Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
「 xem ra bây giờ tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi nhỉ... Ngài Giang. 」
Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Giang Dĩ Lâm, không nhanh không chậm.
「 tuy rằng đến nước này rồi, đúng là ngài đã thất bại nhiệm vụ thăm dò ở thế giới này... 」
「 trước khi Slender Man bại lộ nguyên hình, ngài đã không đoán ra thân phận của nó. 」
「 cơ mà ấy... 」
Giọng nói máy móc kia hơi dừng lại,「 ai bảo ta tôn kính ngài như thế chứ. 」
「 ta cho phép ngài bây giờ phải xác nhận – ta sẽ cho ngài một cơ hội. 」
「 ngay bây giờ, ta chỉ cần nhận diện thân phận của nó – ngài lập tức sẽ qua cửa này. 」
「 Slender Man, nó là ai, Ngài Giang? 」
Âm thanh của hệ thống nghe như đang dẫn dắt vậy.
Giang Dĩ Lâm không đáp, lực chú ý hắn, lúc này đều tập trung hết trên người cô thiếu nữ trước mặt.
Cô thiếu nữ vẫn mỉm cười với chàng trai tóc đen.
Mà mấy cuốn xúc tu chỗ cái bóng kia liên tục ngoe nguẩy, chính điều đó lại bán đứng tâm tình không hề bình tâm như mặt ngoài lúc này của Slender Man.
Cảm giác được Giang Dĩ Lâm cũng không định nhận lấy bó hoa hồng kia, nụ cười giả tạo như máy bên khóe miệng của nó, cũng dần dần rút đi.
Vệt đen trông như bóng dưới chân cô thiếu nữ kia, đều tản ra hết.
Slender Man tức giận hất tay, bó hồng được giơ lên cao, trong chớp mắt đã trở thành một thứ rác thải, mà bị ném xuống đất.
_ tại vị trí hoa hồng rơi xuống, có khí đen hun nóng tỏa ra.
Ánh mắt của cô thiếu nữ hệt như không có chút độ ấm nào trong đó, ánh lên lạnh như băng, “Ngươi muốn khước từ ta ư... Thú cưng bé bỏng ạ?”
Đến lúc này, ánh mắt của nó không còn vẻ ấm áp như khi nãy nữa, mà cực kỳ sắc bén áp bức, hoàn toàn hiện ra bản chất của nó là một con quái vật.
_ đây là một loại bản năng tương tự như khát máu.
Dù có khoác lên tấm áo như thiên thần, vẫn không thể thay đổi bản chất của nó.
_ đây là một con quái vật.
_ sinh ra trong một thế giới u ám... Một loài ma quỷ từ đầu đến chân.
Cánh tay tái xanh như không xương của cô thiếu nữ, nhẹ nhàng đặt lên hai má chàng trai tóc đen.
“Như đã hứa, cưng đã thua rồi, cho nên cưng chỉ có thể làm cô dâu của ta, không thì cưng còn muốn với ai nữa đây, hả?”
“Gã đàn ông buồn nôn kia ư? Hay thứ sâu mọt suốt ngày giả vờ ngây ngô, mặt thì đầy tàn nhang đó?”
“Ta ghét nhân loại – đặc biệt là những nhân loại ngày ngày vây quanh cưng, nhất là những người cứ luôn mơ tưởng thứ mà mình không nên mơ tưởng đến."
Hơi thở của cô thiếu nữ khẽ vờn bên tai Giang Dĩ Lâm.
Những cuốn xúc tu mảnh dài cũng ló ra dưới đáy quần Slender Man, di chuyển lên hai gò má Giang Dĩ Lâm.
Được chủ nhân điều khiển, chúng chậm rãi trườn vào phía trong, dọc theo đôi môi khép chặt của chàng trai tóc đen.
“Ta không cho phép em khước từ ta – em là của ta. ”
「 tíccch... tíccch... 」
「 tícccch... tíccch... 」
Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, âm thanh thúc giục của hệ thống vang lên càng to rõ hơn nữa.
「 Ngài Giang, mau nói nhanh, mau nói nhanh! 」
「 nếu không thì... Ngài sẽ phải đối mặt với kết cục thất bại tại phó bản này đấy. 」
「 như thế kế tiếp chính là hình phạt cho phó bản không thể nào tưởng tượng được đâu... 」
Một sự ác ý bí ẩn, qua âm thanh máy móc kia lại toát ra không ngừng.
「 nói mau đi... nói mau đi...」
Một bên là xúc tu liên tục chọc ngoáy giữa răng môi hắn;
Một bên là âm thanh phiền nhiễu của hệ thống...
Trong khoảnh khắc, trong đầu Giang Dĩ Lâm lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
_ không đúng, không đúng...
_ quá mức dễ đoán... Cái cảm giác không thích hợp thật sự là quá nặng.
_ mặc dù nhìn từ bên ngoài, thì đúng thật là Vera, rõ ràng là thế mà... Nhưng mà...
Suy nghĩ lướt qua thật nhanh, chàng trai tóc đen cuối cùng xác định một suy luận nào đấy.
Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nói với hệ thống trong đầu, “Ta không nghĩ Slender Man chính là Vera... ”
“... không... Ta không nghĩ, nó chỉ là Vera thôi. ”
Sau khi lời này vừa dứt, âm thanh máy móc lại vang lên.
「 tíccch... tíccch... 」
「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: % 」
Nghe thông báo như thế, Giang Dĩ Lâm mới chậm rãi thở ra một hơi.
_ rất rõ ràng, suy đoán của mình đúng rồi.
_ quả nhiên là... Slender Man giả dạng thành, không phải chỉ có một người.
_ nhưng kết hợp với khi nãy... Slender Man vô cùng ghét nhân loại xung quanh hắn có〈 hành động thân mật 〉với hắn... Thế giữa những người còn lại... Còn ai bị nó giả dạng nữa đây?Giang Dĩ Lâm nhíu nhíu mày.
Có điều, đây là một suy luận vô cùng trọng yếu, cho nên mới khiến tiến độ tìm hiểu thế giới quan nhích lên một đoạn dài như thế. (%)
Bởi vì một khi Giang Dĩ Lâm thật sự nhận định Slender Man là Vera, đó mới là thất bại đích thực trong phó bản này.
Âm thanh của hệ thống hệt như mang ý cười một lần nữa,「 thật không ngờ trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này... Ngài vẫn giữ được bình tĩnh đấy, Ngài Giang. 」
_ công nhận đây.
Lời dẫn dắt đôi phần chơi ác trong đó – nói đến mâu thuẫn, bên này nó đúng là có lòng muốn trợ giúp mình, lời nói có lúc cực kỳ cung kính, tỉ như khi nó cảnh báo mức độ nguy hiểm của Slender Man vậy.
Mà ở rất nhiều lúc mấu chốt, nó lại ngả chiều lừa lọc mình, dẫn dắt mình đi sai hướng, lời nói cũng ngả ngớn mà lại ngây thơ.
Hệt như vừa hướng về mình một cách cuồng nhiệt, mà đồng thời mơ hồ mang theo sự điên cuồng muốn kéo mình xuống khỏi thần tọa vậy.
_ mà... Cái này hiện tại không phải trọng điểm.
Chàng trai tóc đen cũng không bị hệ thống dẫn dắt đến lựa chọn sai lầm, hắn cũng coi như đã giải quyết một nguy cơ đến từ hệ thống, nhưng hiện giờ thì, hắn muốn dốc toàn bộ tinh lực để đối phó, cô gái như rắn không xương có ánh nhìn đáng sợ quấn quanh mình kia.
_ vừa nãy Slender Man có nhắc đến một cuộc cá cược rất đáng chú ý, hiển nhiên nó hẳn đang nói với mình, hoặc nói với một người khác từng đánh cược với nó, mà nội dung thì có liên quan đến mình.Giang Dĩ Lâm giữ mình trấn mình, lơ đi đám xúc tu quấn quanh hắn kia.
Ánh mắt của hắn cực kỳ trấn tĩnh, tựa hồ nước trong vắt thấy đáy.
“Ta không biết... Tuy rằng hiện giờ thì ta đã mất trí nhớ, nhưng ta có nhớ mơ hồ, rằng chúng ta trước đây có vẻ như đã chung đụng không tệ mà. ”
Hình ảnh nó đứng phía sau mình, dáng cúi đầu không khác gì một chú chó to con trong màn mưa trông ấm lòng vô cùng kia, hãy còn chiếu lại trong đầu mình.
_ đó cũng không phải là giả... Đó là sự thật.“Ta không hiểu vì sao mi lại muốn giả dạng thành nhân loại? Tại sao không dùng chân thân đến gặp ta?”
Những ngón tay xinh đẹp của chàng trai tóc đen đưa ra, nhẹ nhàng chạm vào những cuốn xúc tu trườn bò trên mặt hắn.
Mấy cuốn xúc tu run run, nó chần chừ vài giây, cuối cùng nhanh chóng dời đi.
“Vì sao lại phải giả dạng nhân loại ư? ”
Slender Man lặp lại.
Cô thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần hừ lạnh một tiếng, thu hồi đám xúc tu, hai tay ôm chặt lấy hắn, mái tóc đuôi ngựa buộc cao kia không ngừng cọ cổ hắn, khiến Giang Dĩ Lâm không khỏi thấy ngưa ngứa.
“Từ trước đến nay ta vô cùng coi thường nhân loại, không ưa nhất là nhân loại... Nhưng ta đã nhận ra một chuyện, đó là một chuyện đã thay đổi cái nhìn của ta. ”
“Ta suýt thì quên mất, rằng sự thật là ta thích cưng, mà cưng cũng là nhân loại. ”
“Mà điều nhân loại thích nhất, chính là sống cùng với đồng bạn mình. ”
“Không nhận ra được điểm này... Là vấn đề của ta. ”
Ngón tay của cô thiếu nữ lạnh băng vô cùng, mà đưa lên vuốt nhè nhẹ khóe mắt Giang Dĩ Lâm.
Giang Dĩ Lâm không tránh né.
Hắn bắt được tia sát khí nồng đậm từ giọng nói nghe như ôn hòa của Slender Man, mà thứ sát khí này... Cũng khiến tình cảnh hiện tại của hắn trở nên rất không an toàn.
Hành động của Slender Man rất nhẹ, nhưng cũng không có ý dừng lại.
Nó cứ làm thế mãi, mãi cho đến khi đôi mắt bình lặng của chàng trai tóc đen kia dần dần phủ sương, khóe mắt hơi ửng hồng, hiện lên một sắc thái không giống như thường ngày.
“... vậy để ta kể cho em nghe nguyên nhân ngọn ngành một chút chứ nhỉ. ”
“Để ta cho em xem... Tình huống đã xảy ra vào lúc ấy, em sẽ thích đấy.”
“Đó là vào một buổi tối... Cũng thời điểm mà ta bắt đầu phát rồ lên … ”