Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
『 ngăn cách nhân loại... đó là một trải nghiệm thế nào? 』
『 ta ghét tất thảy mọi sinh vật khác dám đến gần em ấy, dù có là người hay quỷ đi nữa. 』
『 thế giới của ta đơn giản lắm... ta chỉ có mỗi em ấy thôi. 』
『 ta rất cố gắng đóng vai ra vẻ bẽn lẽn, ngây thơ, ngẫn ngờ, chỉ để có thể đến gần em dễ dàng hơn, chung quy nhân loại có tính đề phòng rất mạnh, em ấy sẽ xây nên bức tường ngăn cách với dị loại mất. 』
『 mà ấy, không sao cả, vì cuối cùng, ta đã thành công. 』
『 nhưng mà mọi thứ bị phá hủy hết rồi... 』
『 em ấy bị người ta đem đi, ta không tìm được em ấy. 』
『 tất cả những ai muốn cướp đi người của ta, đều phải chết. 』
Vào lúc Giang Dĩ Lâm lần thứ hai tiến vào phó bản, hắn phát hiện thế mà mình lại nằm trên một chiếc giường bệnh, toàn thân không thể động đậy.
Hắn không khỏi nhíu nhíu mày, tình huống bản thân có vẻ không tốt lắm, nhịp tim rất ổn định, ý thức cũng rất tỉnh táo, nhưng mà... Chỉ trừ mí mắt có thể nhấc lên rất nhẹ ra, những bộ phận khác cũng đã không còn trong tầm điều khiển của mình nữa.
_Ta... Đây là bị tê liệt ư?
Ngay sau đó, âm thanh của hệ thống lạnh như băng vang lên trong đầu hắn.
「 SCENE II: Slender Man. 」
「 những tưởng mình đang sống trong một cuộc sống êm ả an nhàn, ấy mà lại có một con quỷ vẫn luôn ngụy trang thành người bên cạnh bạn. 」
「 nó có thể dễ dàng biến thành bất kỳ người nào để tiếp cận bạn, chỉ khi vào buổi đêm, nó mới biến về hình dáng cũ của mình. 」
「… với chiều cao hơn m, dáng người cao lêu nghêu gầy nhom, mặc bộ Âu phục màu đen, mặt không mắt không mũi. Nó sẽ dùng vô số xúc tu màu đen, mà vuốt ve bạn, mà liếm láp bạn. 」
「 hãy tìm ra nó, nếu không thì, ngài sẽ trở thành cô dâu của nó, vĩnh viễn bị ôm lấp bởi đêm tối vô tận. 」
「 hãy nhớ, ngài không có nhiều thời gian đâu. 」
...
"Slender Man ư."
Giang Dĩ Lâm liếm môi, nhanh chóng phân tích trong đầu.
Sinh vật quỷ mà hắn đối đầu ở phó bản này, có vẻ như có sức mạnh thay đổi hình dáng, và thời gian nửa đêm chính là một điểm mấu chốt.
Nếu như chẳng qua là có thể ngụy trang không thôi, thì cũng không phải một chuyện quá đáng sợ, vì tính cách lẫn hành vi cử chỉ của một người là rất khó để ngụy trang, càng không nói đến mấy sinh vật quỷ lạnh như băng nữa.
Nhưng mà, mấu chốt ở đây, Giang Dĩ Lâm hắn bây giờ chỉ mới vừa bước vào phó bản này, hắn cũng không biết, tính tình của người bên cạnh hắn ra sao. Hắn cũng không biết sinh vật quỷ kia có ngụy trang thành con người hay chưa, để tiếp cận hắn.
Còn một vấn đề nữa, chính là tố chất thân thể của hắn ở phó bản này yếu ớt vô cùng... cả cơ thể hắn đều rơi vào trạng thái bại liệt, rất nhiều chuyện muốn làm đều hết sức bất tiện.
_quá đáng thật.
Giang Dĩ Lâm lặng lẽ nghĩ.
Cách chỗ hắn không xa, quạt thông gió hoạt động không ngừng, dựa trên hướng gió lưu động, hắn đại khái có thể áng chừng diện tích căn phòng này.
Hắn vẫn còn đang thầm phân tích trong lòng, ngay sau đó lập tức có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất nhẹ, căn phòng này có hiệu quả cách âm rất tốt, cơ mà, nhờ có thính giác vượt trội của hệ thống, Giang Dĩ Lâm vẫn có thể mang máng nắm bắt được tình huống bên ngoài.
Có khoảng , người bên ngoài, họ đang đến gần căn phòng này.
Cửa chậm rãi mở ra.
"Con đỡ đầu của ta, từ trước đến nay ta đã luôn rất yên tâm về con."
"Đàn bà, ma tuý, rượu thuốc lá... Nó không hề dính vào thứ nào cả, thế, rốt cuộc là tại sao, nó lại nằm trên giường giống như bây giờ vậy chứ."
Đó là một giọng nói nghe hơi lạnh lùng, hình như là người ở địa vị cao lâu năm, chính vì thế, mặc cho y nói với giọng rất nhẹ, mà cái cảm giác ngột ngạt vô cùng trong đó, lại khiến Giang Dĩ Lâm không khỏi suy đoán xem thân phận y là gì.
"Dường như có dấu vết của nhiễm độc thần kinh... Chúng tôi đang kiểm tra."
Người lên tiếng nói với giọng run run không thôi.
_nhiễm độc thần kinh? Không giống lắm.
Giang Dĩ Lâm vẫn suy nghĩ trong đầu, mặc dù bị mất ký ức, hắn vẫn còn rất nhiều mấy thứ thường thức trong đầu, trong ấn tượng của hắn, hình như không hề có loại độc dược nào hoàn hảo đến độ không hại đến cơ thể nạn nhân, mà chỉ khiến nạn nhân không thể cử động, hệt như món hàng trưng bày trong tủ kính vậy.
"Nhiễm độc thần kinh ư?"
Người đàn ông kia như cười khẩy một tiếng.
Người gọi là bác sĩ kia lập tức không dám nói tiếp nữa, chỉ để lại sự yên tĩnh trống vắng lại lấp đầy căn phòng bệnh này.
"Các người ra ngoài đi, tôi muốn một mình xem nó."
Tiếng bước chân hối hả vang lên, cánh cửa cũng chậm rãi khép lại.
Giang Dĩ Lâm có thể cảm giác được, tầm nhìn mang tính xâm lược kia, chúng vẫn luôn đặt trên người hắn, khiến hắn không khỏi thở nhẹ đi.
Ánh mắt này hết sức phức tạp, như thấy hơi phiền, lại như xen lẫn thứ tình cảm phức tạp mà sâu lắng.
Hắn có thể cảm giác được, người đàn ông này từ từ đi đến bên cạnh hắn.
Y cong tay, nhẹ nhàng đặt trên mái tóc Giang Dĩ Lâm.
Người đàn ông kia mở năm ngón tay ra, từ vuốt dọc sợi tóc của hắn, hết lần này đến lần kia, mang đến một cảm giác mâu thuẫn.
Mới giây trước vô cùng dịu dàng, như là sợ kéo đau hắn, giây sau đã cực kỳ thô bạo, như muốn đập vỡ hắn vậy.
Giang Dĩ Lâm thậm chí thấy da đầu mình cũng hơi bị đau, nhưng mà, hắn vẫn khống chế bản thân rất tốt, không để cho người đàn ông kia có nửa cơ hội nhận ra hắn đã tỉnh.
Cũng phải nói, việc bày tỏ sẽ dễ dàng với đối tượng là những người đã không còn khả năng làm ra bất kỳ phản ứng nào nữa, bày tỏ ra tâm tư chân chính của mình, điều đó cũng giúp Giang Dĩ Lâm có được nhiều thông tin có lợi hơn.
Qua hồi lâu, người đàn ông kia như cảm thán nói.
"Có một lời, ta nói sai rồi. Con thật sự khiến người ta không bớt lo được – con lại phá vỡ nguyên tắc của ta lần nữa."
"Ta hi vọng con có thể có được một gia đình riêng cho mình sớm một chút, nhưng con lại không hề có hứng thú với phụ nữ lẫn cả đàn ông;
Ta hi vọng con có thể gánh vác trách nhiệm gia tộc trên vai, thế mà con lại xem thường chuyện đó cho được;
Bây giờ nếu mà ta muốn được nhìn đôi mắt của con, muốn được tiếp tục lắng nghe giọng nói của con, ta lại chỉ có thể khẩn cầu chúa trời mà vốn dĩ ta không hề tin vào mà thôi."
"Con muốn ta phải làm sao đây? Hả?"
Người đó càng nói, Giang Dĩ Lâm có thể cảm giác được hơi thở của người đàn ông kia càng lúc càng gần, cuối cùng, bờ môi lạnh lẽo của y áp lên môi của mình.
Qua làn môi y, ở đó có lẫn một mùi thuốc lá nhàn nhạt, đầu lưỡi chậm rãi đi vào, thế là mùi hương ấy cũng lây sang vòm miệng mình.
Người đàn ông hành động một cách rất hung hăng, không nhanh không chậm, đầu lưỡi y đảo qua cọ xát từng thớ thịt mềm trong miệng hắn, như muốn thực hiện tất cả mong muốn kiểm soát của mình vậy.
Vào thời khắc này, Giang Dĩ Lâm rốt cục cũng nhận ra, cái cảm giác đề phòng kia là đâu mà đến rồi.
_ người đàn ông bước vào phòng bệnh đầu tiên... Xét về mặt thân phận, có vẻ chính là cha đỡ đầu của hắn trong phó bản này.
Song song...
Với hắn,
Mà ôm ấp một tâm tư thân mật không thể nói ra.