Tối qua Vương gia răn dạy Tư Không tiểu thư, hắn cũng ở đó, cho nên Thường Túc biết chuyện hái hoa tặc đêm qua chính là Tư Mã Vân Lang xúi giục Tư Không Nguyệt. Nghĩ đến biểu hiện của Dung Khinh Vũ tối qua đối phó thích khách, nàng có thương tổn gì sao? Không. Chỉ sợ chuyện vật tư này không thoát khỏi quan hệ với nàng!
Nàng ở đây, là Thường Túc nói Dung Khinh Vũ. Chỉ vì từ trong đáy lòng của hắn luôn nghĩ rằng, Tư Mã Vân Lang – đệ nhất tài nữ của Đông Sở là một đôi với vương gia nhà mình, là nữ chủ nhân tương lai của vương phủ! Chứ không phải Dung Khinh Vũ sao chổi!
Cho dù tối qua Dung Khinh Vũ đã cứu hắn và vương gia, nhưng theo bản năng hắn vẫn cho rằng đó là do vận hạn của Dung Khinh Vũ mang tới. Bởi vì thích khách xuất hiện sau khi Dung Khinh Vũ tới. Cho nên, cho dù Tư Mã Vân Lang chủ mưu chuyện hái hoa tặc thì hắn vẫn sẽ duy trì Tư Mã Vân Lang. Bởi vì hắn nghĩ, vương gia nhà hắn không sao là tốt rồi.
Bên trong xe ngựa, Nam Cung Tương dựa vào nhuyễn tháp nghe Thường Túc nói mãi không dứt, ánh mắt thâm sâu, không nói lời nào.
"Vương gia, có muốn đến xem Tư Mã thái phó hay không?" Thường Túc địch ý nhìn phương hướng Dung Khinh Vũ rời đi, lo lắng nhìn các nha hoàn đỡ Tư Mã Vân Lang lên xe.
Tình cảnh vừa rồi, người sáng suốt vừa thấy là biết Dung Khinh Vũ và Tư Mã Vân Lang sóng ngầm mãnh liệt trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi.
Thường Túc thầm nghĩ: Xem Tư Mã thái phó mảnh mai như thế, phỏng chừng là bị ác nữ Dung Khinh Vũ chọc tức đến bị thương đi.
"Vương gia, chúng ta đến Toàn Cơ Các, có nên mời Tư Mã thái phó đi cùng luôn không?" Thường Túc lại hỏi, nhìn Nam Cung Tương ở bên trong.
Tuy rằng vương gia nhà họ ít vào triều, nhưng cũng thường xuyên đến Toàn Cơ Các. Và Tư Mã Vân Lang tiểu thư cũng thường ở đó. Những năm gần đây, không ít vũ khí cho quân hay dụng cụ có lợi cho dân chúng đều là do vương gia và Tư Mã thái phó cũng nhau tham khảo và nghiên cứu ra. Cho nên Tư Mã Vân Lang được tính thêm là hồng nhan tri kỷ của vương gia chứ không chỉ riêng quân thần quan hệ. Và cái khó có được chính là, Tư Mã Thái Phó không chê vương gia nhà họ!
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Thường Túc cảm thấy mình thật là am hiểu ý người, nói xong đã muốn đứng dậy.
"Thường Túc, gần đây ngươi nói quá nhiều." Nam Cung Tương nói. Giọng nói ôn hòa nhưng có âm u.
Thường Túc nghe xong kinh ngạc. Đây là vương gia mất hứng!
"Tư Mã thái phó bây giờ là không muốn gặp người quen," Nam Cung Tương nói tiếp, "chọn đường khác đến Toàn Cơ Các đi."
Nghe Nam Cung Tương nói xong, Thường Túc bỗng sáng ngời. Thầm nghĩ, vừa rồi hắn còn tưởng vương gia không vui vì hắn nói Dung Khinh Vũ không phải. Hóa ra vương gia cũng để ý Tư Mã thái phó.
Nhớ đến hôm qua, Tư Mã thái phó còn bị nha hoàn của Dung Khinh Vũ đánh mười bạt tay, khuôn mặt nàng vẫn chưa khỏi hẳn. Khẳng định nàng cũng không muốn vương gia nhìn thấy nàng như vậy. Vương gia đây là vì thể diện Tư Mã thái phó cho nên mới không hiện thân.
Vì thế Thường Túc cười đáp: "Dạ vâng."
Rèm xe đóng kín, Nam Cung Tương hé mở nó ra, ngắm nhìn đám đông đang tản đi.
Người ta nói, đã xui rồi thì uống nước cũng mắc nghẹn. Mã xa Hiền vương phủ vừa mới đi qua hai con hẻm, đột nhiên tiếng 'răng rắc' vang lên. Nam Cung Tương ngã ra, Thường Túc nhanh phi thân vào mang Nam Cung Tương ra ngoài. Nam Cung Tương được Thường Túc đỡ, trơ mắt nhìn mã xa mình mới ngồi bị gãy bánh xe. 'Ầm' một tiếng, thân xe sụm xuống; bánh xe theo quán tính văng ra một bên, lăn đến đụng góc tường mới lăn ngược lại một vòng dưới đất.
"Vương gia, ngài không sao chứ?" Thường Túc lo lắng nhìn Nam Cung Tương.bg-ssp-{height:px}
"Không sao." Nam Cung Tương đáp. Nhìn mã xa. Kinh ngạc trong lòng.
"Tại sao có thể như vậy? Sáng nay thuộc hạ đã kiểm tra kỹ rồi." Thường Túc kinh hoảng nhìn xe tan rã, lại phát hiện xe lăn chuyên dụng của Nam Cung Tương để phía sau mã xa cũng văng ra. Xem ra, không thể dùng được nữa.
Hai chủ tớ đang phát sầu, đột nhiên nghe được tiếng vó ngựa từ xa truyền đến. Hai người vừa nhấc đầu, thấy một chiếc mã xa khác đang đi vào con hẻm này. Mà mã xa quá mức hoa lệ kia khiến người ta nhìn qua khó quên, không phải của Dung phủ thì của ai.
"Nói thế nào xui xẻo như vậy, hóa ra là gặp phải sao chổi." Thường Túc không nhịn được mà giễu cợt.
Khiển xe – Dung Hoan, vốn còn đang bất ngờ vì thấy mã xa bị hỏng phía trước. Lúc đến vừa nghe được giọng mỉa mai, nhất là hai chữ 'sao chổi', Dung Hoan đảo mắt nhìn qua hai chủ tớ cách mã xa không xa. Khi thấy Nam Cung Tương, đầu tiên là ngẩn ra theo bản năng. Trong mắt hiện lên kinh diễm, nhưng khôi phục lại bình thường rất nhanh.
"Chó nhà ai không xích lại, thả ra tùy tiện cản đường còn tùy tiện cắn người." Dung Hoan không khách khí trả lời, dừng xe lại.
"Ngươi nói cái gì? Thật to gan. Ngươi biết người trước mắt là ai không?" Thường Túc vừa nghe, tức giận không thôi. Đương nhiên hắn cũng biết đây là nha hoàn như hình với bóng bên cạnh Dung Khinh Vũ.
"Cả Đông Sở ai không biết người nào nhàn tản nhất." Dung Hoan trừng mắt nhìn Thường Túc chê bai. Rõ ràng là mắng Nam Cung Tương làm vương gia nhàn tản. Ngữ khí còn khá, không mắng thẳng Nam Cung Tương vô năng.
Tuy rằng Dung Hoan cảm thấy Hiền vương đúng là dễ làm người ta thương tiếc, nhưng giáo nô không nghiêm, để hắn tùy tiện vũ nhục tiểu thư nhà mình. Bất luận kẻ nào như thế đều không thể tha thứ!
"Hoan hoan!" Luôn ở trong xe, Dung Khinh Vũ mở miệng, ngăn Dung Hoan lỗ mãng với Nam Cung Tương.
Ngược lại nói với Nam Cung Tương: "Hạ quan quản giáo thuộc hạ không nghiêm, xin vương gia thứ tội."
Giọng nói mềm mại, có vài phần thành khẩn.
Khi Dung Khinh Vũ xuất hiện, Nam Cung Tương theo bản năng nhìn chiếc xe ngựa nàng ngồi. Lúc này nghe thấy tiếng nàng nói, Nam Cung Tương không khỏi chớp mắt.
"Biết mình có tội còn không mau xuống dưới tạ tội! Thuận tiện còn phải mời vương gia chúng ta lên xe an trí." Thường Túc nghe Dung Khinh Vũ nói xong, lên giọng. Nghĩ rằng Dung Khinh Vũ kiêng kị thân phận vương gia nhà hắn, hắn không khỏi lấy tư thái người thắng cuộc ngẩng đầu, nghểnh cổ liếc Dung Hoan không dám lên tiếng.
"Thường Túc!" Nam Cung Tương nhẹ giọng quát, đôi lông mi tuấn dật nhăn lại.
Thường Túc vừa nghe, nghẹn họng.
Nam Cung Tương lại nói: "Ngươi lấy xe lăn lại đây, bảo Thường Tinh đến. Tạm thời ngươi đổi vị trí cho hắn, không cần đi theo bổn vương."
"Vương gia!" Vừa nghe Nam Cung Tương đột ngột phân phó, Thường Túc không thể tin mở to hai mắt nhìn, cho là mình nghe nhầm.