Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những cuốn xúc tu của Slender Man, chúng nhẹ mân mê vành tai của cậu trai, cho đến khi chúng ửng đỏ nhàn nhạt hết cả lên, rồi lại phân ra một nhánh xúc tu nho nhỏ nữa, vươn đến bên trên mi mắt cậu trai, không ngừng vuốt ve rèm mi hơi run run của hắn.
Tâm tư Giang Dĩ Lâm rất bình tĩnh, nhưng dù sao mắt cũng một bộ phận khá là nhạy cảm của con người, không lâu sau, bên khóe mắt của hắn ứa nước mắt trong suốt.
_ cứ như là bị người ta... Trêu đến nỗi khóc luôn vậy.
Hắn không sợ, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm hãi hung gì cả, mà điều hắn không hay rằng, gương mặt mang theo khí chất lãnh tình kia, khi những giọt nước mắt tựa sương núi đọng trên hàng mi dài ấy, thì sẽ trở thành một cảnh tượng như thế nào.
_kết hợp lại sẽ trở thành một thứ... Khiến đầu óc người ta mê muội.
Slender Man nghiêng đầu, cái mặt không mắt không mũi ấy, kề khá gần vào Giang Dĩ Lâm.
Nó giống như đang ngắm nghía thật kỹ càng vài giọt nước mắt kia, sau đó không biết tại sao, trên gương mặt trắng toát ấy lại đột nhiên dần dần ửng đỏ.blushing
Như thể nghĩ rằng những giọt lệ óng ánh kia rất là quý giá, thứ trông như xúc tu nơi khóe mắt ấy chợt vươn dài ra, những giác hút nho nhỏ xuất hiện cái này đến cái khác, gạt đi những giọt lệ óng ánh kia.
Giang Dĩ Lâm bình tĩnh nhìn Slender Man này, như đang chờ xem đến cùng nó muốn làm gì.
Slender Man trầm mặc một lát, bỗng cả người nó run một cái.
Giây sau, mấy cái xúc tu vốn đang giữ chặt cậu trai, tất cả đều bị nó thu về.
Chất nhầy tanh ngọt do xúc tu tiết ra dây trên mặt Giang Dĩ Lâm, giống như có tác dụng làm thần kinh tê dại.
Toàn thân cậu trai không thể động đậy, xúc tu chui trở lại bộ vest của Slender Man rồi thì cậu trai đột nhiên trượt mình xuống, sau đó được con quái dài chân dài tay kia ôm vào lòng.
Điều khiến Giang Dĩ Lâm cảm thấy kỳ lạ chính là, Slender Man ôm mình vào lòng rồi, thì rốt cuộc không làm gì mang tính uy hiếp nữa.
Nó chỉ chẳng qua là cố hết sức để mà co chân còn m mà thôi, nom có vẻ khá là ngoan ngoãn.
Slender Man ngồi trên ghế - tuy là cái thây của nó cao to quá khổ, khiến mặt giấy của chiếc ghế sơn mài kia trông nhỏ bé lạ thường.
Nó hơi dừng, sau đó cái tay không có đầu ngón tay ấy, mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu trai trong lòng, như lo rằng hành động khi nãy làm cậu sợ vậy.
Một cách chậm rãi... Tay của Slender Man dời đến nơi cổ yếu ớt của cậu trai.
_ trắng nõn thon thả, mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt, như đang dụ dỗ nó hạ miệng vậy.
Bản mặt nó, hơi kề sát vào cậu trai có biểu cảm lạnh nhạt, con mắt hơi nhếch ấy, giống như đang ngắm nghía gì đó, mà cũng như đang xem xét điều chi.
“Đến cùng là mi muốn làm gì đây... Mi muốn ăn trọn ta sao?”
Qua hồi lâu, như thể đêm đen sắp sửa bị xua đi, ở phía chân trời nhú lên tia sáng đo đỏ, ánh nắng lành lạnh xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt, đáp trên bộ mặt trắng toát của con quỷ.
Không biết có phải vì trời sắp sáng hay không, Giang Dĩ Lâm cảm nhận được cơ thể mình cuối cùng cũng đã có dấu hiệu có thể cử động, hắn bình tĩnh nói ra vài từ.
Slender Man hơi nghiêng đầu.
Có vẻ như nó đang suy tư, có nên theo lời cậu trai ăn cậu luôn không, vừa như đang ngẫm nghĩ nên làm sao hạ miệng đây.
Ấy nhưng... Nó lại nghe thấy, âm thanh đến từ cậu trai tóc đen trong lòng nó, nói với giọng điệu hàm chứa ý cười-
“Ta từng được cha đỡ đầu của ta kể một câu chuyện... Ông ấy kể rằng, quý ngài đây sẽ không làm thương tổn ta.“
Slender Man mặc vest ấy, bỗng dưng dừng lại.
Nó giống như cảm thấy hơi thắc mắc không thôi, mà cũng giống như đang nghĩ, tại sao đứa bé này lại không hề có nỗi sợ hãi với mình vậy.
Sau đó...
Giây sau, cả người nó hoàn toàn cứng đờ.
Giang Dĩ Lâm dùng hết chút sức lực cuối cùng, nhắm hờ mắt, ngưỡng đầu, hôn lên dưới cằm Slender Man một cái.
Ánh mắt cậu trai hờ hững, bên trong cặp mắt ấy không hề có chút ý nhộn nhạo gì hết, mà khóe môi cậu lại nhếch lên một độ cong như có mà không rất nhẹ, trong đêm tối này, hệt như món thơm ngọt dụ dỗ khiến người ta mê đắm vậy.
_ đó là... Sự ma mị đến quỷ cũng không tài nào chống lại được.
“Mi sẽ không làm thương tổn ta, đúng không?”
“Mi chẳng qua là muốn khi đêm về theo dõi ta;
Mi chẳng qua là muốn vào đêm muộn mà hôn lên môi ta;
Mi chẳng qua là muốn trong đêm tối mà ôm lấy ta...”
“… có đúng không?”
Giang Dĩ Lâm lập tức ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên vị trí đáng ra là đôi mắt của Gã Không Mặt.
Ngay tức thì, thân mình của Slender Man khựng lại.
Những lời kia, trong nắng sớm tờ mờ được vô cùng khuếch đại.
Nó... Nghe hiểu.
Slender Man im lìm nhìn cậu trai.
Cánh tay của nó, chậm rãi siết chặt.
_ linh hồn của nhân loại này quá ư thanh khiết, không ăn thì khá là đáng tiếc, mà ăn... A, hình như có hơi không đành.
Qua vài giây sau.
Sau thời khắc nó làm ra quyết định cuối cùng kia, nó hành động.
Cánh tay dài hơn gấp đôi bình thường rất nhiều cuộn quanh cậu trai trong lòng thật chặt, sức lớn đến độ Giang Dĩ Lâm cũng thấy hơi đau.
Giang Dĩ Lâm nhíu nhíu mày, sau lại từ từ thả lỏng.
_ nguy cơ... Về cơ bản là trôi qua đi ha.
Hắn trong lòng suy nghĩ.
Slender Man cúi đầu nhìn cậu trai yếu ớt với cái gáy xinh đẹp, suy nghĩ trong lòng chính là...
_ khó chọn quá đi mà.
_ không ăn thì không cam lòng, mà ăn thì lại không nỡ...
_ đã thế thì, thế thì đến đêm về, từ đây đến vĩnh viễn theo sát em ấy đi, độc chiếm em ấy, để em ấy trở thành thứ thuộc sở hữu của mình vậy.
_ khiến tất cả mọi người ai cũng không thể dòm ngó em ấy