Giờ Thìn hai khắc, Khuynh Quốc mặc váy gấm xanh nhạt, tự mình hoạ mi trang điểm. Nói đến buồn cười, nàng đối với nữ nhân biết rõ hết thảy. Nàng từng làm sát thủ, không biết bao nhiêu lần dùng thân phận danh kỹ tiềm phục tại bên cạnh người mục tiêu. Lớn như cầm kỳ thư họa, nhỏ như đuổi bướm nghịch nước, sư phụ huấn luyện của nàng yêu cầu giơ tay nhấc chân đều phải thập toàn thập mỹ. Nàng cũng không làm người ta thất vọng, tiếp cận mục tiêu chưa bao giờ lỡ tay.
Nàng từng là nam nhân, lại muốn mặc lên la quần làm chút ít hoạt động hạ cửu lưu. Năm đó, nàng mới mười hai tuổi. Như vậy có vẻ là quá sớm đi? Sợ là làm luyến đồng. Nàng cười khổ, sờ lên gò má Khuynh Quốc, không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng rõ ràng thanh tú động lòng người. Thân thể này chính là căn cứ sau này của nàng.
Nhưng hồn phách vì sao dời nhập trong cơ thể nữ nhân? Nàng từng là nam nhân, sao lại không phải là thân phận nam nhi. Nàng nghĩ, quét son rơi trên bàn trang điểm, xé bỏ áo lưới trên làn váy. Mười ngón tay Khuynh Quốc chăm chú nắm lại thành quyền, trong đồng tử mê người lộ ra kiên nhẫn.
Đúng, nàng đã tái thế làm người, nên vứt lại chuyện ngày xưa. Chỉ là nhiệt huyết nam nhi có thể biến mất sao? Có câu, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Mà bản thân cũng không muốn thay đổi, thế sẽ không là nàng. Hôm nay, nàng chỉ có thể an ủi mình như vậy. Thân phận của nữ nhân, có lẽ làm cho nàng sống được rất tốt.
Khuynh Quốc, danh tự trên mình là một cái tiểu gia ngọc bích, có phải quá nhiều châm chọc? Danh tự mười phần nữ nhi. Nàng cười nhạo, vậy gọi là gì bây giờ? Bất Hối, đúng vậy, nàng muốn cả đời không hối hận. Nàng đã cướp lấy thân thể của nữ nhân, không ngại những gì nàng lưu lại, cũng không uổng nàng kiếp sau.
Bất Hối, Khuynh Quốc. Đúng vậy, nàng sau này chính là Khuynh Quốc Bất Hối.
“Phu nhân.” Xuân Phong cách cửa chính bằng gỗ lim khẽ gọi.
Khuynh Quốc liếc nhìn chỗ bóng người trên giấy dán khuôn cửa hoa văn, hỏi: “Chuyện gì?”
“Chủ tử cho mời.”
Khuynh Quốc đứng dậy mở cửa, bước ra, nghịch nghịch nếp uốn trên làn váy, thản nhiên nhìn Xuân Phong nói: “Dẫn đường.”
Xuân Phong trong lòng đột nhiên run lên, rũ xuống mí mắt, cung kính khom người. “Dạ.”
Khuynh Quốc theo Xuân Phong đông chuyển tây ngoặt, xuyên qua vài hành lang gấp khúc. Hậu viện Hầu phủ có rất nhiều đại thụ chọc trời, cành lá rậm rạp che trời xanh trên đỉnh đầu. Ánh nắng theo khe hở của tán lá xuyên qua, từng dải in tại phía trên tường trắng ngói xanh. Gió mát bay lại, một chút hào quang giống như đom đóm đêm hè, sâu kín di động.
Khuynh Quốc thân ở hành lang, bên tai nghe được tiếng chim, trong mũi là hương hoa. Hai bên vách tường hành lang gấp khúc, cách một trượng lại có một cửa sổ. Người trong hành lang đi mười bước là được ngắm một cảnh. Trong đó cảnh trí chẳng hề giống nhau, trúc xanh hoa hồng, hòn non bộ nước chảy, cái gì cần có đều có, cực kỳ xa hoa. Khuynh Quốc từng đi qua dải gạch vàng trải dài, tường cung điện bằng bạch ngọc. Từng có kẻ bởi vì muốn nhìn một nụ cười của nàng, trong sân đưa đến đầy ắp kỳ trân dị bảo. Nhưng đến giờ phút này, chẳng qua là gặp sư phụ.
Cuối hành lang gấp khúc hợp với thư phòng của tiểu Hầu gia. Xuân Phong đưa Khuynh Quốc vượt qua ba cánh cửa, mời đi vào trong thất, lặng lẽ theo cạnh ngoài kéo cửa phòng lên.
“Hầu gia sáng sớm mời Khuynh Quốc đến, không biết có chuyện gì quan trọng?” Khuynh Quốc bước vào thư phòng, nói thẳng vào vấn đề.
Phạm Thiên buông quyển sách, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Quần áo màu xanh nhạt dán vào da thịt tuyết trắng. Đầu tóc dài đen nhánh, một cái trâm ngọc bích nhẹ nhàng vén lên, buộc thành búi tóc. Trên người nữ nhân không có bất kỳ đồ trang sức dư thừa nào. Khuôn mặt trắng nõn, cơ hồ không có dùng qua son phấn. Nhất trương tố nhan, một vòng thu ba, cả người thanh lưu.
Phạm Thiên đứng dậy, định vịn Khuynh Quốc ngồi xuống ghế.bg-ssp-{height:px}
Khuynh Quốc khẽ khom người, né tránh tay nam nhân đang duỗi ra, tự mình ngồi xuống, lẳng lặng nhìn đối phương, chờ đợi trả lời thuyết phục.
Phạm Thiên cười khổ thu tay lại, giận dữ nói: “Hôm nay, ta tìm phu nhân là muốn cùng nàng thương lượng chuyện của Khuynh Thành.”
Đáy lòng Khuynh Quốc lạnh lẽo, Khuynh Thành làm việc xấu xa, nam nhân này biết được toàn bộ, nhưng vẫn đối tỷ muội hai người gặp dịp thì chơi như cũ. Hầu gia minh bạch Khuynh Thành phẩm tính, nhưng lại không bỏ nổi nàng. Không biết là ưa thích Khuynh Thành mỹ mạo, hay thiên vị nữ nhân có tâm cơ? “Khuynh Thành là muội muội của ta, Hầu gia có lời gì, cứ nói đừng ngại.”
Phạm Thiên đánh giá nữ nhân trước mắt, nhìn không ra một chút tâm tình biến động, chỉ đành ngượng ngùng cười nói: “Tối hôm qua, Khuynh Thành bị người cưỡng hiếp trong phòng. Mọi người đều thấy, nữ hài trong sạch đều mất hết. Khuynh Quốc, nàng tại Hầu phủ của ta bị việc này, ta không cưới nàng, khác gì đẩy nàng vào hố lửa. Huống chi, Khuynh Thành là muội muội của nàng, ta có thể nào thấy chết mà không cứu được?”
Khá lắm tránh nặng tìm nhẹ! Khuynh Quốc nhướn mày nói: “Hầu gia, nam nhi phần lớn là tam thê tứ thiếp. Muội muội thất thân, Hầu gia cũng không để ý, ta đây là tỷ tỷ, cho là lạc quan kỳ thành. Tỷ muội chung một phu quân xưa nay đâu hiếm. Khuynh Quốc là một nữ lưu, Hầu gia có ý thì nên việc, cần gì hỏi ta?”
Phạm Thiên bởi vì Khuynh Quốc chê cười mà bối rối. Thầm thở dài, Khuynh Thành thất trinh, hắn sao có thể không thèm để ý! Có để ý thì làm sao? Khuynh Thành đã mất thân xử nữ, miễn cưỡng cũng chỉ có thể làm thị thiếp. Khuynh Thành ơi Khuynh Thành, tính toán tường tận, mà lợi ích chính mình mất đi, còn hắn lại là hung thủ trợ giúp.
“Phu nhân yên tâm. Tối nay, ta nạp Khuynh Thành làm thiếp. Sau đó, nàng ấy còn về chỗ nàng nghe dạy bảo.”
Khuynh Quốc nhìn mặt tiểu Hầu gia, nhìn con mắt che kín tơ máu, âm thầm hừ lạnh, cười. Tối hôm qua, nam nhân này sợ là cùng Khuynh Thành cả một đêm? Giọng mềm của nữ nhân bên gối, phân lượng không nhẹ. Gió thu ngọc lộ, càng khiến người không thể chờ đợi được. “Khuynh Thành có Hầu gia trông nom, ta có gì lo lắng ? Về phần chuyện của muội muội Khuynh Quốc không tiện nhúng tay để tránh nàng đối với ta hiểu lầm sâu sắc.”
Phạm Thiên im lặng một lát, từ trong ngực lấy ra hai mảnh toái ngọc, đưa về phía Khuynh Quốc.
Khuynh quốc tiếp nhận đánh giá. Hai khối mảnh nhỏ vừa khớp, là một miếng ngọc hộ tâm. Miếng ngọc màu xanh, làm rỗng ruột, bên trong khắc điễn văn, ngoại điêu Phạn ngữ. Kiếp trước, nàng đã gặp qua loại ngọc này, là hồn ngọc chi sĩ chú thuật sử dụng để tù cấm hồn phách.
Hồn ngọc, hồn ngọc, ngục của hồn phách.
Phạm Thiên nhìn thần sắc Khuynh Quốc nói: “Nàng không nhớ rõ? Giả thúc lúc ở Tương Tư am tìm được nàng, trong tay nàng cầm đúng là nó.”
“Bên trong nó không phải có đồ vật gì đó?”
Xem ra, nàng thật sự là đã quên. Phạm Thiên trả lời: “Ta nghe nói ngọc bội này là vật yêu mến nàng mang từ nhỏ ở bên mình. Bên trong rỗng ruột, giống như chứa nước màu đỏ, trong còn có hạt cát. Giả thúc lúc đi Tương Tư am đón nàng cùng nhau mang về. Cái này toái ngọc, ta đã sai người rửa sạch sẽ.”
Thì ra là thế, thì ra là thế! Khuynh Quốc bừng tỉnh đại ngộ. Bất luận trước đây hộ tâm ngọc này như thế nào mà đến, ngọc bội này chính là chỗ cư trú của nàng ngàn năm qua. Nước màu đỏ là máu của nàng, hạt cát là tro cốt của nàng. Không biết ai đã dùng phương pháp nghịch thiên, đem nàng giam cầm tại nơi chật hẹp nhỏ bé này. Nếu không có người đánh vỡ hồn ngọc, cùng thiên địa chi thọ, chỉ sợ nàng không thể lại thấy ánh mặt trời. Nàng cúi đầu suy đoán, có phải là Khuynh Quốc trước đây đánh nát ngọc bội, đem huyết cốt kiếp trước của nàng nuốt vào trong bụng mới khiến cho nàng nhập vào thân thể nàng ấy? Nghe nói, mở ra hồn ngọc, thả ra tử linh cần phải dùng một mạng đổi một mạng. Khuynh Quốc chân chính có lẽ không biết. Nhưng nàng ấy vì cái gì đánh nát vật mình yêu mến, lại là một câu đố.