Bốn người Khuynh Quốc chậm rãi gần kề lại, tầm mắt nhìn quanh khắp nơi. Vì sao Khuynh Thành vào Hà Viên, ai mở được cửa đóng, nếu như có người đã tận lực chuẩn bị...
Phạm Thiên thầm kêu bản thân hắn quá không cẩn thận. Cũng vì nghe được tin Khuynh Quốc và Phạm Bất Mộng ở cùng một chỗ, hắn liền lòng nóng như lửa đốt chạy đến. Sao hắn lại không nghĩ tới khả năng có giấu diếm sát khí?
“A, mọi người nhìn kìa!”
Khuynh Thành kéo Phạm Thiên, kinh hoảng hô lên. Bất Mộng, Phạm Thiên theo tiếng nhìn lại. Trong đám sương mỏng mảnh ở chân bờ ao hoa sen bay lên một thân sen dài hẹp, chầm chậm vặn vẹo, giống như ngàn vạn thân sen đang nhẹ nhàng nhảy múa. Trông vô cùng quỷ dị, ma mị.
Thân thể mềm mại của Khuynh Thành dán vào người Phạm Thiên, run rẩy nhỏ giọng hỏi: “Đó là cái gì?”
Không người đáp lại, thúc cháu Phạm Thiên chăm chú nhìn, hơi vuốt cằm. Hắn định đẩy nữ tử bên người ra.
Chỉ nghe Khuynh Quốc quát khẽ: “Đừng nhúc nhích. Nhìn sau lưng đi, không có đường lui.”
Phạm Bất Mộng dùng khóe mắt liếc, sau lưng rậm rạp chằng chịt cành cây trải rộng tại trong đám cỏ, lan tràn đến tận cuối con đường nhỏ. Ánh trăng trong sáng, Khuynh Thành chăm chú nhìn kỹ, phía trên cành cây kia lóe ra ánh sáng xanh đậm. Nghiêng tai lắng nghe, trong gió có tiếng xì xì trầm thấp. Cành cây đột nhiên ngẩng đầu hướng trăng, lè ra lưỡi đỏ hồng.
Khuynh Thành trừng mắt, hoảng sợ đến cực điểm, nắm chặt vạt áo Phạm Thiên, kêu thảm nói: “Rắn, rắn...”
Phạm Thiên lấy tay bịt miệng Khuynh Thành, nói nhỏ:“Không muốn chết thì đừng mở miệng.”
Vừa rồi, hắn bận tâm Khuynh Quốc gặp mặt Phạm Bất Mộng, sợ bị gièm pha nên không dẫn người đi cùng. Giờ phút này muốn hô đã là không kịp. Mắt thấy từng đống rắn độc bò sát vào, lại không biết tìm đường sống như thế nào.
Rắn cắn không nguy hiểm đến tính mạng nhưng kịch độc vô cùng, không thể không nghĩ lại. Không kể đến cả trăm con cùng lên, tránh thoát được một lần, có thể trốn phía sau sao?
Khi đang vô kế khả thi, trong mắt mấy người hiện lên một mảnh xanh đậm. Chỉ nghe bùm một tiếng, trên mặt ao tóe ra bọt nước bốn phía. Đưa mắt nhìn quanh lại không thấy Khuynh Quốc đâu. Lập tức Bất Mộng, Phạm Thiên cuống quít nhìn nhau, đáy mắt nghi ngờ, sao nàng lại nhảy xuống?
Hai người nghĩ lại, tỉnh ngộ. Bầy rắn trên bờ rõ ràng là hung thủ đối với bọn họ bất lợi, nhảy vào trong hồ có lẽ có thể có một đường sống. Phạm Bất Mộng xoay người, chạy vào trong nước. Phạm Thiên đang định nhảy lên, bất đắc dĩ Khuynh Thành lại kéo hắn không cho xuống nước. Bầy rắn bên chân đã ngửa đầu phun lưỡi, Phạm Thiên không cùng Khuynh Thành cãi cọ, một tay túm lấy nàng vứt vào trong hồ, hắn cũng nhảy xuống theo. Chỉ trong một chốc, chỗ hắn vừa đứng đã bị hơn mười con rắn độc lao vào .
Nước mùa thu rét thấu xương, trong ao lại có một quang cảnh kì quái. Thân rắn linh hoạt lộn xộn cùng thân hoa sen bất thình lình chui vào vạt áo, không chỉ không thể bắt, không thể đánh, thậm chí không thể mở miệng kêu khổ. Mọi người chỉ đành cởi áo nới dây lưng, để nó tự tung tự tác.
Phạm Thiên đã từng nhảy vào Trà Hoa hồ, cảnh tượng đáy nước kia so sánh với ao hoa sen lúc này đúng là kém xa. Trà Hoa hồ nước thanh tịnh, mà lúc này nước ao đen nhánh như mực, càng không người dám mở to mắt, sợ rắn cắn vào mắt. Ở giữa cành hoa giao thoa, như mọc thành bụi gai, dán sát ở quanh thân người, rất khó hoạt động chân tay.
Phạm Thiên từ từ nhắm lại hai mắt, cảm giác quanh thân ngược lại lại càng thêm nhạy cảm. Hắn nghe động tĩnh trong nước, hướng đi chỗ nước chảy, theo chỗ cành sen thông thoáng mà bơi đi. Nhưng cành sen quá nhiều, quá dày, nói bơi không bằng nói là kéo cành sen trước mặt.
Cành hoa sen có gai, đâm vào người vừa ngứa vừa đau. Hết lần này tới lần khác Phạm Thiên cảm thấy một đôi tay cầm vào chân trái của hắn. Là ai? Khuynh Quốc, hay là Khuynh Thành? Phạm Thiên bỏ ý nghĩ đá đối phương ra, nghiêng người dò xét, sờ cổ, một chuỗi hạt châu lọt vào bàn tay hắn. Là Khuynh Thành, vòng trang sức trong tay là vòng châu hắn tặng nàng hôm qua.
Phạm Thiên hướng về thân thể Khuynh Thành, đẩy ra khuỷu tay nàng đang ôm chặt vào chân trái hắn, đem người nàng để lên trên lưng, làm cho nàng ôm eo của hắn, lại tiến lên lần nữa. Được gần mười bước, một dòng nước xiết mạnh mẽ từ sau lưng Phạm Thiên đánh úp lại, đẩy hắn đi về phía trước.
Phạm Thiên mượn lực nước chảy, duỗi chân vung tay, nhanh chóng rời xa bầy rắn. Cành sen dần dần ít đi, xuyên qua hai thủy động, khí trong lồng ngực gần cạn, Phạm Thiên đành vươn cánh tay bơi lên. Khi thò ra khỏi mặt nước, hắn thấy hai người Khuynh Quốc, Bất Mộng chân đạp đá xanh, nằm sấp trên mặt vách trơn ướt thở dốc.
Phạm Thiên ngửa đầu mà nhìn, hắn đang ở một cái giếng sâu. Cạnh giếng rộng hai mươi thước, từ mặt nước nhìn trời, mờ mờ không thấy miệng giếng. Chợt có ánh trăng chiếu xuống, cẩn thận nhìn quanh, cái giếng này đã có từ lâu, trên vách đá của giếng trải đầy rêu xanh, nhìn mà ngán, khó có thể leo lên.
“Nàng không sao chứ?” Phạm Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Khuynh Quốc, đáy mắt hiện lên một tia lo nghĩ.
“Không có việc gì.” Khuynh Quốc liếc Phạm Thiên, đạm mạc trả lời.
Phạm Thiên kéo Khuynh Thành xuống lưng, vỗ nhẹ gương mặt của nàng, thúc bức nàng thanh tỉnh. Đến khi Khuynh Thành tại trong ngực nam nhân thổ lộ một phen hoảng sợ, Phạm Thiên đem nàng đến chỗ đá xanh, dặn dò nàng đi theo Khuynh Quốc leo trên lên.
Khuynh Thành biết rõ bây giờ không thể tùy hứng, nhưng một kẻ kiều nữ đi vài bước chân đã nhũn ra sao có thể trèo lên đá xanh, leo lên miệng giếng?
Phạm Thiên bất đắc dĩ đành móc chủy thủ trong ngực ra, đi đầu leo lên. Đợi leo được một đoạn, dùng dây thắt lưng kéo Khuynh Thành lên. Bốn người leo đã được hai canh giờ, miệng giếng mơ hồ có thể thấy được, trên đá xanh có nhiều phiến đá lồi ra, mặt vách cũng không trơn ướt như bên dưới, leo lên dễ hơn.
Phạm Bất Mộng đang định bước lên, Khuynh Quốc vội la lên: “Đừng giẫm phần đá xanh nhô ra, có khả năng sẽ có cơ quan. Cũng sắp đến miệng giếng, đừng vội vàng.”
Tâm tình Bất Mộng, Phạm Thiên đang mệt mỏi đột nhiên chấn động, nếu hòn đá lồi ra này thực sự có cơ quan, người tạo ra cái giếng này hẳn là địch thủ tâm tư thâm trầm. Nếu như từ miệng giếng xuống dưới, ai lại không chọn chỗ thò ra mà đặt chân? Nếu như leo từ phía dưới lên, đến đây đã mệt nhọc đến cực điểm, tìm thấy được chỗ để chân, ai lại không giẫm?
Thúc cháu Phạm Thiên là thà rằng tin là có, mà Khuynh Thành là người khôn khéo, tự nhiên sẽ không đối nghịch cùng Khuynh Quốc vào giờ phút này. Mấy người yên lặng leo hướng miệng giếng, chỉ nghe tiếng dao chạm bờ đá xanh vang lên. Càng lên cao, không gian trong giếng càng nhỏ, trên cùng chỉ đủ chỗ cho hai người đi qua. Trong bốn người, Phạm Thiên đi đầu, Bất Mộng đi sau, trèo lên trước.
Đến chỗ miệng giếng, Phạm Thiên nói nhỏ: “Mọi người chờ, ta đi ra ngoài trước.”
Dứt lời, Phạm Thiên đưa tay lên bờ đá xanh, ra sức nhảy khỏi giếng sâu. Sau khi đứng lại, đưa mắt nhìn quanh, xác định không có gì nguy hiểm, hắn đưa tay định kéo người trong giếng.
Lạch cạch.
Sau một tiếng vang nhỏ, miệng giếng bất chợt bắt đầu co rút lại, trong nháy mắt đã nhỏ đi một nửa, chông nhọn chui ra từ mặt vách.
Đuôi mắt Khuynh Quốc liếc Khuynh Thành, lập tức bỗng nhiên nhìn hướng Phạm Thiên, cười lạnh.
Khuynh Thành quơ cánh tay trắng nõn, ôn nhu nói: “Phạm Lang cứu ta, Phạm Lang.”
Cứu ai trước? Phạm Thiên nhất thời không biết làm sao, đến khi cử động cánh tay, Khuynh Quốc đã sớm buông tay ra, nhảy xuống giếng.
Phạm Thiên thấy cử động của Khuynh Quốc, trong một chớp mắt hít thở không thông. Từ đáy nước leo lên miệng giếng, chỉ tính đến khoảng cách hai chỗ, vất vả ở giữa không cần phải nói thêm. Chính là, thủy lộ từ ao hoa sen đến đáy giếng cũng là thiên tân vạn khổ mới đào thoát được. Huống chi là nhờ dòng nước xoáy trong nước hồ kia bọn họ mới có thể mau lẹ né tránh bầy rắn như thế.
Nghĩ vậy, nếu trở lại đáy giếng mà theo đường cũ quay lại, đừng nói là phải còn nhiều thể lực, ngược dòng mà bơi còn khiến người lòng sợ hãi. Chẳng lẽ nàng không nghĩ tới lũ rắn độc có thể còn ở chỗ cũ sao? Trước khi hắn đưa tay, nàng lưu lại ánh mắt chê cười, kiên quyết nhảy xuống. Cú nhảy này cần có bao nhiêu phí phách can đảm? Nàng thậm chí không muốn lên tiếng cầu hắn một câu.
Nữ tử ngạo nghễ, kiên nghị như vậy, làm sao hắn có thể xá? Chính là, đáy giếng hôm nay lại là quang cảnh thế nào?
Phạm Thiên ngây người. Nhưng Khuynh Thành không ngốc, liều mạng gào thét, kêu gọi nam nhân cứu. Khi Phạm Thiên tỉnh ngộ, cầm cổ tay Khuynh Thành đem nàng kéo hướng miệng giếng, trong giếng vang lên tiếng mũi tên nhọn kêu phập phập.bg-ssp-{height:px}
“A!” Khuynh Thành cắn răng kêu thảm, cánh tay Phạm Thiên phải trốn tránh lưỡi dao sắc bén, gian nan nhấc Khuynh Thành lên. Mắt thấy Khuynh Thành sắp thoát hiểm, trong bờ miệng giếng đột nhiên phóng ra một vòng sắt, từ trái hướng qua phải kêu cạch một tiếng, phong bế cửa ra vào chỗ miệng giếng.
Khuynh Thành không kịp kêu, chân đã bị chặt đứt ngang gối, chỉ còn lại miệng vết thương máu chảy đầm đìa, nhìn thấy mà giật mình.
Từ lúc cơ quan hoạt động đến khi miệng giếng khép kín chẳng qua là trong nháy mắt. Phạm Bất Mộng nhìn Khuynh Quốc nhảy trở lại trong giếng, hơi chần chờ một chút, liền nhảy xuống theo. Hắn vừa rơi xuống hơn mười thước, bên trên đã là tên bắn như mưa. Tên bắn ra từ trong đá xanh trong nháy mắt đã che kín hai bên thành giếng.
Bất Mộng cảm thấy hoảng sợ, nếu như không theo Khuynh Quốc nhảy xuống, hắn đã thành vong hồn.
“Tối quá.” Phạm Bất Mộng đột nhiên rơi vào hồ nước, chìm hướng đáy giếng, lần nữa đưa cánh tay bơi lên mặt nước, trước mắt hắn là một mảnh đen kịt. “Khuynh Quốc, nàng ở đâu?”
Bất Mộng trong nước tìm kiếm, bắt được một cánh tay mềm mại hướng trong ngực hắn. Ai ngờ đối phương nhẹ đến mức làm cho người ta sợ hãi, sờ lại thì đúng là một khúc chân đứt lìa còn ấm. Tâm Phạm Bất Mộng trầm xuống, vội la lên: “Khuynh Quốc, nàng ở đâu, không sao chứ?”
Rầm, hồ nước lại động lên lần nữa.
Phạm Bất Mộng vứt đi chân đứt, hướng chỗ phát ra tiếng, một tay đưa ra ôm chặt Khuynh Quốc nhảy lên mặt hồ, nói nhỏ: “Không sao chứ?”
“Không có việc gì.”
Bất Mộng hoảng hốt, nói: “Ta vừa thấy một chân bị chặt đứt, còn ấm .”
Khuynh Quốc nhếch môi, cười sự ngu dại của Khuynh Thành. Nàng biết động vào cơ quan ngay lập tức tính mạng sẽ nguy hiểm, nếu không cũng sẽ không đơn giản nhảy trở lại trong giếng. Nàng biết rõ lúc Khuynh Thành thoát hiểm, cố ý đạp xuống cơ quan, vì muốn xem Phạm Thiên cuối cùng sẽ cứu ai. Đáng tiếc, Khuynh Thành đánh giá quá thấp uy lực của cơ quan, nhưng dù sao cũng không trách được cô ta, một khuê viện kiều nữ nào biết được lợi hại trong đó?
Khuynh Quốc hướng sát tai Bất Mộng, nói khẽ: “Ngươi cảm nhận được không?”
“Cái gì?”
“Nước giếng đang dâng cực nhanh.” Khuynh Quốc vỗ bả vai Phạm Bất Mộng, nói: “Qua một lát nữa, nước sẽ dâng lên đến đỉnh. Muốn sống ngươi và ta cần liên thủ.”
Phạm Bất Mộng nói: “Nàng muốn ta làm như thế nào?”
Khuynh Quốc dọc theo bả vai Phạm Bất Mộng, nắm lấy tay của hắn, hỏi lại: “Đao của ngươi còn không?”
“Còn.”
“Tốt, ngươi nghe đây.” Khuynh Quốc đem tay Phạm Bất Mộng để lên đá xanh, nói: “Đáy giếng một mặt là chỗ của chúng ta, một phía khác ta vừa xuống dưới dò xét, là trụ sắt phong bế động. Ngươi dọc theo mặt vách này xuống dưới thử xem. Hôm nay đúng lúc thử xem đao có đủ cứng hay không.”
Phạm Bất Mộng nhăn mày, nói:“Nàng là nói dùng đao đem trụ sắt chặt đứt, từ trong động đi ra ngoài? Vì sao không theo đường cũ trở ra?”
“Ngươi muốn trở về cho rắn ăn? Sao ngươi biết sát thủ không ở chỗ đường cũ chờ ngươi?” Khuynh Quốc đẩy Phạm Bất Mộng ra, nắm chặt tay của hắn, nói: “Tin ta, đây tuyệt đối là tử lộ. Ta xuống trước, chờ lúc ta trồi lên thở, ngươi lại xuống. Đúng rồi, ra tay mạnh một chút, nước sắp qua một nửa miệng giếng, lúc xuống dưới sẽ khó khăn.”
Dứt lời, không đợi Bất Mộng đáp ứng, nàng nhảy xuống đáy hồ.
Trong nội tâm Phạm Bất Mộng rối loạn, hắn từ chiến trường trở lại Tĩnh Châu định mang Khuynh Quốc rời khỏi Hầu phủ. Khuynh Quốc không đồng ý, hắn bắt đầu sinh sát ý. Khuynh Quốc mời hắn đi dạo đêm, vạch trần sát khí của hắn. Phạm Thiên tìm đến, ai ngờ sát thủ đã sớm mai phục trong đó.
Tránh rắn, nhảy hồ, trèo vách, nhảy giếng, ngày hôm nay quả thật như muốn cắt đứt mọi đường sống. Một đêm bao nhiêu bối rối, nhưng Khuynh Quốc lại vẫn trấn định như thường, chuyện gì đều quyết định thật nhanh. So với nàng, Phạm Bất Mộng lắc đầu khổ thán, hắn tự thấy không bằng. Thói đời nam tôn nữ ti, nhưng có nữ tử như Khuynh Quốc đủ làm xấu hổ mọi nam nhi trong thiên hạ.
Bất Mộng không biết ngây người bao lâu, mặt hồ vang lên tiếng nhỏ, một cánh tay lạnh buốt đập vào đầu vai của hắn. “Tới phiên ngươi.”
Phạm Bất Mộng đúng hẹn xuống nước, dòng nước xiết vẩn đục dũng mãnh xoáy vào tai mũi của hắn. Bất Mộng chịu đựng cảm giác hắc ám cô độc, sờ lên trụ sắt. Trụ rộng một ngón tay, dài hai thước, có khoảng hơn mười sáu cái. Sờ lên chỗ khe hở, xem ra Khuynh Quốc đã chặt đứt bốn cái.
Bất Mộng đưa đao hành động, trong nước không thể so với trên bờ, thường thường nước chảy một lát lưỡi đao liền lệch đi. Hắn vừa chặt vừa kìm nén hơi thở, trụ sắt từng chút chậm rãi đứt gãy, khó khăn chặt đứt được ba cái hắn đã gần đến hít thở không thông. Bất đắc dĩ, Phạm Bất Mộng bơi lên mặt nước. Khuynh Quốc cũng không tới nói chuyện, tiếp tục xuống dưới.
Nước dần dần sâu đến một nửa giếng, mỗi lần xuống nước lại, ngực khó chịu, trong tai đau đớn. Phạm Bất Mộng biết rõ bởi vì nước quá sâu. Nhưng Khuynh Quốc cũng ở dưới, thời gian so với hắn càng lâu, làm so với hắn càng nhiều.
Giờ phút này, Bất Mộng thoáng thấy được bản lĩnh của Khuynh Quốc. Nàng có thể chịu ở mức người thường không thể nhẫn. Sự cứng cỏi của nàng, kiên cường của nàng, bất luận ai cũng khó sánh với. Hắn suy sụp tinh thần tự giễu, trước đó bởi vì Khuynh Quốc không đi cùng hắn mà hắn nghĩ hạ sát thủ. Nhưng sao hắn không nghĩ tới, hắn có cái gì đáng để Khuynh Quốc đi theo?
Rầm, hồ nước phát ra tiếng động, trong giếng vang lên thanh âm trong trẻo của Khuynh Quốc. “Nhanh xuống dưới, rắn đang đến.”
“Xong rồi sao?” Bất Mộng vội vàng truy vấn.
Khuynh Quốc không trả lời, hít sâu một hơi nói: “Đi thôi.”
Không có đường lui, Bất Mộng theo Khuynh Quốc nhảy xuống. Đến chỗ cửa động, Khuynh Quốc đưa Bất Mộng đẩy vào trong, vung chủy thủ ra, chém giết vài con rắn độc. Sau đó, nàng quay người giống như cá bơi hướng vào huyệt động.
Động dài mà nhỏ hẹp, không tiện đi về phía trước. Phạm Bất Mộng nhẫn nhịn khoảng một nén nhang, cuối cùng thoát ra khỏi huyệt đạo. Tâm vừa lơi lỏng, trước mắt hắn lại đột nhiên tối sầm. Đang cảm giác muốn chìm vào đáy hồ, đột nhiên phần gáy áo bị người kéo theo đi về phía trước.
Khuynh Quốc vươn cánh tay bơi, đến lúc cần nghỉ liền trồi lên mặt hồ hô hấp. Nàng leo lên bờ thở dốc một hơi, kéo Phạm Bất Mộng ném sang một bên.
Bất Mộng bị ném một cái, thoáng chốc thanh tỉnh. Hắn nghiêng mặt hướng Khuynh Quốc, thấy nàng xé mở làn váy, chỗ chân nàng có vết cắn của rắn độc. Đáy lòng Bất Mộng lỗi nhịp, kịch liệt đau nhức khó ngăn cản, hắn vội đứng dậy, kéo chân Khuynh Quốc hút đi máu độc.
Khuynh Quốc thản nhiên nhìn cử động của Bất Mộng, cũng không ngăn trở. Lúc ấy huyệt động quá nhỏ, Phạm Bất Mộng đi trước thong thả, nàng bị bầy rắn theo sát phía sau cắn xé, cũng điểm hạ huyệt đầu gối của mình. Nếu không, sao nàng có thể bơi đi, an toàn giữ mạng?
Phạm Bất Mộng nhả hết máu độc, ôm lấy Khuynh Quốc, nhìn cảnh vật bốn phía. Là nhánh sông ở Trà Hoa hồ, cách Hầu phủ hơn hai dặm. Bất Mộng dùng quần áo bao lấy Khuynh Quốc, nói: “Nàng đã cứu ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chết.”
Đang khi nói chuyện, dọc theo đường chạy đến một người, đúng là Phạm Thiên đã chạy ra khỏi giếng sâu. Bất Mộng tới đối mặt, trong mắt lộ ra thần tình ý tứ hàm xúc không rõ. Phạm Bất Mộng cười cười, nhàn nhạt liếc nhìn Phạm Thiên, ôm Khuynh Quốc bước qua người hắn.
Phạm Thiên nhìn vết thương trên chân Khuynh Quốc, nắm chặt tay lại, nhìn Bất Mộng ôm nàng đi ngược lại.