“A, Xảo Nhi, ngươi chờ đã.” Thu Sương đong đưa quạt tròn, đến bên thiếp thân tỳ nữ của Khuynh Thành, đánh giá trên dưới vài lần, hỏi: “Trông cũng được lắm, ngươi tại sao lại từ Mai Trai dọn đi Lê Viên?”
Xảo Nhi bưng hộp cơm, quỳ gối phúc thân nói: “Hồi bẩm Thu Sương phu nhân, ý tứ của tiểu thư nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết làm việc theo phân phó.”
Thu Sương thấy nô tỳ trả lời qua loa, vụng trộm gỡ xuống vòng tay ngọc bích ở cổ tay, nhét vào trong ngực Xảo Nhi, nhẹ nhàng nói: “Xảo Nhi, ta cũng xuất thân từ nha hoàn như ngươi, sao ta lại không biết ngươi khó xử thế nào? Ngươi yên tâm, hôm khác ta sẽ cầu Hầu gia cho ngươi đến chỗ ta, tỷ tỷ sau này sẽ đối với ngươi thật tốt. Nói đi, muội muội tốt, ta nhiều ngày không thấy tiểu thư nhà ngươi, có phải nàng đã có?”
“Có?” Xảo Nhi nghi hoặc hỏi.
Thu Sương nhỏ giọng giải thích: “Có phải là đã có thai?”
Xảo Nhi kinh ngạc nói: “Sao Thu Sương phu nhân lại nghĩ như vậy?”
“Muội muội đừng che giấu.” Khuôn mặt diễm lệ của Thu Sương tức khắc trở nên thê lương, giận dữ nói: “Mai Trai ở phía bắc, trong viên có hàn khí. Trong các tòa nhà ở hậu viện, chỉ có Lê Viên thích hợp để dưỡng thai. Tiểu thư nhà ngươi đang yên đang lành đột nhiên vào Lê Viên ở, cũng không cho người khác vào thăm, rất dễ làm cho người ta sinh nghi.”
“Không...”
Thu Sương vỗ vỗ tay lưng Xảo Nhi, cắt đứt lời của nàng, nói: “Ta biết rõ, tiểu thư nhà ngươi vì việc của Diệp Liên mà sảy thai. Lần này có tin mừng, phòng bị kĩ càng hơn cũng phải. Nhưng sao lại phải che giấu, chẳng lẽ chúng ta sẽ hại nàng sao?”
Trong lời nói của Thu Sương tràn đầy ghen tỵ. Nàng khó khăn trông mong được Hầu gia ân sủng, trong nháy mắt tân nương lại thành khí phụ. Nàng ngày đêm dựa cửa mà trông, phu quân lại như đã quên nàng, chỉ lo sủng hạnh tỷ muội Tô gia.
Tô Khuynh Quốc từ Hà Viên chuyển đến Cúc Hiên, ở tại sương phòng gần sát thư phòng Hầu gia trong nội viện, chẳng phải được ngài chiếu cố càng nhiều?
Mà Hầu gia lại cho Hạ Vũ hầu hạ Tô Khuynh Thành kia. Trong tứ tỳ các nàng, Hạ Vũ nhập phủ sớm nhất, một mực chăm sóc lão Hầu gia phu nhân ở Hà Viên. Ai ngờ Hầu gia vì Khuynh Thành, mệnh Hạ Vũ làm chủ viện Lê Viên, tức là vì Khuynh Thành ngăn trở hậu viện nữ quyến tranh phong. Hiện nay, nếu không phải Hạ Vũ chưởng quản Lê Viên, nàng sao lại không thể vào cửa viên?
Hạ Vũ nói Khuynh Thành bệnh nặng, cần tĩnh dưỡng. Nhưng Thu Sương âm thầm đoán Khuynh Thành là mang bầu. Nếu không, sao Hầu gia lại nịnh nọt nàng ta như vậy? Làm cho tỳ nữ cầm đầu hầu hạ là vinh hạnh đặc biệt chính thất phu nhân mới có. Nhưng hôm nay, Hạ Vũ lại đi phục thị Khuynh Thành, đây là ân sủng đến mức nào? Có lẽ tại trong mắt Hầu gia, Khuynh Thành đã là một nửa chính thê.
Thu Sương nghĩ đến việc này, răng cắn sâu vào cánh môi, đầy ngập thống khổ chỉ có thể cùng với máu nuốt vào bên trong.
Xảo Nhi đem vòng tay trả lại Thu Sương, cười nói: “Thu Sương phu nhân nghi ngờ, nhưng nô tỳ nào dám lừa gạt? Tiểu thư không có mang thai, thật là bị bệnh. Vòng tay này Xảo Nhi không dám nhận.”
Thu Sương trừng mắt nhìn Xảo Nhi, nói: “Ngươi đối với Khuynh Thành thật đúng là trung tâm.”
Nàng đâu có trung tâm với Khuynh Thành? Chỉ là tích góp từng chút hảo vật Khuynh Quốc cho, đồ trang sức dạng này sớm đã không hề để vào trong mắt. Nàng cũng không nghĩ vì món lợi nhỏ. Xảo Nhi hướng Thu Sương phúc thân, xoay người đi Lê Viên.
Thu Sương căm giận bất bình, nhìn bóng lưng yểu điệu của Xảo Nhi, âm thầm dậm chân.
Xảo Nhi vào Lê Viên, vượt qua chính thất đi đến chếch sương, nhẹ gõ cửa gỗ lim.
“Vào đi.”
Xảo Nhi đẩy cửa vào, hướng người ở cạnh bàn dập đầu, cẩn thận bố trí đồ ăn. Nàng lặng lẽ nhìn nam nhân bên cạnh thân, mày kiếm mắt sáng, quanh thân tràn đầy quý khí, không hổ là tướng công vừa ý của tiểu thư. Đáng tiếc, nàng đã trèo lên vị trí cao ở Hầu gia nhưng lại không có phúc hưởng.
Nhiều ngày trước, Lưu phu nhân vì tìm Khuynh Thành, mang theo nàng đến Hà Viên làm loạn. Ai ngờ trong viên có khách, Hầu gia gạt Lưu phu nhân, nói tiểu thư cùng hắn ngắm trăng mệt mỏi, vừa nghỉ tạm, mệnh Xuân Phong đưa hai người đi Lê Viên gặp tiểu thư. Nào biết được Lưu phu nhân vừa nhìn thấy, suýt nữa hôn mê. Khuynh Thành tiểu thư trong vòng một đêm hai chân đều đứt, dù có nguyệt mạo hoa dung cũng đã thành hoa tàn.
Lưu phu nhân lập tức nghĩ lao đến Lê Viên, tìm Hầu gia cùng Khuynh Quốc liều mạng, nhưng bị Hạ Vũ ngăn cản không cho đi. Mà Xảo Nhi cũng bị Xuân Phong kéo ra khỏi phòng, đi nấu thuốc cho Khuynh Thành. Đến khi mang thuốc trở về, Lưu phu nhân đã không còn tung tích.
Lúc đầu, nàng cho rằng Hạ Vũ không khuyên được Lưu phu nhân, bà ta đã lại đi Hà Viên náo loạn. Nhưng sau đó mấy ngày liên tiếp không thấy Lưu Thị, nàng cảm giác thật kỳ quặc. Nhưng nàng không dám truy vấn. Thứ nhất, Tô gia đối xử với nàng cũng không tốt. Hơn nữa, nàng còn muốn giữ lại mạng mà xuất phủ. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ lo cho chính mình là được rồi.
“Xảo Nhi.”
“A? Dạ, dạ. Chủ tử có gì phân phó?” Xảo Nhi thấy Phạm Thiên giống như cười mà không phải cười đang nhìn mình, trên mặt lập tức đỏ bừng.
Phạm Thiên buông bút trúc, cầm đũa gắp cá, nếm mùi vị hỏi: “Ngươi tới muộn.”
Xảo Nhi khom người, hồi bẩm. “Trên đường nô tỳ trở lại viên có gặp Thu Sương phu nhân, nàng kéo nô tỳ hỏi vài câu.”
Phạm Thiên không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt hứng thú xem Xảo Nhi, ý bảo nàng tiếp tục.
“Thu Sương phu nhân hỏi có phải Khuynh Thành tiểu thư đã có bầu?” Khuôn mặt Xảo Nhi đang cúi xuống khẽ ngẩng lên, lén nhìn Phạm Thiên.
Phạm Thiên cong môi, cười nói: “Ngươi trả lời thế nào?”
Xảo Nhi nhìn sắc mặt Phạm Thiên, trả lời: “Nô tỳ nói Khuynh Thành tiểu thư bị bệnh, cũng không hoài thai.”
“Xem ra ngươi là người thông minh.” Phạm Thiên ăn sơn trân, uống nửa bát tiên thang, liếc xéo Xảo Nhi nói: “Thay ta làm một chuyện.”
“Xin Hầu gia ra chỉ thị.”
Phạm Thiên từ dưới bàn lấy ra một gói to, ném lên mặt bàn, miệng túi mở làm rơi ra một thỏi vàng. “Đem phu nhân ngươi đưa về Yên Châu, hai trăm lượng vàng này sẽ là của ngươi.”
“Hầu gia...”
“Đã xong, đi vào nội thất xem phu nhân nhà ngươi đi.” Phạm Thiên phất tay đuổi.
“Dạ.”
Xảo Nhi bước vào sương phòng, nhìn Lưu Thị nằm trên tú tháp. Nàng tiến lên phúc thân vấn an, hồi lâu không thấy ai trả lời. Xảo Nhi sinh nghi, tới gần nhìn kỹ, vừa nhìn liền sợ hãi, kém chút nữa mất nửa cái mạng.
Lưu Thị nằm trên giường, sợi tóc tán loạn, quần áo rách tan nhiều chỗ, có vẻ như đã bị đánh bằng roi, miệng vết thương nhuốm máu kết vảy màu đen. Khuôn mặt bà ta tím xanh, khuôn ngực không còn phập phồng, toàn thân đầy tử khí. Bình thường cặp mắt kia cay nghiệt, lúc này lại không nhúc nhích trừng mắt nhìn nóc phòng, thái độ hoảng sợ.
Xảo Nhi vươn tay hướng dưới mũi Lưu Thị, khí tức không có. Nàng đột nhiên khẽ run rẩy, nhanh chóng thối lui mấy bước, lảo đảo chạy ra khỏi nội thất. Vừa vào ngoại sương, đầu gối Xảo Nhi mềm nhũn té ngã xuống đất, quỳ gần chân Phạm Thiên, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Sao vậy?” Phạm Thiên cúi đầu nhìn Xảo Nhi, nói: “Sau giờ Ngọ, ngươi phải khởi hành, còn không mau đi rửa mặt cho phu nhân.”
Xảo Nhi kinh hãi ngẩng đầu nhìn Phạm Thiên, hai tay cầm lấy vạt áo, ôm ngực thở dốc nói: “Hầu gia, phu nhân, phu nhân...”
Phạm Thiên nhìn công văn trên mặt bàn, nghiền ngẫm nói: “Phu nhân ngươi làm sao?”
Phạm Thiên hỏi, Xảo Nhi nào dám đáp, nàng thất thố quỳ ở một bên, khuôn mặt hồng nhuận trở nên trắng bệch không còn giọt máu.
“Phu nhân nhà ngươi lo lắng nhi tử đang ngồi tù, mấy ngày gần đây thân thể bất an. Vì thế ta cho bà ta năm nghìn lượng bạc để bà ta trở lại Yên Châu chuộc nhi tử. Lưu phu nhân sốt ruột, hận không thể chắp cánh hồi phủ, đêm qua quá mức hoan hỉ không thể ngủ say, sáng nay mới nằm ngủ.” Phạm Thiên đưa tay, nâng lên cằm Xảo Nhi, trầm giọng nói: “Hiểu chưa?”
Xảo Nhi thông tuệ, sao không biết ý tứ trong lời nói Phạm Thiên. Hắn lập một lời nói dối, đem Lưu Thị đã chết thành sống sờ sờ xuất phủ. Nếu làm xảo diệu một chút, ai cũng sẽ không hoài nghi Lưu Thị chết ở Hầu phủ.
Hầu gia thật sự yêu tiểu thư Khuynh Thành sao? Tại sao vào lúc nàng sinh tử chưa rõ lại hại chết mẫu thân của nàng. Không cần biết ngày xưa Lưu Thị quá đáng như thế nào, nhưng đó cũng là một mạng người! Nghĩ xong, trong nội tâm Xảo Nhi sợ hãi, chỉ phải gật đầu.
“Hiểu là tốt rồi. Đi đi, chuẩn bị cho cẩn thận, bôi nhiều son phấn vào. Sau giờ Ngọ, ngươi cõng bà ta ra khỏi Lê Viên. Nhuyễn kiệu dừng ở cửa ra vào, ngươi để bà ta lên ghế trên, lên thuyền ở Trà Hoa hồ. Yên tâm, Hạ Vũ sẽ đi cùng ngươi.” Phạm Thiên bỏ hai ngón tay dưới cằm Xảo Nhi ra, quay đầu phê chuẩn công văn.
Xảo Nhi thầm nghĩ, phu nhân chết, Hầu gia tuyệt đối sẽ không thật sự đưa nàng về Yên Châu. Chẳng lẽ là muốn chôn phu nhân trên đường? Như vậy có phải nàng cũng bị chôn cùng? Xảo Nhi tâm loạn, quỵ đầu gối bò đến gần Phạm Thiên, ôm chân của hắn dập đầu cầu khẩn, nói: “Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng.”
“Ngươi sợ cái gì? Chẳng qua là đưa phu nhân nhà ngươi đi một đoạn đường.” Phạm Thiên viết chữ, thuận miệng trấn an: “Xảo Nhi, không cần lo lắng. Khuynh Thành còn cần ngươi chăm sóc.”
Nếu thiếu Xảo Nhi, tất có người nghi ngờ. Phạm Thiên cũng không muốn cho nha hoàn nhà khác biết nhiều như vậy. Trong phủ chết mấy mạng người Phạm Thiên cũng không thèm để ý. Nhưng Lưu Thị là người ngoài, lại bị chết không minh bạch như vậy, nếu có người truy cứu sẽ dễ dàng rơi vào thế bị động. Nếu không, để thi thể của bà ta chậm rãi mục nát trên mặt đất nhà lao cũng không phải là không thể. Hắn nhìn thân ảnh Xảo Nhi đi vào sau tấm bình phong, bất đắc dĩ than nhẹ.
Xảo Nhi giờ Mùi hai khắc, lưng cõng Lưu Thị lên kiệu xuất phủ. Dọc theo đường có người hỏi, nàng đều đáp lại dựa theo lời nói của Phạm Thiên. Đợi đến bờ hồ Trà Hoa, nàng cùng Hạ Vũ hợp lực nâng Lưu phu nhân lên thuyền, sau đó giương buồm khởi hành, thuận gió hướng Yên Châu mà đi.
Ước chừng hai ngày hai đêm sau, thuyền đi đến chỗ nước sâu, Hạ Vũ gọi Xảo Nhi đem Lưu Thị kéo hướng đuôi thuyền, tại trên thi thể buộc ba tảng đá lớn, đẩy vào lòng sông.
Xảo Nhi lòng có chỗ sợ, trái lại Hạ Vũ chê cười, nói: “Yên tâm. Dòng nước này nhất định sẽ đưa phu nhân ngươi đi Yên Châu .”bg-ssp-{height:px}
Xảo Nhi nhìn quanh sương mù dày đặc trên mặt sông, nghe Hạ Vũ đùa cợt, hàn ý xâm nhập vào lòng tránh đi không được. Hôm sau, thuyền đi đến Thanh Châu. Hạ Vũ dùng một trăm lượng bạc mua cả thuyền, để nhà đò tài công lên bờ, quay lại Tĩnh Châu. Sau khi về lại Hầu phủ, đã là chuyện ba ngày sau.
“Xảo Nhi, sao ngươi đã trở lại rồi?” Đợi đến khi Hạ Vũ đến Cúc Hiên phục mệnh, bọn nha hoàn ở Lê Viên nhịn không được vây quanh Xảo Nhi hỏi thăm.
Xảo Nhi đã sớm có chuẩn bị, không chút hoang mang nói: “Ta vốn là cùng phu nhân đi Yên Châu, nhưng đang đi nửa đường phu nhân không yên tâm cho tiểu thư, bảo ta cùng Hạ Vũ tỷ tỷ trở về chiếu cố Khuynh Thành phu nhân.”
Có nha đầu ngạc nhiên nói:“Không phải phu nhân nhà ngươi lúc nào cũng cần có người hầu hạ sao? Bà ấy ngày bình thường đều quen được phục vụ, bên người không thể không có sai sử mà?”
“Phu nhân ở ven đường mua hai nha hoàn.” Xảo Nhi đáp.
“À.” Bọn nha hoàn hiểu rõ gật đầu, trong có người nhỏ giọng hỏi: “Xảo Nhi, tiểu thư nhà ngươi là bị bệnh gì? Chếch viện canh gác nghiêm ngặt, chúng ta cũng không được vào. Ngươi cùng Hạ Vũ tỷ tỷ đi rồi, chủ tử liền mệnh Xuân Phong đến chiếu ứng. Xuân Phong chính là đại nha hoàn hầu hạ phu nhân. Nghe nói, Khuynh Thành phu nhân không có bệnh, mà là dấu diếm mang thai, có phải vậy không?”
“Đúng đó, đúng đó. Nếu không, chủ tử sao lại để ý như vậy?”
Xảo Nhi khoát tay, nói: “Các ngươi đừng đoán bừa, tiểu thư không mang thai, chỉ là bị bệnh. Được rồi, để ta đi xem tiểu thư.”
Bọn nha hoàn đâu chịu thế, ngươi một lời ta một câu, tranh nhau nói: “Xảo Nhi, chúng ta đối với ngươi tốt lắm cơ mà, sao lại một câu nói thật cũng không nói?”
“Theo như ngươi nói, Khuynh Thành phu nhân là bị bệnh gì?”
“Ai da, nói đi. Có cái gì mà phải giấu...”
Xảo Nhi đang cảm thấy khó có thể thoát thân, chỗ chếch sương bên tay phải phía xa có người quát: “Xảo Nhi, đã hồi phủ sao còn không qua đây hỗ trợ hầu hạ!” Xảo Nhi tập trung nhìn lại, là Xuân Phong, vội vàng bước nhanh hướng chếch viện. Bọn nha hoàn không dám ngăn cản, đều lách mình tránh đường.
Vào trong viên, Xuân Phong kéo Xảo Nhi lại chỗ hẻo lánh, dặn dò. “Khuynh Thành phu nhân hôm qua đã tỉnh, nói muốn ngươi chăm sóc. Xảo Nhi, ngươi phải biết giữ mồm giữ miệng, cái gì nên nói cái gì không nên nói ngươi phải tự mà hiểu lấy.”
“Dạ, Xảo Nhi ghi nhớ.”
“Coi như ngươi cũng hiểu biết.” Xuân Phong cười nhìn Xảo Nhi, nói: “Chỉ cần ngươi theo lời mà làm, chủ tử sẽ không bạc đãi ngươi .”
Xảo Nhi cúi đầu run rẩy, không dám trả lời.
Xuân Phong đưa tay vỗ Xảo Nhi, chỉ hướng sân nói: “Đi chiếu cố tiểu thư nhà ngươi đi.”
Xảo Nhi vâng lời rời đi, đối với thâm viện Hầu phủ là vừa kính vừa sợ. Nàng không muốn trở về, nhưng Hạ Vũ dùng thế lực bắt ép, trốn không thoát. Xảo Nhi chỉ có thể tự nói với mình còn nhiều thời gian, phải đi cũng cần chuẩn bị nhiều. Nàng đè xuống sợ hãi trong lòng, chậm rãi bước đến giường của Khuynh Thành, dưới chân như có sức nặng ngàn cân.
Nhưng Khuynh Thành cũng không khóc mắng không ngớt như Xảo Nhi đoán, ngược lại một tiếng không nói nhìn vào mắt nàng. Hai mắt Khuynh Thành vô thần, sắc mặt khô vàng, cánh môi nứt ra, tóc đen rũ rượi xuống bên cạnh hai gò má, cả người giống như hoa cúc tàn, bóng dáng lúc kiều diễm mỹ mạo không còn một chút.
Xảo Nhi nén thở dài, Khuynh Thành nhập Hầu môn biết phải nhẫn nại, mà nàng cảm giác như thể tất cả đã đổ sông đổ bể. Xảo Nhi quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến tiểu thư.”
Khuynh Thành suy yếu dựa vào gối, yếu ớt hỏi: “Xảo Nhi, hai ngày qua ngươi ở đâu? Vì sao không ở bên cạnh ta hầu hạ? Mẫu thân ta đâu? Nói!”
Khuynh Thành quát lớn như vậy, nhưng nàng hữu khí vô lực mất đi ý đe dọa. Xảo Nhi rũ xuống mí mắt, trả lời: “Phu nhân đi Yên Châu, là nô tỳ đưa phu nhân đi .”
“Ha ha.” Dung nhan Khuynh Thành lộ ra u oán, cười lạnh nói: “Xảo Nhi, thấy ta tàn phế, ngay cả ngươi cũng nghĩ gạt ta sao?”
“Nô tỳ không dám.”
“Không dám? Vậy ngươi sao không nói thật?” Khuynh Thành quát.
“Nô tỳ nói thật.”
Khuynh Thành nói: “Được, ta hỏi ngươi. Mẫu thân thấy thân thể của ta tàn phế, sao lại có thể đi Yên Châu? Rõ ràng có gian trá!”
Xảo Nhi vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải, không phải, nô tỳ không có lừa gạt tiểu thư. Chỉ là...”
“Chỉ là gì?” Khuynh Thành truy vấn.
“Việc này... Nô tỳ không biết có nên nói hay không.” Xảo Nhi ra vẻ do dự.
Khuynh Thành khó thở, nói: “Còn có cái gì không thể nói ?”
Xảo Nhi ấp a ấp úng: “Nô tỳ sợ, sợ tiểu thư nghe xong thương tâm.”
Tâm trí Khuynh Thành trầm xuống, quay đầu đưa lưng về phía Xảo Nhi, nói: “Ta chịu được, ngươi nói đi.”
Xảo Nhi trầm mặc một lát, nói khẽ: “Tiểu thư bị thương, phu nhân tìm Hầu gia làm loạn. Hầu gia cho phu nhân năm ngàn lượng bạc, mệnh Xảo Nhi đưa phu nhân đi Yên Châu. Phu nhân nói tiểu thư hôm nay như vậy, khó có thể được Hầu gia yêu thương nữa. Phu nhân nghĩ cầm bạc hồi hương cứu thiếu gia, khi già yếu cũng có chỗ tốt để dựa vào.”
Khuynh Thành run rẩy hỏi: “Vậy vì sao ngươi trở về?”
“Phu nhân vẫn còn đau lòng tiểu thư, mệnh nô tỳ trở về hầu hạ.”
“Hầu hạ? Bà ấy là muốn nhìn ta chết như thế nào!” Hai tay Khuynh Thành cầm chặt lấy chăn mỏng, khóc rống nói: “Đau lòng? Bà ấy là đem ta bán, đem ta bán! Chân của ta chỉ trị giá năm ngàn lượng bạc sao? Muốn dùng năm ngàn lượng đi chuộc nhi tử của bà ấy, chẳng lẽ ta còn không bằng một kẻ phá gia chi tử? Đáng thương, đáng thương cho ta, cứ như vậy không có hai chân. Không! Đây không phải là thật, không phải là thật!”
Khuynh Thành điên cuồng đánh bắp đùi, Xảo Nhi chạy về phía nàng, cầm hai tay đối phương đang đánh lung tung, an ủi nói: “Tiểu thư, đừng đánh, đừng đánh! Nô tỳ biết người thương tâm, biết người oán hận. Chính là người làm vậy thì được cái gì? Cầu xin tiểu thư nghe nô tỳ một câu, dưỡng thân thể cho tốt, những thứ khác để sau cũng không muộn.”
“Xảo Nhi.” Khuynh Thành một phát bắt được tay Xảo Nhi, dùng đôi mắt mang tơ máu nhìn nàng, nói: “Đúng rồi, ta còn có ngươi. Xảo Nhi, ngươi sẽ không phản bội ta chứ?”
Xảo Nhi lạnh người, trả lời: “Không, nô tỳ không dám.”
Khuynh Thành cưỡng bức, nói: “Được, muốn ta tin ngươi không khó. Ngươi thề đi, thề sẽ không hại ta.”
Xảo Nhi hoảng sợ nhìn về phía Khuynh Thành, nhìn sắc mặt của đối phương dần tối, vội nói: “Nô tỳ thề, tuyệt đối không hại tiểu thư Khuynh Thành, nếu như vi phạm nguyện bị sét đánh chết.”
“Được.” Khuynh Thành nhịn đau, nắm chặt tay Xảo Nhi, nói: “Ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Xảo Nhi rũ xuống mi mắt, kính cẩn nói. “Tiểu thư, đến buổi trưa rồi, để nô tỳ đi lấy thuốc cho ngài.”
“Chờ đã.” Khuynh Thành kéo tay Xảo Nhi không tha, hỏi: “Hầu gia có phải là ở chỗ Khuynh Quốc?”
Xảo Nhi nói: “Nô tỳ vừa hồi phủ liền vội vàng đến gặp tiểu thư, không biết Hầu gia ở nơi nào.”
“Như vậy, Khuynh Quốc còn sống?”
Tiểu thư vì sao hỏi như vậy? Xảo Nhi khó hiểu, giọng nói như cũ trả lời: “Nô tỳ lâu rồi không thấy Khuynh Quốc, chỉ nghe nha hoàn ở Cúc Hiên nói là cô ta bị bệnh.”
Khuynh Thành kinh hô. “Cô ta dọn vào Cúc Hiên?”
“Dạ.”
Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng! Nàng lần lượt bày mưu hại Khuynh Quốc, không nghĩ lại lần lượt đem Khuynh Quốc đẩy hướng Phạm Thiên, ngược lại làm hại chính mình sống không bằng chết. Lòng Khuynh Thành khó chịu giống như bị mèo cào, nàng kêu thảm nói: “Là Khuynh Quốc làm hại, chân của ta là Khuynh Quốc làm hại! Vì muốn lấy tâm tư Hầu gia từ trên người ta, cô ta hại ta thành như vậy. Ta không tha cho cô ta, ta không tha cho cô ta!”
“Tiểu thư!” Xảo Nhi trấn an hỏi:“ Vì sao không nói cho Hầu gia, để cho ngài vì tiểu thư tác chủ?”
Khuynh Thành nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Xảo Nhi, nói: “Ngươi cho rằng hắn còn có thể thích ta sao? Hắn còn có thể cho phế nhân như ta đi làm khó phu nhân của hắn sao? Xảo Nhi, hôm nay ta chỉ có ngươi, ngươi cũng đừng có làm ta thất vọng.”
Lòng bàn tay Xảo Nhi đang cùng Khuynh Thành nắm chặt lại chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh. Tất cả mọi việc ở Hầu phủ đều khiến nàng sợ hãi. Cái gì là thật, cái gì là giả, nàng chẳng phân biệt được. Khuynh Quốc đúng là ác độc như tiểu thư nói sao? Nếu là như vậy, nàng nhận tiền tài còn có thể giữ mạng mà đi ra khỏi nhà ngục này không?