Nhân Vi Tự Kỉ Hoạt

chương 11: đưa quân nhập phòng, giấc mộng vỡ tan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm hè nhiều mưa. Vừa qua giờ Tý, trời xanh chuyển đen kịt, sét đánh nhấp nhoáng, từng đạo bạch quang từ trên không bổ xuống mặt đất. Tiếng sấm ầm ầm che đậy tất cả thanh âm, không cần đến một khắc, mưa rơi tí tách rầm tầm tã xuống dưới.

Gió thổi cây, mưa đánh bùn, cửa sổ khẽ động, còn có tiếng bước chân rất nhỏ. Chầm chậm, từ cửa sổ xuất hiện một chút mùi thơm ngát. Hết thảy như thể thời gian đảo ngược, về tới canh ba tối hôm qua. Đêm mưa, bóng người, mê hương, chỉ khác, một cái cửa sổ giấy mở.

Bóng đen xốc lên màn giường, giật ra chăn bông, lột ra quần áo thân ảnh trên giường. Quỳ gối đè lên thân thể của nữ nhân, cúi đầu gặm cắn tiêm cảnh bóng loáng, bị lạc trong mùi thơm nữ nhi, thở dốc dần dần dồn dập...

Cạch!

Trong phòng đột nhiên lóe lên ánh nến, chỉ một khắc, đem mỗi góc khuê phòng chiếu sáng.

Bóng người nghe được tiếng đá lửa, liền biết không ổn. Bề bộn đứng dậy, lại bị quần áo quấn, trì hoãn một chút, thân hình đã ánh vào trong ngọn đèn dầu.

“Hầu gia, thật hăng hái.” Khuynh Quốc tay nâng nến, đứng đầu giường. Rũ xuống mắt nhìn Phạm Thiên chật vật, nam nhân tay trái dán ở ấm áp da thịt của Đông Tuyết, tay phải vuốt vuốt đôi tuyết lê non mềm, cười khẩy nói: “Tiểu hầu gia thích Đông Tuyết thì cứ nói muốn. Vì sao nửa đêm đến trong phòng Khuynh Quốc thâu hoan? Hay là Hầu gia thích kiểu này?”

“Nàng...” Phạm Thiên đẩy ra Đông Tuyết dưới thân, nhìn chằm chằm Khuynh Quốc nói: “Vì sao Đông Tuyết lại ở trên giường nàng? Nàng đề phòng ta?”

“Khuynh Quốc đâu có đề phòng Hầu gia.” Khuynh Quốc buông nến nói: “Chỉ là muội muội từng trên giường bị làm nhục. Mỗi lần nghĩ đến, Khuynh Quốc nằm ngủ không yên, lại càng không muốn nằm trên giường. Liền cho Đông Tuyết ngủ cùng, đánh bạo mà thôi.”

“Vậy tại sao Đông Tuyết lại ở trên giường nàng?”

Khuynh Quốc hai mắt nhíu lại, cao thấp quét hai mắt Phạm Thiên nói: “Giường chỉ đủ một người ngủ, Đông Tuyết tự nhiên chỉ có thể chịu thiệt trên giường.”

“Nàng cho rằng ngủ trên giường là ủy khuất?” Nam nhân nghiến răng quát hỏi.

Khuynh Quốc cười nói: “Thử hỏi Hầu gia, hôm nay nếu Khuynh Quốc cùng Đông Tuyết nằm một chỗ. Chẳng lẽ không ủy khuất sao?” Khuynh Quốc ngẩng cằm lên, điểm điểm nữ nhân trên giường quần áo không nguyên vẹn. “Chỉ sợ nàng tỉnh lại liền ai đùa bỡn mình cũng không biết được.”

Phạm Thiên mặc dù minh bạch là Khuynh Quốc nói dối, cũng không cách nào vạch trần. Hắn cho rằng Khuynh Quốc nằm trên giường, cùng nương tử thân mật, thiên kinh địa nghĩa. Nhưng có một màn tắm rửa, hắn nghĩ nói như vậy không được. Hiện nay làm thì cùng hái hoa tặc có gì khác nhau đâu? Nam nhân nhất thời đuối lý.

Khuynh Quốc nhìn quanh bốn vách tường, nhìn chằm chằm vào khe hở bên cạnh tủ quần áo kéo ra, gật đầu nói: “Ta nghĩ, cửa phòng, cửa sổ đều cài then, như thế nào lại có người tiến vào. Hóa ra trong Lê Viên có sắp đặt bí đạo, cũng phải, dễ dàng cho Hầu gia thâu hương thiết ngọc.”

Khuynh Quốc đi về hướng tủ quần áo, đẩy, vang lên âm thanh hơi nhỏ. Trách không được muốn tại đêm mưa đến, khởi động cơ quan này có chút tạp âm. Khuynh Quốc quay lại bên cạnh Phạm Thiên nói: “Hầu gia, nếu như đã đụng phải Đông Tuyết tự nên nạp làm thiếp. Lê Viên này liền về tay Đông Tuyết đi. Khuynh Quốc tối nay chấn kinh, tuyệt đối không dám ở nơi này chờ đợi.”

Phạm Thiên tức đến phát hỏa, điều chỉnh trong lòng, hỏi: “Nàng muốn đi chỗ nào?”

“Ngoại trừ Lê Viên, Cúc Hiên là chỗ ở Hầu gia, Mai Trai lại bởi vì là tiệc cưới muội muội, Khuynh Quốc nhìn nhìn vật nhớ người. Như thế chỉ có thể chọn Hà Viên.” Đi Hà Viên hoặc Mai Trai đối với Khuynh Quốc mà nói đều như nhau. Chẳng qua lúc du hồ nghe xong lời nói của huynh đệ Phạm Trần, đối với Hà Viên nổi lên lòng hiếu kỳ. Trong lúc vô tình liền đem nó nói ra.

Khuynh Quốc biết rõ dù cho nàng không yêu cầu Phạm Thiên cũng sẽ đưa nàng đi. Bí đạo trong phòng đã bị phát hiện, lưu lại nàng có thể làm đến gì đó. Nàng lúc trước cố ý cùng tiểu Hầu gia tranh chấp, chính là muốn nhìn một chút, dưới cơn thịnh nộ nam nhân có phản ứng gì, có phải là bóng đen hôm qua. Dù sao, Hầu phủ là của Phạm Thiên, bất luận phát sinh chuyện gì, hắn đều là nghi phạm số một.

Trước đó, nàng làm tiểu Hầu gia nạp thiếp không thành, Phạm Thiên cùng nàng lý luận xong, ngồi yên rời đi. Tối nay, Hầu gia tức giận chuyện nàng đối Phạm Bất Mộng thân mật, đánh nhau một phen, lại là mất hứng mà về. May mà trùng hợp, đều là đêm dông tố. Dưới bẫy của mình, nam nhân quả nhiên mắc câu.

Đề phòng hít phải mê hương, nàng ở tại góc mở cánh cửa sổ, chính mình ẩn dật tại góc tối bên cửa, quan sát động tĩnh trong phòng. Sáng nay rời giường, nàng từng xem qua cửa sổ, then cài cửa không có dấu vết bị mở ra. Khung cửa sổ bên cạnh cũng không có dấu hiệu sợi tơ bị mài mòn. Từ đó chỉ còn một khả năng, chính là trong phòng này có bí đạo.

Cơ quan là việc nhỏ, mấu chốt phải bắt được người. Nàng không ngủ tại giường, bóng người như thế nào rút lui? Vì thế chỉ có thể kiếm cớ làm cho Đông Tuyết cùng ngủ, trộm điểm hôn huyệt của nàng, thay quần áo, làm thế thân của mình.bg-ssp-{height:px}

Hầu phủ có tứ đại viên, vừa vặn lại có bốn tỳ nữ thân tín. Nếu không phải Hầu gia gọi Đông Tuyết đến chỗ nàng, nghĩ đến vốn nên là, Lê Viên là Xuân Phong cầm đầu, Hà Viên là chỗ Hạ Vũ, Cúc Hiên do Thu Lộ chiếu khán, Mai Trai là Đông Tuyết chưởng quản. Xuân Hạ Thu Đông tứ viên, xứng Xuân Hạ Thu Đông tứ tỳ. Mà lúc tắm rửa, hoa mai tiêu hung hăng bay vào phòng là Đông Tuyết vật thiếp thân.

Đông Tuyết đã vì trung bộc, vậy cũng đừng trách nàng bất nghĩa. Dù sao, một cái tỳ nữ nho nhỏ bò lên trên vị trí thị thiếp, thấy thế nào cũng đều nên tạ ơn nàng mới đúng. Đến khi mê hương tan đi tỉnh lại, huyệt đạo nàng điểm sớm đã tự giải, cho dù Đông Tuyết truy tra cũng sẽ không có manh mối gì.

Phạm Thiên trầm ngâm hồi lâu, suốt vạt áo nói: “Nàng không phải không thích Hà Viên sao? Tại sao lại nghĩ dọn vào?”

Khuynh Quốc đã qua đời không thích Hà Viên? Nói như vậy, nàng từng ở qua? Khuynh Quốc cảm thấy còn nghi vấn, trộm nhìn Phạm Thiên nói: “Người có thay đổi.”

“Đúng vậy, nàng sau khi tỉnh lại, quả thực thay đổi thành một người khác.” Phạm Thiên nhàn nhạt mỉa mai.

Khuynh Quốc vuốt cằm, nhìn qua ngoài cửa sổ bóng cây nói: “Tình thế bắt buộc, phải làm như vậy.”

Ngắn ngủn một câu, tám chữ, nói hết bất đắc dĩ của Khuynh Quốc. Trên tuấn dung của Phạm Thiên hiện lên một tia cười lạnh trào phúng. Bất tri bất giác hắn đứng lên, tiến đến ôm Khuynh Quốc. “Nếu tối nay nằm trên giường chính là nàng, nàng với ta thành Chu công chi lễ. Khuynh Quốc, nàng còn có thể nói ta là người dưng?”

Khuynh Quốc yên lặng nhìn xem tiểu Hầu gia, không nói một câu.

Phạm Thiên nắm bắt bả vai Khuynh Quốc, không ngừng lay động. “Vì sao nàng không cười? Vì sao dùng ánh mắt này nhìn ta? Vì sao không cho ta chạm vào nàng? Nàng không phải đã nói cái gì đều cho ta làm sao?”

Khuynh Quốc một đấm thẳng vào cái cằm của Phạm Thiên, nam nhân lảo đảo, lui về phía sau vài bước, kinh ngạc nhìn Khuynh Quốc. Thanh lệ dung nhan của Khuynh Quốc nổi lên cười tà, câu dẫn ra khóe miệng nói: “Hầu gia, thật tâm cần đổi bằng thật tâm. Ngài dùng mấy câu nói đó nghĩ lừa gạt Khuynh Quốc, còn thiếu chút lửa."

Sắc mặt Phạm Thiên tái đi, trong mắt một mảnh đau đớn. “Nàng cho rằng ta diễn trò?”

“Khuynh Quốc sao dám đem tiểu Hầu gia so sánh với con hát.”

“Nàng...” Mỗi câu nói của Khuynh Quốc đều thẳng chỗ yếu hại, Phạm Thiên khó lòng giãi bày. Cưỡng bức, đối phương là con hồ ly, tùy thời lới lỏng phòng bị cắn ngược một cái. Muốn động phải dùng tình ư? Nàng căn bản là tâm địa sắt đá. Đánh không thể đánh, nói thì nói không qua được nàng, Phạm Thiên không biết đối với Khuynh Quốc làm sao mới tốt.

Khuynh Quốc đưa tay che miệng, ngáp một cái, nói: “Hầu gia sự vụ bận rộn. Khuynh Quốc không dám ở lâu. Ngày mai ta sẽ thỉnh Xuân Phong dẫn đường đi Hà Viên. Về phần việc Đông Tuyết liền làm phiền tiểu Hầu gia .”

Giữa hai người, chỉ có một lớp giấy mỏng không có xuyên phá. Khuynh Quốc, Phạm Thiên đều biết, sau lưng tầng giấy này nhất định là nguy cơ trùng trùng, hôm nay còn không phải thời cơ bóc trần.

“Khuynh Quốc, đừng quên lời nàng nói. Nàng muốn thật tâm, ta sẽ cho nàng.” Phạm Thiên nói, đẩy lên tủ quần áo, theo như đường cũ trở về.

Khuynh Quốc kéo ra cửa chính gỗ lim, đi ra khỏi phòng ngủ, dọc theo mái hiên, lẳng lặng thưởng thức mưa to phiêu bạt.

Phạm Thiên sở dĩ đối với nàng dung thứ như thế là bởi vì bảo trên mình nàng. Làm quá, Hầu gia sợ ngọc thạch câu phần. Đêm nay hắn nghĩ chiếm được thân thể của nàng trước, lại chậm rãi nói lời khách sáo công tâm. Đáng tiếc bị nàng nhìn thấu.

Không chỉ có mộng đẹp tan tành, ngược lại Lê Viên bí đạo bại lộ. Chuyện này chỉ sợ chỉ có một mình Phạm Thiên biết được. Lê Viên bên trong có cơ quan, ba cái viên khác có thể nào ngoại lệ? Nhưng đối với nàng mà nói đã không phải bí mật, tiểu Hầu gia nghĩ lại dùng cũng nên có chỗ cố kỵ.

Khuynh Quốc nhìn lên rừng trúc lòa xòa, nhớ lại Phạm Thiên nói câu nói cuối cùng kia, cười khổ. Thật tâm đổi lấy thật tâm, chuyện đó không giả. Đáng tiếc thật tâm của nàng sớm theo kiếp trước hóa thành bụi mù. Huống chi, giữa hai người ngươi lừa ta gạt, thật sẽ có một ngày thẳng thắn thành khẩn đối đãi sao?

Truyện Chữ Hay