ra chuyện gì anh không hỏi kỹ, chỉ biết lúc thanh trừng sắp kết thúc, Nhan Thế Anh, cái người cha kia của Nhan Tư Trác, toàn thân trở ra từ “chuyện phiền toái” kia, mà một phó thủ lĩnh bên người như hình với bóng với ông ta lại bị bắt, bị phán mười năm tù, nhẩm thời gian thì cũng sắp được thả rồi.”

Cố Thanh Bùi lại gần, nhỏ giọng nói, “Mọi người bên ngoài nói, phó thủ lĩnh này là anh em vào sinh ra tử với Nhan Thế Anh, theo từ lúc còn ở Singapore. Nhưng trong mấy năm hắn ta ngồi tù, Nhan Thế Anh chưa từng đi thăm dù chỉ một lần.”

Vương Tấn sau khi trầm mặc thật lâu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà thở ra một hơi như trút được gánh nặng, lộ ra một nụ cười bình thản, “Xe tới trước núi ắt sẽ có đường. Thanh Bùi, chúng ta khó khăn lắm mới hẹn nhau ăn bữa cơm, đừng bàn chuyện nặng nề thế.”

Còn nửa câu Cố Thanh Bùi chưa nói, tình huống của Nhan gia, Vương Tấn hẳn là càng hiểu rõ hơn anh ta. Mấy năm gần đây bao nhiêu người vào tù, trước khi vào đều là người bề trên bên ngoài ngăn nắp, Nhan gia lăn lộn ở khoảng màu xám, lại luôn luôn sừng sững không ngã, nguyên nhân liền ở việc Nhan Thế Anh chịu bỏ vốn gốc, tiền chi cho pháp vụ còn nhiều hơn so với quản lý cấp cao, số tiền bỏ ra có thể làm người ta líu lưỡi.

Nếu lên tòa án, Vương Tấn chưa chắc sẽ thắng.

Truyện Chữ Hay