Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giống loài trông như khối bột nhão đó, nó vẫn còn tiếp tục đùa bỡn Giang Dĩ Lâm.
Những cuốn xúc tu mềm mại co duỗi vươn ra, liên tục quét qua phần sau gáy (cơ thang?), như đang mong đợi ở chàng trai tóc đen, rằng có thể được nghe thật nhiều âm thanh làm nó phấn khích từ hắn hơn.
Giang Dĩ Lâm có hơi không đỡ nổi, nhoáng một cái, cơ thể hắn đã hơi khuỵu một chân xuống đất rồi.
_thực sự là quá xấu hổ mà...
_bị một con quái vật đùa bỡn đã đành, đã thế còn có hai con quái vật khác chứng kiến hết mọi chuyện nữa chứ... Thật khiến hắn không biết phải làm sao mà.
Trong khoảnh khắc đó, linh hồn Giang Dĩ Lâm như thể được phân chia thành hai nửa, ở nửa bên này thì căm ghét tất cả những thứ này một cách triệt để, nửa còn lại từ đáy lòng cất lên tiếng cười dài vui vẻ.
Ý thức cứ liên tục bị gián đoạn, hắn hệt như trở lại căn phòng trước đó, bị ảnh hưởng bởi tiếng gào rú của Gã Ngại Ngùng SCP-, chẳng qua vào thời điểm này thì cái cảm giác xấu hổ lẫn căm ghét càng trở nên sâu sắc hơn thôi.
...
Hệ thống nằm trong đầu hắn, nó vô cùng hứng thú theo dõi tất cả những thứ này.
Ngài Giang yêu quý của ta ơi, tiếp theo ngài sẽ làm thế nào đây?
_bình tĩnh nào... Hít thật sâu.
Trong hơi nước mông lung, chàng trai tóc đen gắng sức khống chế tâm tình mình, dằn xuống tất cả gợn sóng bất ổn trong lòng.
_đúng rồi... Chính thế... Hít sâu vào...
Hắn thả chậm lại nhịp thở, tuy rằng những tiếng nức nở rất khẽ không khống chế được vẫn rỉ ra bên khóe môi, nhưng vẻ mặt của chàng trai đã dần dần trở nên tỉnh táo lên.
Bởi vì phải gắng khống chế tâm tình mình, trán Giang Dĩ Lâm bắt đầu túa mồ hôi hột ròng ròng, những lọn tóc đen ướt đẫm dính sát bên tai hắn, toát lên một vẻ vô cùng rù quyến.
“ H ộ c. h ộ c. h ộ c...h ộ c. h ộ c. h ộ c...”
Giang Dĩ Lâm cảm nhận được tâm tình của mình đã dần bình ổn lại, nhưng hắn cũng không có ý định thu lại nụ cười bên khóe môi.
Tia sáng lạnh lẽo ánh lên trong mắt hắn.
Con quái vật nhơm nhớp đó, nó chỉ quan tâm việc chàng trai tóc đen bị xúc tu của nó quấn chặt thế này, có cất lên tiếng cười mà nó thích nghe không, cho nên nó vẫn tiếp tục hành động của mình, không mảy may nhận ra chút khác thường nào ở hắn cả.
Ấy nhưng, giây sau đó...
Giang Dĩ Lâm mở mắt ra, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn.
SCP- chợt thu xúc tu về, tay phải ôm đầu, như có một thứ năng lượng tinh thần sắc bén như lưỡi dao vậy, đột ngột đi vào ý thức của nó, sau đó tiến hành công kích.
Ngay sau đó, sinh vật to lớn thể nhầy đó, trong phút chốc đã rút nhỏ lại, nó trở về hình dạng như khối bột nhão nhỏ lúc ban đầu của mình.
“Gru gru gru?!”
Quái vật Cù lét bị một thứ sức mạnh không biết tên đánh tới cực mạnh, văng lên phía trên cái lồng kính có hai con quái vật hình giọt bên trong.
“U ỳ n h...”
Bên trong cái lồng kính, hai con quái vật nhỏ vốn đang quan sát một cách chăm chú cũng phải giật nảy, chúng rùng cả mình, cái vòi vốn đang dựng đứng trên đầu, giờ không khác gì con mèo xù lông lên, càng run dữ dội hơn nữa.
Chàng trai tóc đen xua được mấy cuốn xúc tu rời đi rồi, hắn lập tức nằm vật xuống úp mình dưới đất, tay miễn cưỡng chống đỡ thân mình, hàng mi trên đôi mắt hơi rũ xuống.
Đồng tử trong vắt lạnh lùng của mọi khi ấy, giờ đây tựa như có dòng chảy của núi non trong đó, những tia đo đỏ uốn lượn tựa cánh bướm hằn lên nhợt nhạt nơi đuôi mắt Giang Dĩ Lâm.
“Thì ra là ta đã đoán sai... Chẳng trách.”
“Ta nên sớm nhận ra vấn đề - trong lúc ta làm ra suy đoán, tiếng nhắc nhở của hệ thống đã không vang lên, đây là vấn đề của ta.”
“...ta cũng vì lòng tự cao của ta... Mà phải trả giá thật lớn.”
Giang Dĩ Lâm nói, thở hổn hển nặng nhọc vài hơi, cố kéo suy nghĩ của mình bình tĩnh lại hoàn toàn.
Cái tay còn lại của hắn lại vươn lên, sờ sờ sau gáy mình.
Trên vùng da mềm mại sau cổ được nhuốm đầy mùi hương quả mọng ngọt lịm ấy, Giang Dĩ Lâm chỉ cần lấy bàn tay với những ngón tay xương khớp rõ ràng nhẹ sượt qua một chút, sau đó đặt lên mũi mình ngửi một cái.
Mùi hương ngọt lịm, xông nồng xoang mũi hắn.
Giang Dĩ Lâm ngẩng đầu, lấy cái nhìn lạnh băng ghim vào Buồng mắt đã chứng kiến mọi chuyện đang co cụm lại trong chiếc hộp chứa.
Trong cái hộp chứa, hai con quái vật nhỏ hình giọt, đứng trước tầm mắt rét lạnh của Giang Dĩ Lâm, muốn phát run càng dữ dội hơn, đôi mắt to long lanh nước dường như có chút sợ hãi.
Giang Dĩ Lâm lại rũ mắt xuống, nhìn sang khối bột nhão nhỏ đã nằm rạp dưới đất ở đằng kia.
Dường như nó bị đau cực kỳ sau cú tấn công, miệng khẽ phát ra mấy tiếng gru gru nho nhỏ, như một đứa nhỏ bị thương vậy, nó nhỏ giọng nức nở khóc. Cái vẻ tội nghiệp của con quái vật nhỏ này, cùng với hành vi trước đó của nó sinh ra một sự sự chênh lệch rõ ràng.
Tâm tình trong lòng Giang Dĩ Lâm càng kém đi mấy lần, biểu cảm trên mặt cũng càng lúc càng lạnh đi.
Chàng trai tóc đen nhìn loài sinh vật trông y hệt như mứt trái cây, và đang nằm rạp dưới đất kia, trong đầu nói suy đoán của mình với hệ thống.
Hắn chậm rãi nói: “Ta cứ nghĩ rằng phân loại vật thể chính là dựa trên mức độ nguy hiểm đối với con người của SCPs để mà phân loại...”
“...trên thực tế... Ta đã sai rồi.”
“Tuy rằng sinh vật này, có tên là Quái vật Cù lét, được xếp vào cấp bậc Safe, thoạt trông thì không có gì ác ý cả, nhưng hành vi của nó cũng không hoàn toàn là vô hại.”
“Kiểu tác động đến xúc giác con người bằng xúc tu, hay hành động khiến con người sinh ra cảm giác vui vẻ một cách cưỡng chế này... Thật sự là một cách quấy phá tinh thần vô cùng mạnh đấy.”
Nghe được lời Giang Dĩ Lâm nói, âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu hắn.
「 tíccch... tíccch... 」
「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: % 」Bên khóe môi hệ thống nhếch lên nét cười.
Nó nói trong đầu Giang Dĩ Lâm,「 Ngài Giang... Ngài đoán đúng rồi đấy, cơ mà ta muốn nhắc nhở ngài một chuyện khác nữa. 」
「Hiện tại ngài không cảm thấy khó chịu sao? Có muốn cân nhắc việc cởi áo sơ mi ra không?」
_áo sơ mi?Giang Dĩ Lâm cúi đầu nhìn quần áo mình một chút.
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên hệt như đang dụ dỗ vậy,「không phải ngài ghét cái cảm giác dính rích như vậy nhất ư...? Mau cởi ra đi, cũng không có ai khác thấy đâu.」
_tất cả những thứ này... Sự thật là, cũng chỉ có ta mới có thể được thấy mà thôi.
Chàng trai tóc đen sau khi nghe hệ thống nói, trước nhíu mày, hắn đưa tay sờ sờ chiếc áo sơ mi trắng đã hoàn toàn ướt sũng của mình, chiếc áo trở nên dinh dính cực kỳ, khiến hắn cảm thấy vô cùng bứt rứt.
Giang Dĩ Lâm vốn có chút khiết phích, hắn theo phản xạ của mình, tay vươn ra, nhẹ nhàng đặt lên chiếc cúc áo thứ nhất được cài tươm tất dưới cổ, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Trong cái hoàn cảnh như hiện tại, hắn không thể lõa thể bước vào một căn phòng khác được, cho nên cũng đành mặc bộ quần áo khiến hắn bứt rứt cùng cực này mà tiếp tục hành động.
Cộng thêm lời nói của hệ thống, tâm tình Giang Dĩ Lâm càng tệ hơn mấy phần, chàng trai nhíu mày cười lạnh nói, “Cởi quần áo ư... Cởi cái gì mà cởi, chẳng lẽ để cái thể loại thích nhìn trộm như mi xem à? Hử?”
Hệ thống bị một lời của hắn làm cho nghẹn họng, không nói nữa, có chút dỗi hờn.
Giải quyết hệ thống rồi, Giang Dĩ Lâm chậm rãi đến gần Quái vật Cù lét đang nằm rạp dưới đất.
Quái vật Cù lét vốn đang giả chết chợt cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề, nhớ lại cú tấn công khi nãy, thực sự không nhịn nổi nữa, bỗng nhiên gru gru òa khóc lên.
_Òa òa òa òa... Oa oa oa oa...
_dữ quá à... Đáng sợ quá đi... Giờ có yêu thích nhân loại này mấy đi nữa, thì cũng không muốn ra tay nữa đâu, đau quá đi à... Siêu siêu hờn luôn.
Khối bột nhão nhỏ khóc mãi không thôi, đôi mắt như hạt đậu của nó rỉ ra những giọt nước mắt màu thẫm, từng giọt từng giọt nhiễu trên đất.
Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng ngồi xổm trên đất, khối bột nhão nhỏ hơi co mình lại, rốt cuộc vẫn hờn giận ngong ngóng vươn một cái xúc tu be bé, khoát lên ống quần Giang Dĩ Lâm mang tính thăm dò, như thể chỉ cần Giang Dĩ Lâm làm ra một hành động nào đó thôi, nó sẽ lập tức rụt về.
Mấy cuốn xúc tu vốn che đôi mắt be bé lại, chúng khẽ hở ra một cái khe, hệt như con nít trong nhà gây chuyện đang dè chừng ngó ngó người lớn muốn trách mắng mình.
_giờ lại biết sợ rồi, hửm?
_khi nãy ra tay rõ ràng càn quấy lắm cơ mà.
Ánh mắt chàng trai tóc đen nhìn con quái vật mang theo vài phần nguy hiểm.
Rốt cuộc, Giang Dĩ Lâm đưa tay ra, đặt trên vết nước tương tự như nước mắt trên người khối bột nhão nhỏ, gạt đi.
Hắn duỗi chiếc lưỡi đỏ tươi, liếm liếm vài cái, sau đó nhíu nhíu mày nói, “Biến thành vị cà phê đắng chát rồi... Là vì cảm xúc thay đổi sao? Trở nên sợ hãi đôi chút sao?”
Bột nhão nhỏ thấy hành động của chàng trai trước mặt, thế là hoàn toàn ngơ ra luôn.
Giang Dĩ Lâm thu tay về, biểu cảm lãnh khốc hỏi, “Nhóc ranh, mi nghe hiểu ta nói gì phải chứ?”
“Gru gru gru... gru gru gru...”
Bột nhão nhỏ oan ức lắm, khóc thút thít rồi hít một hơi.
Giang Dĩ Lâm kiên nhẫn chờ nó đáp lại, trong chốc lát sau, con quái vật nhỏ này run run vươn một cái xúc tu be bé, khẽ di chuyển trên cánh tay chàng trai buông dưới đất.
_hả?
Giang Dĩ Lâm nhíu nhíu mày, toan muốn trách mắng nó một câu, thì chợt cảm giác có vẻ nó đang muốn biểu đạt gì đó.
_SCP-... Đang viết chữ viết của con người ư?
Tuy có hơi khó phân biệt được, nhưng nhờ có giác quan nhạy cảm cho nên Giang Dĩ Lâm vẫn nhận ra được vài quy luật.
_《t-thật, thật xin lỗi... Xin đừng đánh tui mà, chẳng qua, chẳng qua tui chỉ muốn anh được vui hoi mà.》
“... Ta biết mi không có ý xấu, nhưng ta không thích cách làm của mi.” Giang Dĩ Lâm khẽ nói.
Bột nhão nhỏ như càng thêm dỗi hờn, mấy cuốn xúc tu còn lại vốn đang mềm oặt rũ xuống lập tức kích động múa may.
_《XẠO, X-XẠO, XẠO! Trước đây tui gặp mấy nhân loại cũng vận đồ công sở, họ đều nói mình rất vui mà, bọn họ cũng đã cười khanh khách hoài luôn đó! Anh nói xạo! 》
Hắn cảm thấy SCP- hệt như một đứa nhỏ đang dỗi vậy, Giang Dĩ Lâm buồn cười nói: “Ta không giống họ.”
_《 không giống ư... Anh, anh không phải là nhân loại sao?》
_nhân loại à...?
Giang Dĩ Lâm nghe câu hỏi này, rồi lại nghĩ đến điều hệ thống đã từng nói, thì khẽ mỉm cười một cái.
_điều này đã dẫn dắt suy nghĩ của hắn... Rằng vẫn còn rất nhiều điều bí mật khác về cơ thể này.
Hắn vốn cũng đang suy nghĩ... Vì sao lại đặt cả hai con quái vật này trong căn phòng thứ hai, sinh vật có tên Buồng mắt kia thì hắn không rõ, nhưng còn Quái vật Cù lét này thì rõ ràng so sánh với con quái vật hình người trong căn phòng thứ nhất, thì lại càng vô hại hơn.
Mà hiện tại, hắn cũng có thể đoán được sơ sơ.
Năng lực của Quái vật Cù lét là cưỡng chế khiến nhân loại phải cười một cách thích thú, về bản chất mà nói chính là một kiểu khống chế tinh thần.
_sự tồn tại của nó, có thể kiểm định một cách rõ rệt hơn năng lực tinh thần của mình.
Chàng trai tóc đen đảo mắt nhìn con quái nhỏ, khóe môi nhếch lên.
“Nhân loại à? Có lẽ... Quả thật không phải.”
...
Phía trước màn hình ở một đầu khác, dữ liệu liên quan đến Giang Dĩ Lâm lập tức đổi mới.
「số hiệu vật thể: SCP-, Giang Dĩ Lâm. 」
「 phân loại vật thể: Tạm xác định thuộc cấp Euclid trở lên, Keter trở xuống. 」
「 Xác định năng lực: Có vẻ như thay vì nói là tác động tinh thần, thì vẫn còn nhiều khả năng khác cần theo dõi... Gần giống với xâm nhập tinh thần vậy.」...
Trong buồng giam thứ hai.
Thấy cảm xúc của bột nhão nhỏ đã ổn định lại rồi, Giang Dĩ Lâm cũng không quản nó nữa, chậm rãi đi đến căn phòng thứ ba.
Đúng lúc đó, hai sinh vật hình giọt vốn còn đang run lẩy bẩy trong lồng kính đằng kia bỗng dưng nhảy lên, cố dộng mình vào thành lồng chứa.
Giang Dĩ Lâm thấy hơi kỳ lạ, hắn quay đầu nhìn Buồng mắt liên tục dộng vào thành ngăn cách chúng nó.
Nhân lúc chàng trai tóc đen dừng lại tại chỗ, bột nhão nhỏ vốn dĩ đang nằm rạp trên đất lập tức nhào tới, bám dính nơi mắt cá chân của hắn, tiết ra càng nhiều chất nhầy đậm hơn, khiến hai chân chàng trai dính trên đất, không cho hắn tiếp tục đi tới nữa.
Hai con quái vật nhỏ một cam một vàng cũng ngoe nguẩy cái vòi dựng lên, phát ra tiếng ư ư ư ư.
Con mắt to long lanh của tụi nó như đang biểu đạt một thứ cảm xúc lo lắng.
_đừng đi vào... Bên trong, bên trong vô cùng nguy hiểm đó.
_đừng đi vào... đừng đi vào mà.
Giang Dĩ Lâm bị mấy hành vi của mấy con quái vật làm cho hơi khó hiểu, mà ngay lúc đó, âm thanh thông báo của hệ thống trong đầu hắn vang lên.
「 mã vật thể: SCP-, Buồng mắt. 」
「 miêu tả: Hai đối tượng này những tưởng vô dụng, sự thật thì không đâu. Chúng nó có biểu hiện thân thiết với những sinh vật khác, đồng thời cái vòi trên đầu chúng có khả năng cảm nhận vô cùng nhạy bén, nếu đối tượng mà chúng đã tạo nên mối liên hệ sắp tiến lại gần các mối nguy hiểm, chúng sẽ đưa ra những âm thanh cảnh báo. 」
Chàng trai tóc đen hiểu rõ ừ một tiếng, nhíu mày nói,“Cho nên là... Hai cái con này bỗng dưng dộng vào thành lồng kính, là vì muốn cảnh báo ta, rằng căn phòng tiếp theo rất nguy hiểm sao?”
Hệ thống đáp nghe có chút rầu rĩ, như thể vẫn chưa hết sầu vì bị Giang Dĩ Lâm trào phúng khi nãy vậy.
Nó nói, 「đúng là như vậy đấy... Ngài Giang. 」
「căn phòng tiếp theo rất nguy hiểm, cơ mà... Nếu như ngài có thể nghĩ ra cách đối phó, thì vẫn có thể thông qua căn phòng ấy rất nhanh thôi. 」
Như nghĩ đến đối tượng trên căn phòng kế tiếp, hệ thống lại đột nhiên kích động hẳn lên.
Âm thanh của nó một lần nữa lại mang theo đôi chút ý bày trò,「quái vật trong căn phòng tiếp theo, số hiệu là SCP-, tên là Tượng điêu khắc. 」
「 ngài đoán xem... Nó có gì đặc biệt? 」
「 sự thật là, nó thích nhất chính là được nhìn nhau đắm đuối không rời. 」
「 nếu như... Ngài dời mắt từ trên người nó đi khỏi, nó sẽ vặn gãy cổ ngài thật mạnh ngay sau đó. 」
_ giống ta vậy đó.
_ta vẫn luôn hi vọng tầm mắt của ngài... Từ đầu đến cuối vẫn luôn là ở ta, không được nhìn lâu bất cứ ai khác...
_không được bị ai đó không quá quan trọng thu hút tầm mắt đi hết... Chỉ cần nhìn thật sâu vào ta là được rồi, ngài Giang ạ.
_cơ mà... Ta không nỡ vặn gãy cần cổ thon thả rù quyến kia của ngài đâu, ta sẽ chỉ làm ngài trở nên ngoan ngoãn nằm trong lòng ta như bé ngoan vậy, với đôi mắt nhắm chặt, lệ vươn đuôi mắt mà thôi.
_như vậy... Là đủ rồi