“Cái gì?”
Nghiên Quý phi cùng Từ Nghiên Nhi đồng thời biến sắc. Hoàng nhi / biểu ca cư nhiên để một nam nhân trụ lại tại tẩm cung? Trong cung chẳng lẽ không có phòng khách?
“Hắn ở tẩm cung, vậy đêm qua Thập Nhất hoàng tử ở đâu?” Từ Nghiên Nhi nhịn không được hỏi, đôi mắt to trừng cung nữ kia. Nàng sợ rằng, đêm qua hai người ngủ cùng nhau a! Trời ạ, trăm ngàn lần không thể! Nếu không, nàng hỏng mất!!!
Câu hỏi của Từ Nghiên Nhi khiến sắc mặt Nghiên Quý phi trầm xuống. Đứa nhỏ này, hỏi gì kì lạ vậy? Đương nhiên là hắn ngủ ở đây. Hai nam nhân ngủ chung thì có chuyện gì chứ?
“Hồi nương nương, quận chúa, đêm qua hoàng tử nghỉ tạm ở thiên điện.” Cung nữ phúc thân, đáp. Tuy đêm qua Thập Nhất hoàng tử không nghỉ lại tại tẩm cung, nhưng việc hắn đem tẩm cung của mình nhường cho Nhàn Vương cũng đủ khiến người ta nghị luận, càng miễn bàn chuyện hắn ôm Nhàn Vương trở về. Bất quá, bọn họ không ai biết, thật ra tẩm cung này là do Tô Khinh Lăng thách được từ trong tay Hạ Tư Lạc.
“Di nương, người xem! Nào có khách nhân nào lại ngủ ở phòng chủ nhân không?” Từ Nghiên Nhi bất mãn la hét. Cũng khó trách nàng mất hứng, vì thông thường Hạ Tư Lạc ngay cả không gian xung quanh cũng không cho ai tiến gần, thế nhưng Nhàn Vương kia lại trực tiếp ở luôn trong tẩm cung hắn. Không khó thấy được, hắn thế nhưng rất xem trọng người kia a! Thế nên là, nàng càng nhìn càng đố kị, đố kị đến đỏ mắt, nén không nổi tức giận.
“Là ai bên ngoài hô to gọi nhỏ a? Chim sẻ từ đâu bay đến nháo chứ?”
Một đạo thanh âm lười biếng truyền ra, sau đó nghe cửa “chi nha” một tiếng.
Tô Khinh Lăng một thân bạch y sạch sẽ, trâm ngọc búi lên mái tóc óng ả như suối, dung mạo tuấn mỹ mang theo mấy phần gợi cảm, thần sắc thế kia khiến người ta nhịn không được mặt đỏ tim đập.bg-ssp-{height:px}
Bọn Hạ Hà nhẹ thở ra. May mắn a, chủ tử rốt cục cũng tỉnh. Nếu không, bọn họ thật không có cách nào để ứng phó mẫu phi cùng biểu muội bốc đồng của Thập Nhất hoàng tử đâu.
“Chủ tử.” Bọn Hạ Hà hướng nàng phúc thân.
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, đuôi mắt nhìn về phía Nghiên Quý phi và Từ Nghiên Nghi. Vừa rồi ở bên trong, nàng nghe cũng đại khái hiểu ra. Nữ nhân này hẳn là mẫu phi của băng sơn Hạ Tư Lạc, mà xem tư thái có lẽ cái quận chúa đêm qua bị nàng khi dễ, trong lòng khó chịu nên đi tìm núi dựa đây.
“Thật to gan! Thấy Quý phi nương nương lại dám không hành lễ?”
Quả nhiên, Từ Nghiên Nhi mày liễu hếch lên, khuôn mặt làm vẻ kiêu ngạo gây khó dễ cho Tô Khinh Lăng.
Chậc chậc chậc… Tô Khinh Lăng trong lòng thầm than, quả nhiên là loại có ngực không có não! Bất quá, nếu đã đến Bắc Phượng, nàng cũng nên nhập gia tuỳ tục, liền chắp tay hướng Nghiên Quý phi: “Tiểu vương thỉnh an Nghiên Quý phi.”
Nghiên Quý phi gật đầu. Nhàn Vương Nam Diệu này ngày thường ngọc thụ lâm phong, nhưng trong ánh mắt lại toát lên cỗ khí chất kiêu ngạo tuỳ ý, xem ra cũng là kẻ khó chơi.
“Nhàn Vương gia không cần khách khí. Bản cung không nghĩ tới, Nhàn Vương cư nhiên là bằng hữu của hoàng nhi.” Kỳ quái, hoàng nhi không phải là luôn lãnh khốc sao? Đây vẫn là lần đầu tiên hắn đưa người lạ hồi cung. “Bất quá, thỉnh Nhàn Vương thứ cho tiểu nhi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Hắn sao có thể để khách nhân nán lại phòng mình chứ? Bản cung xem xem nên an bài nơi ở khác cho Vương gia là hơn.”