Nhân vật phụ như tôi thì làm sao nổi tiếng được phải không?

chương 7: rủ rê

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã là thứ Hai, vài ngày kể từ khi tôi biết được bí mật động trời của Makiri-sensei.

Hôm nay là lễ sơ kết học kì một.

Ai ai cũng hồ hởi vì từ mai sẽ được nghỉ hè, nhưng tôi thì chẳng có tâm trạng mà vui với vẻ.

Từ hôm đó tôi vẫn chưa giáp mặt với Makiri-sensei ở trường vì chưa có tiết do cô đứng lớp, nhưng nhỡ có gặp thì tôi biết phải đối mặt với cô thế nào đây?

…Không được, không cần phải gượng ép, cứ cư xử như bình thường là được.

Kể cả vậy, lúc này không chạm mặt cô vẫn hay hơn, nên suốt quãng đường đến nhà thi đấu để dự sơ kết tôi đã luôn cẩn thận quan sát xung quanh mình.

“Uwaa, thằng Tomoki lại vác cái mặt đưa đám đó đi lung tung kìa.”

“Giống như nó cảnh báo mình là đừng hòng được yên kể cả khi đang nghỉ hè ấy.”

“…Oi, đừng có nhìn chằm chằm thế, muốn chết à.”

Có vẻ là phản tác dụng rồi, thận trọng thế này đã khiến tôi nổi bật khỏi những học sinh đang bước dọc hành lang...

Đang lủi thủi một mình như vậy, thì bỗng dưng.

“A, Tomoki-senpai.”

Tôi bắt gặp Kai, một đứa kouhai.

“Chào.”

Nghe tôi đáp, Kai trông có vẻ rất vui.

“Tomoki-senpai, hè này anh có dự định gì chưa?”

“Hở? Ờ thì, cũng có. Chú nghe đến chuyến dã ngoại của hội học sinh bao giờ chưa?”

“Em chưa. Anh sắp đi dã ngoại với hội học sinh à?”

“Có vẻ là vậy. Anh mày sẽ đi với tư cách đại diện học sinh trường.”

Nghe vậy, Kai nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Lúc nào Tomoki-senpai cũng giúp đỡ hội học sinh hết nhỉ.”

“Tại anh mày rảnh quá thôi.” Tôi đáp.

“Bậy nào bậy nào, anh còn bỏ cả thời gian hẹn hò với Touka để giúp họ nữa cơ mà.”

Kai cười… nhưng nụ cười đó nhanh chóng tắt ngấm như thể nhận ra mình đã lỡ miệng.

“À, ờ. Touka cũng có giúp nữa, mà ẻm cũng định sẽ tham gia dã ngoại đấy.”

“Hể~, được quá ta. Nhưng thi thoảng cũng dành chút thời gian với em nhé, anh đừng dính với Touka suốt như vậy!.”

[note47381]

“Ờ, ờ…! Dĩ nhiên!”

Có lẽ Kai đã nói điều đó mà chẳng nghĩ nhiều… nhưng nghe vậy, tôi vẫn không khỏi toát mồ hôi hột. VÌ trước đây chưa bao giờ tôi lại được mến mộ đến vậy bởi một nam kouhai.

“Vậy, mình cùng đi suối nước nóng hay gì đó đi? Có một chỗ ít người biết mà em hay đi với mấy thằng cùng câu lạc bộ đó!”

“Hể~, suối nước nóng à. Được đấy nhể.”

Nghe đáng nghi quá, nhưng tôi cũng thích mấy cái bồn tắm lớn, nên đã gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Kai.

“THẬT Ạ!

Vậy hôm nào em rủ anh nhé, cảm ơn anh rất nhiều!”

Kai cười toe toét, hào hứng nói. Thật không ngờ là thằng cu lại vui đến vậy… khiến thằng Senpai này cũng vui lây đây.

“Ờ, nhớ rủ… Tới nhà thi đấu luôn rồi à? Chào chú em nhá.”

Chẳng mấy chốc tôi đã đến nhà thi đấu, nên đã nói với Kai như vậy rồi vào trong.

“Usu, chào anh.” Kai nói.

Đang bước đi, bỗng từ sau lưng, tôi nghe thấy Kai gào lên “Ngonnnnn!!!” một cách phấn khởi… nhưng chắc là nghe nhầm thôi. Chỉ là rủ được tôi đi chơi hè cùng thì làm gì phấn khích đến vậy được phải không?

Lễ sơ kết bế mạc, chúng tôi được ra về sớm hơn thường lệ.

Tôi đang ở chỗ ngồi của mình trong lớp chuẩn bị ra về thì,

“Senpaii, hôm nay mình về chung đi~!”

Tiếng Touka gọi tôi vọng đến từ ngoài hành lang.

Nghe thấy giọng Touka, đám bạn cùng lớp nhất loạt quay sang nhìn tôi.

Tôi liền giương mắt nhìn lại khiến tất cả sợ hãi quay hết đi chỗ khác.

…Mo~, hết học kì rồi mà cái trò hề này vẫn chưa kết thúc à. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhàm thật sự.

Hây dà, mong là học kì sau chúng nó sẽ phản ứng sao cho thú vị chút… tôi thở dài, rồi đứng dậy đi đến chỗ Touka.

Và rồi,

“Xin lỗi hai người nhé. Tài liệu cho chuyến đã ngoại đã chuẩn bị xong rồi, nên lát tan học hai người đến phòng hội học sinh với tớ được không?”

Lần này đến lượt Ike, người đang bước về phía tôi, lên tiếng gọi.

“Ờ, tao sẽ tới.”

Nghe tôi nói vậy,

“Nếu Senpai đi thì em cũng đi luôn~ ♡”

Touka cũng vui vẻ đáp lời.

Cứ tưởng Ike sẽ ngạc nhiên, nhưng cậu ta chỉ nhìn Touka rồi cười giả lả.

“Tốt quá rồi. Vậy thì đi thôi.”

Tôi và Touka theo bước Ike đến phòng hội học sinh. Và khi bước vào trong, thì đã có một vị khách ở đó từ trước.

“Cậu vất vả rồi, Hội Trưởng. Ike-san và… cả Tomoki-san nữa.

Đặt một bàn tay lên gò má cùng một cử chỉ thanh tao, phó Hội Trưởng Hội Học Sinh, Otome Tatsumiya, nói với chúng tôi.

Ngoài ra thì có vẻ như

Tanaka-senpai và Suzuki vẫn chưa đến.

“Đến sớm nhỉ, Tatsumiya.”

Ừ. Tiết chủ nhiệm kết thúc sớm.”

Đáp lại Ike, Tatsumiya mỉm cười khúc khích.

Tôi cũng chào lại cô.

“Yo. Thế ra cậu đúng là người của hội học sinh nhỉ.”

“Phải. Ta lại gặp nhau rồi.”

Tatsumiya đáp lại tôi bằng một nụ cười huyền bí.

“Thấy cuộc trao đổi giữa hai chúng tôi, nét mặt Touka sa sầm lại.

“Nè, Senpai. Người đó là ai vậy? Với cả sao chị ta lại biết em?”

Nhỏ hỏi, giọng xen chút giận dữ.

Chắc là cảm thấy lạc lõng vì chỉ có mình là bị cho ra rìa đây mà.

“Xin lỗi em, Ike-san, vì đã chưa chào hỏi em đàng hoàng. Chị là Otome Tatsumiya, học năm hai, và là phó hội trưởng hội học sinh. Thi thoảng Hội trưởng có nhắc đến em nên thoạt nhìn chị đã nhận ra ngay. Từ giờ mong chúng ta sẽ hòa thuận.”

“A, ra chị là Phó Hội Trưởng ạ--. Rất vui được gặp chị.”

Touka đáp lại với nét mặt có phần cứng nhắc hơn vẻ hòa đồng thường thấy ở nhỏ.

Tatsumiya nắm tay Touka thật chặt.

“Ừ. Rất vui được gặp em. Dù có hơi vội vàng, nhưng [Touka-san], chị gọi em bằng tên được không?”

Tatsumiya nói, chăm chú nhìn Touka.

“Ể? Em… em cũng không phiền đâu.”

“Cảm ơn em, Touka-san. Vậy hãy gọi chị là [Otome] nhé.”

Bị Tatsumiya tấn công dồn dập khiến Touka như người chết ngộp vì đuối nước, hoàn toàn bất lực. Nhỏ quay sang nhìn tôi như đang cầu cứu.

…Nhỏ này đang crush Ike.

Có lẽ vì vậy mà cô nàng mới tích cực kết thân với em gái cậu ta là Touka.

Thấy Touka đang hoang mang tột độ, tôi liền gật đầu thật mạnh với nhỏ.

[Ể…?] nhỏ nhìn tôi như muốn nói vậy.

“Vậy thì… Otome-chan?”

Touka nói với giọng như thều thào.

Nghe vậy, Tatsumiya đang nắm lấy tay Touka cười sung sướng như được mùa.

“Haaaaa~♡… Từ giờ mong được em chiếu cố nhé. Touka san!”

Cô nói với giọng vui vẻ.

Còn Touka chỉ thờ ơ nói “À, vâng…” rồi rụt tay lại.

“A…” Tatsumiya khẽ thốt lên với vẻ mặt như đang tiếc nuối vô bờ.

Nhỏ này mê Touka có khác gì Ike…

Sau khi cuộc đối thoại vừa rồi kết thúc, Ike liền gọi tôi và Touka.

“Tài liệu cho chuyến dã ngoại đây. Có thắc mắc gì cứ thoải mái email tớ mà hỏi nhé.”

Touka và tôi nhận được vài tờ tài liệu, rồi đọc sơ qua chúng một lượt.

“Ờ, nếu có gì tao sẽ hỏi.”

Nghe thế Touka liền quay sang tôi rồi nói.

“Vậy mình về thôi nhỉ, Senpai?”

“Ừ, về thôi.”

Tôi gật đầu đáp lại, rồi quay sang nói với Tatsumiya.

“Vậy nhé, bọn tớ về đây. Chào.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền—” Touka cũng tiếp lời.

“Về cẩn thận nhá.”

“Chưa gì đã về rồi sao… Thôi vậy, gặp hai người sau.”

Liền sau Ike, Tatsumiya cũng nhìn Touka đầy tiếc nuối mà nói.

Cố lờ đi ánh mắt đó của Tatsumiya, tôi mở cửa rồi cùng Touka rời khỏi phòng hội học sinh, vừa lúc đó—”

“Ara, Tomoki-kun… và Ike-san.”

Chúng tôi bắt gặp Makiri-sensei đang chuẩn bị bước vào phòng hội học sinh.

Trong một thoáng, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng rồi cả hai bỗng cùng ngoảnh mặt đi.

…Đúng thật là khó xử chết đi được mà.

“A, Makiri-sensei. Cô vất vả rồi.”

Touka, chẳng may hay biết chuyện giữa tôi với Makiri-sensei, tiếp lời.

“Nhắc mới nhớ, chuyến dã ngoại lần này cô cũng đi cùng phải không ạ?”

“Ừ, đúng rồi. Vì giáo viên cố vấn rất bận nên cô sẽ thay thầy ấy dẫn đoàn.”

Makiri-sensei đáp lời Touka.

“Thế thì nhờ cô giúp đỡ ạ~”

“Ừ.”

Cô khẽ nói, và rồi như nhớ ra gì đó, cô nói.

“À, quên mất. Chắc là Ike cũng nói em biết rồi, nhưng em vẫn chưa nộp lại giấy chấp thuận của phụ huynh nhỉ. Hôm nay em có mang theo không?”

Bỗng dưng bị gọi tên, tôi giật thót.

Nhưng chỉ là chuyện giấy tờ mà thôi. Tôi gật đầu rồi lấy từ trong cặp ra tờ đơn đã được kí tên và bọc lại kĩ càng.

"Em xin lỗi vì đã nộp trễ.”

“Cô đâu có đưa ra một hạn chót cụ thể, nên em không cần phải xin lỗi đâu.”

Makiri-sensei gượng cười nói rồi nhìn xuống tờ đơn vừa nhận được từ tôi.

“Thế nhé, tớ với Touka đi về đây.”

Tôi quay sang Touka, nhỏ cũng vui vẻ nói “Gặp lại sau nhé~”

“Ừ, hai em về cẩn thận.”

Makiri-sensei mỉm cười nói với vẻ và điềm đạm và trưởng thường thấy.

Tôi và Touka cúi đầu chào, rồi cùng rời khỏi phòng hội học sinh.

Sau đó, trên đường đến nhà ga.

[Nói gì thì nói, Makiri-sensei đúng thật là trưởng thành] Nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy, tôi thầm nghĩ.

Ban đầu thì dường như cô vẫn còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó đã tỏ ra bình thường trở lại.

Chắc là tôi phải học hỏi cô thôi.

“À mà Senpai, anh đã nói với cha về chuyến dã ngoại à?”

Bước đi bên cạnh tôi, Touka lên tiếng hỏi.

“Ể, à, à thì… ừm.”

Tôi muốn tránh nhắc đến chuyện đó nhiều nhất có thể, nên đã ậm ừ cho qua chuyện…

“…Ể,

Senpai. Đừng nói là anh giả chữ kí cha mình đấy nhé.”

“…Cũng có thể.”

Phát hiện ra nhanh dữ.

“Vậy là anh không làm hòa được nhỉ?”

“…Anh thậm chí còn chẳng dám mở lời. Đã được Touka khích lệ đến thế mà… anh đúng là thảm hại nhỉ.”

Nghe tôi nói thế, Touka lắc đầu nguầy nguậy.

“Em chưa bao giờ nghĩ như vậy hết, anh có biết em đã chiến tranh với tên anh trai chết bầm kia bao lâu rồi chưa.... Ấy, nhưng không có nghĩa là bây giờ cả hai hòa thuận đâu nhé!!”

“Vậy à.”

Vẻ luống cuống của Touka khiến tôi mỉm cười.

“Dục tốc thì bất thì bất đạt, em nghĩ vậy đó. À, nhưng mà…” giọng Touka nhỏ dần, rồi nhỏ chỉ tay về phía tôi.

“Anh mà để Makiri-sensei phát hiện ra rồi không được đi là em hông chịu đâu đó!”

“Lúc đó thì… anh xin lỗi.”

Tôi cúi đầu, thấy vậy Touka nhe răng cười, đung đưa ngón tay.

“Nếu vậy thì anh phải táo bạo và đàn ông lên rồi mời em đi hẹn hò, kiểu [Vì mình không đi được với nhau, nên mời em hãy dành một đêm với anh tại khách sạn hạng sang mà anh đã đặt trước cho đôi mình nhé] vậy đó.”

“… Dù gì cũng đang là hè nên có đi đâu đó một chút cũng được, miễn là Touka đồng ý.”

Touka nãy giờ đang có vẻ mệt mỏi bỗng ra chiều đắc ý.

“Phải trừ điểm thôi, vì không có tiết mục qua đêm, nhưng được Yuuji-senpai rủ đi hẹn hò khiến em rất vui đó!”

Rồi nhỏ nhoài người sang và nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“…Gì đây?”

Touka cười khúc khích đáp lời tôi.

“Phần thưởng vì đã rủ em đi hẹn hò đó. Anh hông thích hở~?”

Ngứa phết, và tính tôi thì chẳng thích vì mấy cái cử chỉ thế này, nhưng tôi đã quyết định ngồi im chịu trận.

Thấy Touka vui vẻ như vậy, tôi thầm nghĩ, “mùa hè này có lẽ sẽ vui đây.”

Truyện Chữ Hay