- Là phủ Quốc công hay phủ Thừa tướng?
Nghe thấy Dung Khinh Vũ nói, người nọ hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh và mở miệng:
- Dung tiểu thư đoán sai rồi. Vậy mà ngay cả đệ nhất hái hoa tặc của Đông Sở Mộng Vô Ảnh ta cũng không biết!
- Hái hoa tặc?
Dung Khinh Vũ nghe xong, động tác hơi dừng lại, một tiếng này cũng là từ chối cho ý kiến.
Không cần đoán nhiều, dĩ nhiên Dung Khinh Vũ hiểu được chuyện này hẳn là không thoát khỏi liên quan với Tư Mã Vân Lang! Không khỏi nói mưu kế Tư Mã Vân Lang không phải ác bình thường. Đừng nói để người ta biết Dung Khinh Vũ bị hái hoa tặc bắt đi, mà chỉ cần để người ta biết sương phòng của Dung Khinh Vũ có hái hoa tặc thì danh tiết nàng coi như chấm hết.
Như vậy Tư Mã Vân Lang cũng không cần thuyết phục bất kì ai, mà đã kéo Dung Khinh Vũ ra khỏi cái ghế chính phi của Hiền vương rồi. Dù Dung Khinh Vũ vẫn phải theo tổ chế mà gả cho Hiến vương, thì nhiều nhất là hàng thiếp.
Mà sở dĩ Dung Khinh Vũ không nghi ngờ những người khác là bởi vì nàng cảm giác được nội tức di động của nữ tử này, chứng minh võ công không thấp. Ở Đông Sở mà có bực này công lực theo nàng biết thì không có mấy ai. Người mà hôm nay Tư Mã Vân Lang tìm có nằm trong số đó một cái - Tư Không Nguyệt...
- Mộng mỗ nghe mỹ danh dung tiểu thư đã lâu, nghe nói dung mạo dung tiểu thư so với Đông Sở đệ nhất mỹ nữ chỉ có hơn chớ không kém, cho nên đặc biệt đến nhất ngưỡng phương dung.
Nói xong, tiếng bước chân người nọ đến gần.
Khuôn mặt mang băng tơ nằm trong gương đối diện trước mặt Dung Khinh Vũ, dáng dấp xinh đẹp tuyệt trần và mang theo lạnh lùng.
Tư Không Nguyệt nhìn sườn nhan Dung Khinh Vũ, con ngươi tràn ngập tìm tòi nghiên cứu và xem kỹ.
Đây chính là Dung Khinh Vũ muốn gả cho nhị sư huynh?
Dung Khinh Vũ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, phong tư tao nhã thanh thản, một chút cũng không có vì lời nói và hành động của Tư Không Nguyệt mà sinh ra nửa phần bối rối hay sợ hãi.
Tư Không Nguyệt cũng không dám quá phận, bởi vì, Dung Khinh Vũ vừa mới đoán được một nửa thân phận của nàng. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không?
Nói cách khác, một người mù thôi mà, sao có thể trong nháy mắt nhận ra nàng? Mặc kệ như thế nào, thời khắc này Tư Không Nguyệt thật có chút bội phục định lực nữ nhân này. Nhưng vì an nguy của sư huynh mà suy nghĩ, đi chuyến này phải có thu hoạch.
Dung Khinh Vũ mỉm cười, không bởi vì đối phương khen mà tự đắc, yếu ớt nói:
- Nếu cô có thể bình yên tiêu sái bước ra Lê Lạc Uyển của ta, thì đến quý phủ của cô ở vài ngày cũng không sao!
Lời nói ôn nhu như nước, mà nghe vào trong tai lại làm cho người ta nhịn không được mà hoảng loạn. Dĩ nhiên đáy lòng Tư Không Nguyệt cũng dâng lên dự cảm không tốt.
Mà dựa vào võ công hiện tại của Tư Không Nguyệt mà nói, rất khó tìm được vài địch thủ, cho nên rất linh mẫn đối với cảnh vật xung quanh. Nhưng một đường tiến vào khi nãy, trừ bỏ cảm giác được một cao thủ Dung Hoan ở bên ngoài ra thì căn bản không có thấy ai khác tồn tại. Còn Dung Khinh Vũ Trước mắt, làm nàng cảm thấy không hề có nội lực.
Không đợi Tư Không Nguyệt lên tiếng trả lời, đột nhiên Tư Không Nguyệt cảm giác mặt đất nổi lên một cơn gió. Làm cho những cái chuông bên ngoài cửa sổ hợp với cơ quan phát ra tiếng vang thanh thúy, mà ngọn gió kia rõ ràng đến từ phòng trong.
Đây là...dòng nội lực? !
Vừa cảm giác được như vậy, Tư Không Nguyệt ngưng trọng, bất an trong lòng càng ngày càng lớn. Mà dòng khí này phảng phất như có sinh mệnh, khẽ chuyển một vòng, rồi quanh quẩn xung quanh Tư Không Nguyệt, khẽ thổi tay áo màu trăng non của nàng.
Tư Không Nguyệt hoảng hốt trong lòng, theo bản năng nắm chặt kiếm trong tay. Nội lực này phải mạnh cỡ nào mới có thể ảnh hưởng luồng khí quanh mình đến thế, bất động như núi lại có thể lưu động tự nhiên? Mà Tư Không Nguyệt căn bản còn không cảm giác được vị trí đối phương ở đâu, thậm chí là có tồn tại hay không.
Trong lòng đang kinh dị, Tư Không Nguyệt đã chuẩn bị tư thế đánh nhau, và tính toán tùy thời toàn thân trở ra như thế nào. Hôm nay nàng một lòng vì nhị sư huynh, không muốn Dung Khinh Vũ vào Hiền vương phủ khắc chết hắn, mới nghe theo lời Tư Mã vân lang lại đây. Thật không ngờ tình thế cấp bách hiện giờ cũng là sơ suất.
Trong tích tắc, đồng tử Tư Không Nguyệt đột nhiên co rút nhanh, bất khả tư nghị nhìn dung nhan đột nhiên cách mình trong gang tấc.
- Hái hoa tặc? Còn phải để ta dạy cô làm hái hoa tặc là như thế nào sao?bg-ssp-{height:px}
Lời nói khẽ vang ở bên tai, bàn tay xinh đẹp đã khẽ nâng cằm Tư Không Nguyệt lên, Dung Khinh Vũ nhếch môi mỉa mai. Thanh âm ôn nhu lọt vào tai, cho dù thân là nữ nhân Tư Không Nguyệt cũng nhịn không được đỏ mặt tim đập nhanh.
Chỉ cảm thấy thanh âm ôn nhu kia du dương như tơ, mị hoặc, và câu hồn đoạt phách.
——
Hô hấp Tư Không Nguyệt dồn dập rất nhanh chạy đi phía trước, tuy rằng cảm giác đã gần như không có khí lực nhưng cũng không dám buông lỏng.
Thật đáng sợ! Đến tột cùng Dung Khinh Vũ là ai, mà có nội lực hùng hậu như vậy. Cho dù đến hiện tại, Tư Không Nguyệt vẫn không xác định được là vừa rồi có người âm thầm trợ giúp Dung Khinh Vũ, để cho nàng có cơ hội trêu đùa mình. Hay tự mình Dung Khinh Vũ có nội lực như vậy.
Nhưng Tư Không Nguyệt tình nguyện tin tưởng vế trước, nói cách khác, một người mù... thật sự rất khó khiến người ta tin phục!
Một đường chạy trốn, Tư Không Nguyệt không hề thấy vui mừng chút nào, lúc này cảm giác mình tựa như con chuột để cho móng vuốt con mèo đùa giỡn, sinh mệnh vô hình cũng mắc kẹt trong lưới lớn.
Rất nhanh trong đêm tối, thỉnh thoảng có cái bóng đạp mái ngói này nhảy qua mái ngói khác, làm người ta giật mình. Mà nếu như là dĩ vãng, Tư Không Nguyệt tuyệt đối có thể dễ dàng không để lại dấu vết.
Phía sau không hế có nội túc tồn tại, nhưng Tư Không Nguyệt biết, người ở phía sau không chút hoang mang đi theo nàng. Không thể về nhà, lại không thể chạy nhanh thêm nữa, quay đầu lại cũng không dám vì biết chắc không đủ thời gian.
Đang lúc tình thế cấp bách, Tư Không Nguyệt nảy ra sáng kiến. Sau đó không chút do dự xem xét một phương hướng, dùng khinh công bay vút đi.
"Xoảng!" Lại là một tiếng mảnh ngói rơi xuống đất vang lên, Dung Khinh Vũ tạm dừng chân, dưới chân đang dẫm lên một góc mái hiên ở một tòa nhà lớn. Tay áo bị gió đêm thổi phồng, hơi lung lay, màu vàng lấp lánh dưới ánh trăng bao phủ xung quanh nàng.
Cảm giác hơi thở người phía trước di động, khóe môi hơi cong.
Con mồi đã tìm được phương hướng rồi sao?
Nàng thật muốn nhìn, Quỷ Tài mới này có bản lĩnh gì! Có phải thật lợi hại như lời đồn hay không!
Dừng một lát, Dung Khinh Vũ hơi đề khí, bay theo phương hướng cảm giác được đối phương đã đi. Dây đeo bang mắt bằng tơ hòa theo tóc bay ở phía sau, xuất trần phiêu dật.
- Đồ ăn trộm chết tiệt, ngay cả nhà đồ tể Lưu gia ta mà cũng dám rớ?
Người bị bừng tỉnh tức giận đẩy cửa sổ ra, và thấy một bóng trắng mờ ở dưới ánh trăng bay qua. Lời nói định nói đến yếy hầu dừng lại, đồng tử mở to nhìn bóng trắng đi xa, dao giết heo trong tay loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất:
- Má ơi, quỷ!
Tuy rằng không phải chưa từng thấy người trong võ lâm dạ hành, nhưng người ta đều là bước qua nóc nhà, còn như tuyệt đỉnh khinh công vừa rồi phiêu phiêu di chuyển lại thật sự chưa từng gặp qua bao giờ.
Dung Khinh Vũ đuổi theo Tư Không Nguyệt, cho đến khi ngửi được mùi lê hoa mới ngừng lại, hơi nâng cằm lên, ngửi mùi hoa trong không khí.
Theo độ dày của mùi hoa mà phán đoán, hoa lê nơi này hẳn là cũng không ít hơn Lê Lạc Uyển của nàng. Hóa ta tại nội thành này còn có người cũng thích loại hoa này sao?
Bước chân chỉ dừng một chút trên tường vây, Dung Khinh Vũ liền lao đi đến nguồn phát ra hương hoa.
Mà nội tức Tư Không Nguyệt di động, cũng chính là hướng đó.
- AAAA...
Ai ngờ, vừa mới đi được không xa, chợt nghe thấy tiếng kêu sợ hãi phía trước cách đó không xa truyền đến. Nghe thanh âm, hẳn là Tư Không Nguyệt không sai. Trong lúc hỗn loạn người bình thường không dễ dàng nghe thấy tiếng cơ quan phát động.