Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

chương 56: arc scp foundation part 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

_ đã lâu không gặp.

Câu chữ ẩn chứa tình ý dịu dàng hệt như lời thủ thỉ nỉ non giữa người yêu với nhau, mà cũng giống như lời thăm hỏi ân cần giữa bạn cũ xa cách lâu ngày, cuối cùng đã gặp lại nhau vậy.

“Đã lâu không gặp.”

Giang Dĩ Lâm chậm rãi đọc thành tiếng, sau đó đặt lại tờ giấy da dê lên bàn.

Một giây sau, hắn chau mày.

Chàng trai tóc đen cảm thấy tay mình, trong chớp mắt đã bị một nguồn lực cầm lên.

Tay của đối phương rất lạnh, mặc cho không thể nhìn thấy bằngc mắt thường, nhưng lực lại lớn đến lạ.

Giang Dĩ Lâm liên tục dùng sức, muốn giãy khỏi con quỷ vô hình kia, giãy dụa được vài giây sau, SCP- đã chủ động buông tay, chàng trai tóc đen lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

_ nó đang trêu đùa ta ư...Nghĩ đến đây, đồng tử Giang Dĩ Lâm lóe lên vài đợt rét lạnh.

Bột nhão nhỏ vẫn còn ngất trong lòng hắn, chưa khôi phục lại thần trí, Giang Dĩ Lâm cũng không thể câu thông với nó, dò hỏi rằng khi nãy nó đã nhìn thấy cái gì khi ngồi lên chiếc ghế của ác quỷ này được.

Dựa trên mức độ tăng động và phản ứng sau đó của Quái vật Cù lét khi nãy, Giang Dĩ Lâm đoán, có lẽ nó đã thấy được ảo giác vài thứ mà nó cực kỳ khao khát.

Chàng trai tóc đen phân tích trong đầu…

“Theo ta được biết, SCP-, tức Quái vật Cù lét, là con quái vật có khả năng dạng như một kiểu cưỡng chế tinh thần đặc thù, lúc đối phó với Bác sĩ Dịch hạch cũng không rơi xuống hạ phong.”

“Nhưng một vật thể như thế... Thế mà lại hoàn toàn bị SCP- khắc chế... Bằng cách xâm chiếm tư tưởng của thực thể ngồi trên ghế qua những ảo giác cấp độ cao... Rất khó để giải quyết, quả nhiên, nên nói không hổ là cấp bậc Keter sao?”

「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: % 」

Âm thông báo của hệ thống đồng thời vang lên.

_ lần này... Nên làm gì đây?Giang Dĩ Lâm nhìn ngai vàng của quỷ hiện hầu như không có động tĩnh gì, như thể hành động ngả ngớn khi nãy chỉ là ảo giác của hắn thôi. Nhưng, đây không phải ảo giác.

Đây là vật thể quỷ quái nhất trong căn phòng này... Nó đang khiêu khích mình.

“Đã lâu không gặp.”

Giang Dĩ Lâm lặp lại một câu này.

Hắn chau mày, “Nói cách khác... Trong phó bản lần này ta có quen biết từ trước với vật thể đó ư?”

“… nếu thế thì rốt cuộc ta có thân phận gì chứ?”

Hết thảy hết thảy dường như cũng bật mí với hắn, rằng chỉ khi ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế này, thì mới có thể có được nhiều thông tin hơn.

Nhưng ngẫm lại cái kiểu kinh dị vừa nãy của SCP-, khiến nội tâm Giang Dĩ Lâm nổi lên chút ghét bỏ.

Hắn không biết đặc tính của con quái vật có phải là chơi xấu khiến bên trong những ảo giác họ thấy, chính là những thứ khiến họ nổi ham muốn hay không.

Chàng trai tóc đen chỉ hy vọng... Con quái vật này đừng có mà làm vậy với hắn đấy.

_ nếu không...

“Nếu không thì, nó sẽ tuyệt không ngờ đến hậu quả mà nó phải gánh chịu đâu đấy.”

Giang Dĩ Lâm nhấn mạnh từng chữ.

Quyết định rồi, tay trái của chàng trai tóc đen nhẹ nhét Quái vật Cù lét vào lòng mình, tay bên phải lần đến tay vịn.

Hắn nhẹ nhàng ngồi lên chiếc ghế chân cao, một tay nâng cằm, vẻ mặt lạnh đơ, như thể ngai vàng này vì hắn mà sinh ra vậy.

“Cho ta xem thử đi... Vật thể cấp Keter này, rốt cuộc thì muốn chơi ra sao đây?”

...

Thời điểm chàng trai tóc đen ngồi lên ngai vàng, lập tức có một âm thanh vang lên trong đầu hắn.

Âm thanh này không phải kiểu như người khác nói khẽ bên tai hắn mọi khi, mà là trực tiếp xuất hiện trong ý thức hắn, như xâm lấn vào não bộ hắn vậy.

Âm thanh này méo mó lại xa xăm, hệt như đến từ một thời không khác.

“Ta thật sự rất vui khi ngươi nhận lời ta, ngươi ngồi lên chiếc ghế này, cưng ơi, đây thật sự là vinh hạnh của ta.”

“Thông thường, những ai muốn ngồi vào vị trí này, thì đều có mục đích riêng, vậy thì xin mời ngươi hãy nói với ta, thứ ngươi muốn là cái gì?”

“Khát vọng của ngươi là gì? Ngươi khát cầu điều gì? Ngươi có nguyện vọng gì bức thiết hoàn thành không? Người... Sự việc... Tất cả đều được.”

“Hãy bày tỏ trái tim của ngươi với ta, hãy hoàn toàn mở rộng nó ra đi.”

“… dâng nó cho ta.”

Giọng nói càng lúc càng trở nên trầm ấm, nghe vào tai như đang dụ dỗ hắn, Giang Dĩ Lâm nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra, trong mắt hiện ra bình tĩnh vô cùng.

“Ta e rằng nguyện vọng của ta, ngươi không thể thực hiện được đâu.”

“Ồ? Nguyện vọng không thể thực hiện sao.”

Giọng nói của ác quỷ hơi ngừng, rồi lại dần trở nên hứng thú lên, “Ngươi không ngại nói ta nghe một chút, là nguyện vọng gì?”

Giang Dĩ Lâm liếm liếm môi, chậm thăm dò nói, “Nguyện vọng của ta là ta muốn thể ý thức khác trong đầu ta hoàn toàn biến mất, ngươi làm được không?”

Nghe được nguyện vọng của Giang Dĩ Lâm, hệ thống ở trong đầu hắn, cất một tiếng hừ cười khó đoán.

_ rất rõ ràng, một thể ý thức khác là chỉ nó.

“Cách thăm dò rất tuyệt đấy... Một cách làm rất sáng tạo, ngài Giang."

Chuẩn rồi.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, đây gần như là một nghịch lý.

Nếu như sinh vật tên Giao kèo của quỷ này, thật sự như nhận định của Tổ chức SCP, rằng có thể thực hiện nguyện vọng của bất cứ ai, cho nên dù có không thực tế đến cỡ nào, chỉ cần bỏ ra cái giá tương ứng, nó đều “nhất định” phải thực hiện.

Ấy nhưng, hệ thống lại là người dẫn đường của Giang Dĩ Lâm, chính nó đã dẫn Giang Dĩ Lâm bước vào mỗi cái phó bản, bao gồm cả phó bản có tên Tổ chức SCP này.

Nói cách khác, tồn tại của hệ thống hẳn là cao hơn phó bản này, cũng tức là cao hơn sinh vật Giao kèo của quỷ này, giống như sinh vật thuộc về không gian cấp cao quan sát sinh vật thuộc về không gian cấp thấp hơn vậy.

Từ điểm này mà suy ra, theo logic, ác quỷ này cơ bản không thể biết được sự tồn tại của hệ thống, trừ phi...

_ trừ phi phó bản này về cơ bản cũng không phải là một trò chơi.

Chúng nó và hệ thống theo một trình độ nào đó có thể nói là một thể tồn tại, cũng là một tồn tại giống như mình, thế giới của chúng nó đang ở cũng là thế giới thật, cũng không phải là thế giới sinh ra từ chuỗi số liệu giả lập.

Chúng nó cũng là thực thể đang sống rành rành – chẳng qua là ở chiều không gian khác biệt mà thôi.

Vào thời khắc này, tâm tư Giang Dĩ Lâm nhanh chóng xoay chuyển, hắn đan tay, ngồi im lặng trên ngai vàng, đang đợi câu trả lời của ác quỷ. Qua một quãng thời gian, có lẽ chỉ trong vài giây, mà như dài đằng đẵng...

“Ta không biết phải trả lời ngươi như thế nào.”

Ác quỷ trầm mặc một chốc, nói, “Yêu cầu của ngươi, nó vô cùng thú vị.”

“Ta cũng rất muốn thử thỏa mãn yêu cầu của ngươi, nhưng ta phải nói thẳng ra là, tính khả thi mà ta có thể làm được cực thấp, và cái giá... Cái giá có thể sẽ lớn đến mức ngươi không thể tưởng tượng được.”

_ khiến ta không thể tưởng tượng được á?

“Ý gì đây? Ám chỉ ta không trả nổi sao?” Chàng trai tóc đen hỏi.

Ác quỷ cười quái dị một tiếng, nghe như phấn khích, “Không, không phải.”

“Không phải nói ngươi không gánh nổi, trên thực tế, trên thế giới này, chỉ có ngươi, ta cam đoan rằng ngươi nhất định có thể gồng gánh nổi cái giá này, nhưng phải xem ngươi có nguyện ý không thôi.”

Giang Dĩ Lâm có tia dự cảm không tốt, hỏi, “Cái giá là gì?”

“… cái gíá... Chính là ngươi đó.” Sau khi ác quỷ nói câu này xong, chàng trai tóc đen lập tức phát hiện dường như mình đã được đổi đến nơi khác.

Hắn vẫn ngồi chiếc ghế với hoa văn phức tạp, nhưng buồng giam của Tổ chức trước đó đã hoàn toàn biến thành thư phòng mà hắn đã từng ở với cha đỡ đầu trong cái phó bản trước đó.

Giang Dĩ Lâm siết chặt tay vịn, biểu cảm thêm phần ngưng trọng.

_ đây chính là ảo giác do SCP- dựng nên sao? Quá sức chân thật rồi... Hắn không hề có cảm giác có dấu vết giả tạo nào hết.

Thời điểm này, chàng trai tóc đen nghe được một loạt tiếng bước chân.

“Cộc cộc… cộc cộc…”

“Cộc cộc… cộc cộc…”

Hắn thấy cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra, đó là một người mà Giang Dĩ Lâm không thể quen thuộc hơn nữa.

Người đàn ông này có đường nét gương mặt sâu sắc vô cùng, hệt như một tác phẩm nghệ thuật đá hoa cương, được người nghệ nhân giỏi giang nhất thế giới tạc nên.

Đôi môi người đàn ông ấy khá mỏng, thời điểm nhếch môi, thậm chí còn mang đến nét cong như cười như không, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra gợi cảm gần như dung túng.

Mái tóc nâu lạnh của y xõa ra, như mới vừa tắm xong, còn mang theo hơi ẩm.

Người đàn ông chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm, dựa vào cạnh cửa, cười cười với chàng trai tóc đen.

Mà nụ cười ấy quen thuộc đến độ Giang Dĩ Lâm theo bản năng mà tay run một cái.

_ cha đỡ đầu đại nhân...?

Cha đỡ đầu mà hắn đã gặp trong phó bản lần trước... Tại sao ông ấy lại xuất hiện ở phó bản này?

Cái này cũng là ảo giác sao?

Chàng trai tóc đen có chút mờ mịt nhìn cha đỡ đầu, trong giây tiếp theo, hắn lại phát hiện chỗ ngồi vốn dĩ là Giao kèo vớiác quỷ cũng thay đổi, biến thành cái bàn được đặt trong thư phòng.

Hắn sờ sờ quần áo trên người, phát hiện cái áo sơ mi và quần tây vốn có hơi ướt của mình, chúng cũng bị cởi ra, thay vào đó là cái áo choàng tắm giống kiểu của cha đỡ đầu đang mặc.

“Ngài...”

Giang Dĩ Lâm khẽ hé môi.

“Sao thế, buổi tối hôm nay vẫn còn muốn bán mạng như vậy sao? Nhóc con ... Bài học con cần học rất nhiều, không cần gấp, một đêm sao mà hiểu hết được những thứ này chứ.”

Người đàn ông tóc nâu lạnh cười chậm rãi đến gần con đỡ đầu của y, lồng ngực vạm vỡ bên trong cổ áo tắm mơ hồ lộ ra, hormone nam tính tỏa ra ngời ngời.

Giang Dĩ Lâm có một cảm giác kỳ dị.

Nói thật, giả sử là con gái yêu kiều còn độc thân, thấy một cơ thể nam tính thành thục vô cùng quyến rũ như thế, nhất định đều sẽ sinh vài phần ưa thích, nhưng với một người đàn ông gần như có chút lãnh đạm về phương diện đó, Giang Dĩ Lâm chỉ cảm thấy hết sức quái dị.

Như thể đối phương đang phô bày mị lực của y, áp dụng mấy thủ đoạn ấy trên người mình.

_ hắn đang được cha đỡ đầu đại nhân dẫn dụ.

Chàng trai tóc đen một lần nữa khép lại văn kiện trước mặt hắn, đặt sang bên cạnh.

Rất rõ ràng trong ảo giác này, vai của hắn chắc là vùi đầu vào công việc đến tận nửa đêm.

Giang Dĩ Lâm bắt đầu suy tư về tình huống của mình.

_ cha đỡ đầu xuất hiện chứng tỏ đây chính là ảo giác... Nhưng trọng điểm là, hắn phải làm sao mới thoát khỏi ảo giác này đây.

_ không thì... Xem xét một chút, hay là đối kháng trực tiếp với SCP- luôn?

Chàng trai tóc đen nghiền ngẫm nghĩ.

Cảm nhận được suy nghĩ của Giang Dĩ Lâm, hệ thống trong đầu vội nói với hắn:

『 Ngài Giang, ta phải nhắc nhở ngài một câu, sức mạnh của Giao kèo với quỷ, mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của ngài đấy. 』

『 Làm vật thể cấp Keter, năng lức công kích tinh thần của nó, khó đối phó hơn mọi vật thể mà ngài đã gặp trước đó đấy. 』

『 cho nên, ta có một đề xuất, xin ngài hãy thuận theo nó... Không đến mức bất đắc dĩ, xin đừng nên va chạm quyết liệt chính diện với nó. 』

Giang Dĩ Lâm chau mày, đáp một tiếng trong ý thức với hệ thống, ý bảo mình đã biết rồi.

Thuận theo cha đỡ đầu đại nhân này, Giang Dĩ Lâm chậm rãi nói, “Những tài liệu này đã dạy cho con rất nhiều thứ, có lẽ con đã quá mê mẩn, cho nên mới quên mất thời gian, xin lỗi...”

Người đàn ông tóc nâu lạnh dường như chợt thấy có chút kinh ngạc, chậm rãi đi đến, vươn một ngón tay nhẹ đặt lên đôi môi Giang Dĩ Lâm.

“Con quên rồi sao? Chúng ta bây giờ đã xác lập quan hệ.”

“Sao con lại đột nhiên khách khí với ta như thế, giống như trước đây vậy... Con của ta, thế này thật khiến ta có chút hoảng đấy.”

Trong giọng nói của cha đỡ đầu đại nhân xẹt qua một tia đè nén khó nhận ra.

Người đàn ông cúi người, môi khẽ rê lên cần cổ Giang Dĩ Lâm.

Người đàn ông tóc nâu lạnh khẽ ngửi nơi cổ Giang Dĩ Lâm một cái, hệt như một đóa hoa hồng do chính y tự tay chăm sóc, mỗi một nơi trên đóa hoa đều ngát hương, đều vì y mà nở rộ.

Giọng điệu của y nghe cực kỳ dụ hoặc, như thể đây là cách tốt nhất để cậu bé của y biết nên xưng hô cho đúng vậy.

_ không phải cha đỡ đầu lạnh như băng nữa... Quan hệ của bọn họ đã không chỉ đơn thuần là cha đỡ đầu và con đỡ đầu như vậy nữa, lời nói mà chàng trai cất lên, nên biến thành xưng hô thân mật hơn nữa.“Gọi ta là Auston... Bé ngoan ạ.”

Truyện Chữ Hay